Bẫy Mùa Hè

Chương 72: Sốt




Dầm mưa liên tục mấy tiếng đồng hồ, buổi tối lại không được nghỉ ngơi nhiều, người rất ít khi bị bệnh như Lâm Trưng cũng không tránh khỏi cảm sốt.

Anh về nhà đo nhiệt độ, tìm thuốc hạ sốt uống xong định đi ngủ chờ tác dụng của thuốc.

Khi đầu óc bắt đầu mê man buồn ngủ, anh mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Nghiêu, anh há miệng thở dốc muốn nói rằng anh không sao và đã uống thuốc, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể phát ra tiếng, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, Lâm Trưng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Trần Nghiêu chia tay anh ở hành lang, càng nghĩ cô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vừa rồi giọng nói của Lâm Trưng rất nhẹ, ánh mắt có chút vô thần, nghĩ đến bàn tay lạnh ngắt khi chạm vào má cô...không lẽ anh bị bệnh?

Phải đi xem mới được!

Trần Nghiêu liền thay quần áo rồi đi tìm anh, chuông cửa vang lên hai tiếng nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, cô vội vàng mở khóa bằng vân tay rồi đi vào.

Lâm Trưng mặc áo ngủ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên tủ đầu giường còn có nhiệt kế và gói thuốc hạ sốt.

Đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều, nguyên nhân khẳng định là do hôm qua đội mưa đi tìm cô.

Trần Nghiêu trong lòng có chút khó chịu, đẩy đẩy cánh tay Lâm Trưng muốn gọi anh dậy đi bệnh viện, nhưng dường như anh đang ngủ rất sâu, không một chút phản ứng lại khiến cô lo lắng vô cùng.

Cô kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể của Lâm Trưng, Trần Nghiêu nhìn kỹ, 38 độ 2, không quá cao. Cô nhớ tới trước kia mình bị cảm lạnh, Chu Linh đã nấu nước đường đỏ cho cô uống, mỗi lần uống hết một bát lớn sau đó đỡ hơn rất nhiều.

Trong bếp có gừng và tỏi nhưng không có đường đỏ*, Trần Nghiêu chạy về nhà kiếm nhưng chỉ còn một ít nên cô đành thay giày đi ra ngoài mua.

(Đường đỏ là loại đường được làm từ mật mía nhưng vẫn chưa qua tinh luyện. Nó có màu đỏ nâu hoặc vàng sẫm nên được gọi là đường đỏ hoặc đường vàng, đường nâu. Đường đã qua tinh luyện là loại có màu trắng mình thường dùng. Đường nâu cũng chia làm hai loại, loại đã qua tinh luyện giống với đường trắng nhưng có màu nâu nhạt; loại còn lại chưa qua tinh luyện chính là đường đỏ.)

Vất vả một hồi mới nấu xong nước đường đỏ bưng đến giường, Trần Nghiêu phát hiện cô hoàn toàn không thể đánh thức anh dậy, nhìn Lâm Trưng bởi vì thân thể không thoải mái mà cau mày trong giấc ngủ, cô cảm thấy đặc biệt vô lực.

Lâm Trưng có một giấc mơ, mơ thấy mình rơi vào một cái hang tối đầy băng, cơ thể lạnh đến phát run, cả người co ro lại, cố gắng hết sức để duy trì nhiệt độ của cơ thể. Đột nhiên, một giọt chất lỏng nóng hổi nhỏ lên môi, anh không nhìn rõ là từ đâu tới, theo bản năng há miệng, luồng nước nóng nhỏ giọt xuống càng nhiều, tụ thành một dòng nước nhỏ chảy xuống cổ họng khát khô, thoải mái vô cùng...

Anh nuốt một ngụm lớn, mới đầu uống quá nhanh nên không nếm ra được hương vị, đợi thân thể ấm lên một chút anh mới phát hiện rằng nước trong miệng rất ngọt.

Trần Nghiêu chống tay lên mép giường, cúi đầu, trong miệng ngậm nước đường đỏ, đút cho Lâm Trưng ý thức đang mơ hồ từng chút một. Cô thấy phương pháp này trên TV, vừa rồi đột nhiên nghĩ đến và quyết định thử. Không ngờ nó lại có tác dụng, cứ như vậy, Lâm Trưng đã uống hơn một nửa.

Chỉ có một điều không ổn là lần nào anh cũng mút liếm môi cô rất mạnh, sau khi uống hết một bát nước, Trần Nghiêu không chỉ đổ mồ hôi mà giữa hai chân còn có chút ướt.

Sau khi thu dọn đồ đạc trên đầu giường Trần Nghiêu vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó bước ra ngồi bên cạnh Lâm Trưng để kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống chưa. Ngồi được một lúc cô cảm thấy lưng đau nhức, dứt khoát cởi dép nằm lên giường, nghiêng người nghiêm túc nhìn Lâm Trưng trước mặt.

Lông mày của anh rất đậm và gọn gàng, khuôn mày thanh tú không làm cho người ta cảm thấy thô kệch; sống mũi cao và thẳng, đường nét khuôn hàm thanh thoát và gọn gàng. Ngoại hình này khiến cho mọi người xung quanh thấy anh rất trầm tĩnh nhưng lạnh lùng khó tiếp cận...

Lâm Trưng như vậy đã là của cô rồi.

Nghĩ đến đây Trần Nghiêu không khỏi cong môi, vươn đầu ngón tay dọc theo ngũ quan miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt anh, khi chạm vào đôi môi mềm mại của anh cô có chút xuất thần, không chú ý tới người đang ngủ trước mặt lông mi đang run rẩy, chậm rãi mở mắt.

Đầu ngón tay bị cắn mạnh, Trần Nghiêu giật mình.

Lâm Trưng vẫn còn đang sốt, nhiệt độ trong miệng nóng đến kinh người, đầu ngón tay của cô bị anh mút vào, cảm giác vô cùng mãnh liệt, nhiệt độ tê dại từ ngón tay truyền đến thần kinh mẫn cảm, Trần Nghiêu phản ứng gần như ngay lập tức...