Bẫy Mùa Hè

Chương 120: Tai nạn




Trần Nghiêu vẫn đang ngủ gật trên xe trên đường trở về trường, Lâm Trưng nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút máu của cô, trong lòng hối hận vì bản thân không kiềm chế được phóng túng. Mãi khi đến cổng trường, anh yêu cầu tài xế dừng xe, đợi đến lúc phải vào trường mới đánh thức Trần Nghiêu.

Một tay cầm chiếc xe đẩy đã mua, một tay cầm tay cô chậm rãi đi về phía khu ký túc xá, lúc này bên ngoài căn bản không có ai, Trần Nghiêu vẫn còn chút mơ màng để anh dắt đi.

Trên thực tế, ở thời điểm này, giáo viên và nhà trường cơ bản là mắt nhắm mắt mở đối với các em học sinh cấp 3 yêu sớm, không can thiệp quá nhiều đến gia đình, tránh để thí sinh bị dao động quá nhiều về mặt tinh thần và ảnh hưởng đến thành tích. Cho nên khi đến dưới lầu của ký túc xá, có người nhìn họ đánh giá, Lâm Trưng cũng không quá để ý.

"Có cần anh lắp ráp giúp em không?" Anh vuốt ve mái tóc ngắn rối bời của cô.

Trần Nghiêu dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo: "Thôi...không cần đâu ạ..."

"Được rồi, về ký túc xá thì ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya đọc sách nữa, có nghe không?"

"Vâng ạ..."

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh gầy gò, một tay cầm cái hộp lớn bước vào tòa nhà ký túc xá, trong lòng Lâm Trưng cảm thấy chua xót, càng ngày càng tự trách bản thân.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học không thể như thế này, anh nghĩ, vô luận như thế nào cũng không thể làm cô mệt mỏi thêm nữa.

Trần Nghiêu trở về ký túc xá, Đại Âm đã trở lại trường học, giúp cô lắp ráp hai chiếc xe đẩy và sắp xếp tư liệu chồng chất như núi trên bàn, phân loại thành từng lớp khác nhau.

Hai người trò chuyện một lúc, Trần Nghiêu bắt đầu ngồi xuống đọc sách, các bạn học đã trở về tắm rửa sạch sẽ, cũng yên lặng ngồi vào bàn học bài.

Hôm nay thể lực tiêu hao quá mức, một lúc sau Trần Nghiêu cảm thấy não của mình bắt đầu mơ màng. Cô đặt bút xuống và đi vào phòng tắm tạt nước lạnh vào mặt, tùy tiện lau tay bằng một mảnh giấy, để mái tóc thấm nước tiếp tục làm bài.

Trước kia thường một giờ cần đi rửa mặt tỉnh táo một lần, nhưng tối nay, Trần Nghiêu đi rửa mặt bằng nước lạnh rất nhiều lần.

Tiếng đứng lên ngồi xuống, đi tới đi lui sột soạt, có nữ sinh nhịn không nhịn được nhắc nhở cô: "Trần Nghiêu, cậu có thể đừng động nữa được không, ồn ào quá!"

Trong lòng Trần Nghiêu căng thẳng, vội vàng xin lỗi: "Được, được rồi, xin lỗi..."

Đại Âm mím môi, đặt sách xuống đi tới, nhỏ giọng khuyên cô: "Cậu ngủ trước đi, đừng đọc nữa."

Cô thật sự cần được nghỉ ngơi, trạng thái này hiệu suất thực sự rất thấp, nhưng bây giờ còn chưa có ai đi ngủ, cô sao có thể lười biếng.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Trần Nghiêu giật giật đôi môi trắng bệch: "Đợi một chút nữa đi."

Thấy cô cố chấp như vậy, Đại Âm đành phải ngồi lại. Trần Nghiêu đã nói qua ý định của mình với cô, nếu cô ấy không liều mạng học tập thì sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô ấy sợ rằng phải chia xa với Lâm Trưng.

Thích một người xuất sắc như vậy, cho dù bây giờ đã ở bên nhau, muốn ở bên cạnh người ấy thật lâu dài, cô chỉ còn cách vùi đầu đuổi theo.

Mí mắt trĩu nặng như muốn sụp xuống, Trần Nghiêu giật mình bừng tỉnh, vội nắm chặt bút đọc câu hỏi, nhưng sau đó vài phút, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô đưa tay véo đùi mình qua một lớp quần, cơn đau khiến đại não thanh tỉnh, cắn môi chịu đựng, Trần Nghiêu tiếp tục tính toán trên tờ giấy nháp.

Từ hôm nay trở đi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, máy đếm ngược đã cài sẵn trong lòng mỗi người, thậm chí còn chính xác đến từng giây, vậy nên mọi người đều chiến đấu từng giây từng phút.

Đêm dài hơn, thời gian trôi qua càng chậm vì thời gian đi ngủ bị kéo dài.

Khi Trần Nghiêu nằm trên giường, cô nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh gối, đã 3 giờ 15 phút.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, cảm giác muốn đi tiểu đánh thức cô khỏi giấc ngủ say, mắt cô nhắm hờ, dựa vào trí nhớ của thân thể mò xuống giường.

Trần Nghiêu từ phòng tắm đi ra, chỉ cảm thấy một mảnh bóng tối trước mắt không ngừng tỏa ra sao vàng.

Loay hoay trèo lên thang giường, cố hết sức giẫm lên phía trên, chân của Trần Nghiêu đột nhiên mềm nhũn ra, ngón tay tê dại mất đi sức lực trượt khỏi mép giường, cả người lập tức ngã nhào xuống đất.