Bẫy Mùa Hè

Chương 30: Mối quan hệ




Sau khi phân tích lại các câu bị mất điểm, Trần Nghiêu lập tức ghi chú lại và ghi từng câu sai vào vở.

Ngón tay bất giác vuốt ve cây bút trên tay, Lâm Trưng hỏi cô: "Tối nay muốn ăn gì?"

Trần Nghiêu đảo mắt, lộ ra một chút ý cười: "Chúng ta ra ngoài ăn đi?"

Cô về nhà thay quần áo sau đó đến gọi anh.

Lâm Trưng ngồi trong phòng khách, thấy cô đi vào, đứng dậy: "Đi thôi."

"Từ từ!" Trần Nghiêu đi tới kéo góc áo của anh. "Tại sao anh lại mặc đồ trắng? Dầu mỡ bắn tung tóe lên sẽ giặt không sạch đâu."

Anh cau mày, cô nghĩ anh giống như cô chắc, ăn một bữa cơm còn để đồ dính lên người.

Cuối cùng vẫn vào phòng ngủ đổi đồ khác.

Trong thang máy, Trần Nghiêu nhìn bóng dáng của họ từ bức tường ngăn kim loại, một cao một thấp, cả hai đều mặc áo phông đen, giống như trang phục của các cặp đôi.

Cứ như vậy, trong lòng cô vui sướng đến mức bắt đầu thấp giọng ngâm nga một bài hát.

Lâm Trưng liếc xéo cô, đi ăn cơm vui vẻ như vậy sao?

Nơi họ sinh sống cách phố đi bộ hai con đường, buổi tối mùa hè, nhiều quán đồ nướng đã bật đèn và bắt đầu kinh doanh.

Bên ngoài đặt bàn ghế nhựa xanh trắng, bia hơi, quầy nướng, nam nữ mặc quần áo đủ màu nói cười rôm rã, khói bếp than và mùi thơm của thức ăn tỏa ra trong không khí bởi chiếc quạt lớn, ở đó có một số gian hàng với các bài hát Pop, âm thanh nổi lên tạo thành một thế giới pháo hoa sống động.

Sau khi tìm một quầy hàng không có quá nhiều khách, Lâm Trưng và Trần Nghiêu vừa ngồi xuống, một cậu nhóc nhiệt tình đưa thực đơn: "Hai người đẹp trai xinh gái, ăn gì?"

Trần Nghiêu gọi tôm càng và xiên que rồi đưa thực đơn cho Lâm Trưng: "Anh muốn ăn gì?"

Phần cô gọi không ít nên Lâm Trưng ra hiệu gọi thêm sau khi ăn xong.

Cạnh gian hàng có một vòi nước, Trần Nghiêu đứng dậy đi rửa tay. Sau khi họ ngồi xuống một lúc thì khách cũng tới nhiều hơn, ánh mắt Lâm Trưng luôn hướng về phía sau lưng cô, âm thầm chú ý đến những người đi qua cô.

Khi cô trở lại ngồi xuống, Lâm Trưng cũng đi rửa tay.

Trần Nghiêu lau bộ đồ ăn và đẩy nó qua: "Em không nghĩ mình đã ở đây lâu như vậy." Khi họ còn học cấp 2, Chu Linh và Chử Huệ Thanh cũng từng đưa hai người đến đây để ăn thịt nướng. Về sau, mọi người bận rộn, đã lâu rồi không tìm một gian hàng ngồi tán gẫu nhàn nhã như trước.

Tôm càng đỏ tươi vừa mới lên, còn rất nóng, Trần Nghiêu đeo găng tay dùng một lần vào và bốc một con: "Anh ơi, chúng ta sẽ thi xem ai bóc được nhanh nhất!"

Lâm Trưng nhíu mày: "Lát nữa rồi ăn, không nóng sao?"

Trần Nghiêu không thể chờ đợi được, vì vậy cô tiếp tục lăng xăng bóc vỏ.

Anh hết cách, đưa tay nhận lấy: "Em ăn thứ khác trước đi."

Sau khi lột sạch một con tôm trắng nõn hoàn chỉnh, Trần Nghiêu cúi người cắn vào miệng: "A, ngon quá..."

Cuối cùng, một đĩa tôm càng lớn đã chui vào bụng cô.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Trần Nghiêu vẫn chưa thỏa mãn: "Ngày mai chúng ta lại đến được không?"

Lâm Trưng vừa định nói gì đó, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy cổ tay anh lắc lắc hai cái, đôi mắt to nhìn anh chớp chớp: "Anh trai là tốt nhất--"

Anh nhấp môi dưới, nói: "Xem biểu hiện của em."

Trần Nghiêu mặt mày hớn hở: "Em nhất định sẽ nghe lời..."

Một cụ bà đi ngang qua, phe phẩy cái quạt: "Xem này, quan hệ của hai anh em nhà này thật tốt!"

Nụ cười đột nhiên cứng lại, Lâm Trưng cảm thấy trong lòng hơi nhói lên.