Bẫy Mùa Hè

Chương 17: Dày vò




Trần Nghiêu đi một đôi giày xăng-đan, rất dễ xỏ vào và cởi ra. Cô dùng chân trần giẫm lên chân anh, quần vải dệt thực thoải mái, cô đưa chân tới tới lui lui rồi không cẩn thận chui vào ống quần...

Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy Lâm Trưng vẫn đang vô tư bóc tôm, tựa hồ không có phản ứng gì.

Lần đầu tiên không bị anh ngăn lại, Trần Nghiêu càng làm tới, không kiêng nể gì dùng lòng bàn chân cảm thụ làn da mát lạnh cùng lông chân của anh.

Bị lòng bàn chân mềm mại của cô cọ xát vào, cơ thể Lâm Trưng vô thức siết chặt.

Trần Nghiêu giống như phát hiện ra thế giới mới, càng ngày càng thấy thú vị, cô dùng mu bàn chân xoa nhẹ vào bắp chân cứng rắn của anh.

Dưới khăn trải bàn dài, bàn chân mịn màng của cô đang chơi đùa trong ống quần của anh, ngón chân nhỏ nghịch ngợm không ngừng thăm dò một chút ở chỗ này rồi lại lần sang chỗ khác, vì không có không gian nên chốc chốc sẽ dừng lại cuộn mình ép xuống một chút.

Lâm Trưng chỉ cảm thấy cơ thể lại bắt đầu nóng bừng, nhiệt độ từ bắp chân truyền đến.

Cái cảm giác thống khổ khi bị cô chạm vào nhưng không đủ lại quét qua dây thần kinh của anh.

Anh dừng động tác trên tay, cố gắng hết sức chống lại ý muốn muốn dời chân ra, lúc này Trần Nghiêu đã co cả chân lên, toàn bộ bàn chân đều dán lên đùi của anh, nếu anh làm động tác gì quá lớn sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nhưng kẻ đầu têu kia lại không cảm nhận được sự dày vò của anh, thậm chí còn dẫm lên đầu gối của anh.

Lâm Trưng nhìn về phía người đang đang trêu chọc mình nhưng Trần Nghiêu lại không hề hay biết, ánh mắt anh thâm thúy và nóng rực.

Khi Trần Nghiêu bắt gặp ánh mắt của anh, không khỏi sững sờ, đôi mắt vô tội và thuần khiết.

...Cô như thế nào lại không hề hay biết.

Cô chỉ là không thể ngưng được cảm giác gần gũi với làn da của anh, sự đụng chạm thân mật không chút ngăn trở này, khiến Trần Nghiêu mê mẩn.

Cô chưa bao giờ biết rằng chỉ cần dùng chân chạm vào chân của anh cũng có thể khiến cô sung sướng đến vậy.

Vì thế không tự chủ được xích tới gần, xâm nhập, muốn đụng chạm nhiều hơn với anh.

Ống quần bị cọ xát dừng lại ở đầu gối, nơi đó bị khớp xương gấp khúc ngăn trở.

Cô lưu luyến không muốn rời đi, nhẹ nhàng đạp rớt chiếc giày còn lại, cách một lớp quần đặt cả hai chân lên đùi anh.

Chân anh đung đưa, như một phản xạ có điều kiện.

Các giác quan của Lâm Trưng ngay lập tức trở nên nhạy bén, đồng thời anh cũng cảnh giác để chú ý đến xung quanh.

Trước tiên anh để ý xem có ai phát giác chuyện đang xảy ra dưới gầm bàn hay không.

Anh nghe rõ những gì người lớn đang thảo luận, cũng nghe rất rõ tiếng thở trở nên nặng nhọc của chính mình.

Anh nhìn cô chằm chằm, tháo găng tay dùng một lần, lấy khăn nóng đặt cạnh bàn lau tay, vẫn giữ được vẻ mặt lãnh nhạt như trước.

Trần Nghiêu nhìn thấy động tác của anh, nhận ra được sau khi lau tay anh sẽ tới bắt mình.

Lúc anh duỗi tay phải xuống gầm bàn, cô mím môi cười thầm, ranh mãnh tránh chân sang bên cạnh.

Động tác quá nhanh, cô chỉ cảm thấy như chạm phải thứ gì đó trong quần anh, cứng rắn, nóng hổi.

Không đợi cô cảm nhận rõ ràng, Lâm Trưng đã hít một hơi thật sâu, không tự chủ được di chuyển phần eo, kéo lê chân ghế, phát ra âm thanh chói tai trên nền đá cẩm thạch.