Bẫy Mùa Hè

Chương 5: Kẻ hèn nhát




Trong văn phòng.

Trưởng khoa và giáo viên chủ nhiệm của hai lớp mắt to trừng mắt nhỏ, họ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày họ sẽ nhìn thấy Lâm Trưng vào văn phòng vì đánh nhau, chính là Lâm Trưng...

"Khụ...Lâm Trưng, trước tiên nói cho thầy biết, tại sao em lại đánh nhau với bạn học này?" Trưởng khoa đứng thẳng với cái bụng bia, mở miệng nói.

Nam sinh anh tuấn đứng thẳng người, một thân đồng phục học sinh, khí chất lạnh lùng thẳng thắn, nếu bỏ qua dấu chân trên quần tây của anh.

"Báo cáo thầy, em đang rửa tay giữa giờ thì nghe thấy bạn học này vô duyên vô cớ xúc phạm người nhà em. Em tiến lên hỏi nguyên nhân thì bị bạn này đạp một cước..."

"Mày con mẹ nó nói dóc!" Nam sinh da ngăm bên cạnh nghe Lâm Trưng nói "xúc phạm người nhà" liền khó tin trừng lớn hai mắt, đến câu "đạp một cước", hắn quả thực không nhịn được nữa.

Đang yên đang lành thì bị cười nhạo vì kích cỡ của "thằng em", sau đó còn bị ấn mặt lên bồn đi tiểu...Lúc đó...Còn chưa kịp kéo quần lên.

Tiểu tử này trông gầy gò nhưng không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, hắn bị kẹp cổ không đứng dậy được, trong lúc giãy giụa mới để lại dấu chân kia...

Giáo viên chủ nhiệm lớp của Lâm Trưng tức giận: "Trưởng khoa, thầy xem xem! Trường chúng ta là trường trung học số 1! A? Làm sao có loại học sinh như thế này, làm trò trước mặt giáo viên, còn mở miệng công kích bạn học?!"

Kỷ Khang, được mọi người gọi là anh Kỷ, là một học sinh chuyển trường, vì chuyên môn thể thao nên cậu ta chuyển đến trường trung học số 1. Hắn không biết Lâm Trưng, nhưng những người đi cùng hắn thì có. Trong một ngôi trường cấp ba mà điểm số được coi là vua, ai dám khiêu khích một học sinh giỏi như Lâm Trưng? Nhưng nếu không muốn ở lại trường nữa thì cũng có thể.

Vì thế những người bạn này không những không tới giúp mà còn chạy trốn nhanh hơn ai hết, có lẽ một người trong số đó sợ Lâm Trưng bị đánh nên đã chạy đi gọi thầy.

Khi giáo viên đến, Kỷ Khang mặt đỏ bừng đang rống lên, Lâm Trưng đứng một bên cau mày nhìn dấu chân, nhưng vẫn chờ đợi mà không rời đi.

"Em nói rằng em không mắng bạn học này, vậy tại sao cậu ấy lại đánh nhau với em? Hai đứa đã biết nhau trước đây à?" Trưởng khoa hỏi Kỷ Khang.

"Sao có thể biết được?! Em một chút cũng không biết cậu ta!"

"Lâm Trưng, còn em thì sao? Em có biết bạn học này không?"

Bộ dáng nam sinh vẫn đoan đoan chính chính: "Em không biết."

Anh nói tiếp: "Nhưng em nghĩ những bạn học khác biết rất rõ tại sao em lại đánh nhau với cậu ấy, thầy có thể hỏi những người bạn có mặt lúc đó, xem cậu ấy đã nói những gì."

Gương mặt đen của Kỷ Khang đỏ bừng lên: "Tôi..."

Hắn làm sao có thể nói cho người khác biết rằng mình đã nói những lời bẩn thỉu như thế nào về một cô gái.

Cuối cùng, trưởng khoa giáo dục đã gọi điện cho phụ huynh của Kỷ Khang, cậu ta tạm thời được đưa về nhà để dạy dỗ và chờ thông báo xử lý của nhà trường.

Khi bước ra khỏi văn phòng, Kỷ Khang vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, lợi dụng lúc phụ huynh đang nói chuyện với giáo viên, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Trưng: "Cậu có thù gì với tôi à? Tại sao cậu lại vu khống tôi? Tại sao lại nói dối?"

Lâm Trưng nhìn thẳng vào cậu ta và nói: "Vậy tại sao cậu không nói sự thật?"

Kỷ Khang choáng váng.

Lâm Trưng xoay người rời đi.

Tại sao Kỷ Khang lại từ chối nói ra sự thật? Bởi vì hắn biết những lời nói của hắn rất khó nghe và bẩn thỉu, những lời nói đó có ý nghĩa ghê tởm như thế nào đối với một cô gái.

Nhưng hắn đã quen với điều này. Là đàn ông thì sẽ có những suy nghĩ đó, chẳng ai cao thượng cả.

Ngay cả khi hắn biết rằng những lời này không thể nói ra trong một số trường hợp.

Những người được gọi là đàn ông đích thực, khi đối mặt với ham muốn của bản thân thì cũng chỉ là những kẻ hèn nhát với những suy nghĩ thô tục mà thôi.