Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 130




Edit by Tịch Lan🥀

    ________

Về đêm, nhiệt độ trên núi xuống rất thấp, nhiều du khách cắm trại đêm đang tập trung trước đống lửa, đa số là thanh niên, chơi hai trò chơi và nói chuyện làm quen với nhau. 

Homestay trên núi cung cấp bếp nướng cùng với đồ ăn và đồ uống, mười mấy người quây quần ăn uống, nói cười vui vẻ. 

Sau khi Chu Tư Tuệ biết Trần Nghiêu là bạn học thời tiểu học của Kì Nhạc, cô ấy nhiệt tình kéo cô và Đại Âm qua bên chỗ họ nói chuyện, nói đến gặp lại bạn lâu năm, có người ồn ào cao hứng bắt cô phải cạn ly. 

Trước đây chưa từng uống rượu, mới một ly xuống bụng mà Trần Nghiêu đã cảm thấy mặt mình nóng lên, sau đó lại uống thêm hai ly vì thua trò chơi, cô cảm thấy có chút choáng váng đầu óc. 

"Trần Nghiêu!" Hứa Phong ngồi ở bên kia gọi cô, "Em lại đây!" 

May mắn là cơ thể vẫn có thể giữ thăng bằng, bước đi cũng không bị lắc lư. 

Hứa Phong nhìn cô, cười gằn: "Em giỏi nhỉ, còn biết uống rượu? Có muốn uống hai ly cùng anh không?" 

Anh họ có chút hung dữ, Trần Nghiêu theo bản năng trốn ở sau lưng Lâm Trưng: "Em không có..." 

Lâm Trưng nắm tay cô đứng lên: "Em đưa em ấy đi rửa mặt." 

Cách đống lửa trại bốc cháy hừng hực, Kì Nhạc nhìn thấy Trần Nghiêu đang bị kéo đi băng qua đám người, người con trai kéo cô bước đi hơi nhanh, cô lảo đảo vài bước, nhanh chóng bị ôm eo bước đi. 

"Anh trai, chậm một chút..." Trần Nghiêu yết ớt cầu xin, anh bước đi quá nhanh, cô bây giờ có chút choáng váng, đầu óc căng ra, trên người cũng không còn sức lực. 

Lâm Trưng bây giờ mới nhận ra, dừng lại bước chân cúi đầu nhìn cô: "Khó chịu sao?" 

Trần Nghiêu dựa vào lồng ngực anh: "Vâng." 

Ngón tay chải lại tóc sau đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng, trầm giọng nói: "Về sau cố gắng đừng uống rượu, cơ thể của em có thể không thích ứng được với cồn." 

Sau khi yêu, Lâm Trưng càng chú ý đến cách ăn nói và giọng điệu của mình, trước đây anh coi Trần Nghiêu như em gái, chăm sóc cô là một chuyện, có khi nhịn không được cũng sẽ dặn dò cô cái gì nên làm hoặc cái gì không nên.

Nhưng bây giờ họ đang nói chuyện yêu đương, anh không muốn khi ở chung với cô mà nhìn giống như anh trai em gái, và anh cũng không muốn trong lòng cô cảm thấy bị rằng buộc. Thế nên vừa rồi khi Trần Nghiêu ở cùng với người khác, mặc dù vẫn luôn chú ý đến cô, nhưng anh kiềm chế không biểu hiện ra bên ngoài.

"Thật ra em chỉ uống một chút thôi, đắng lắm, không ngon chút nào, em không thích, sau này sẽ không uống nữa..." Trần Nghiêu lẩm bẩm vài câu rồi từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, "Anh đã từng uống rồi phải không? Có phải cảm thấy rất đắng không?" 

Bên sườn núi có ngọn đèn đường nhỏ, nương theo ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô. 

Hầu kết Lâm Trưng chuyển động: "Anh chưa từng uống...Nhưng bây giờ anh có thể nếm thử..." 

Ngay khi làn môi mềm mại mát lạnh dán lên, Trần Nghiêu cảm thấy có một luồng điện lan ra trong cơ thể, cô nhắm mắt lại, hé môi, để cho lưỡi của anh tùy ý luồn vào liếm mút. 

Khi vừa nếm thử, trong miệng cô có mùi thơm đắng nhẹ của lúa mì, nhưng khi anh cuốn chiếc lưỡi non mềm của cô rồi mút hai lần, vị đắng đã được thay thế bằng chất dịch ngọt ngào. 

Có thể là tác dụng của cồn, hoặc cũng có thể là do Lâm Trưng tăng thêm lực hôn, tiếng nước môi lưỡi dây dưa mập mờ, Trần Nghiêu cảm thấy hai má nóng bừng, cả hô hấp cũng bị anh đoạt lấy, đại não thiếu dưỡng khí đến hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể gắt gao túm lấy áo anh, ngẩng đầu phối hợp với nụ hôn.

Toàn thân Trần Nghiêu mềm nhũn, cảm giác vô lực khi dựa vào người Lâm Trưng đặc biệt rõ ràng. Như là hoàn toàn ỷ lại anh, nhưng thật ra là nửa người trên bị anh gắt gao ôm sát vào.

Có một vật gì đó cứng rắn chọc vào bụng dưới xuyên qua lớp quần áo, Trần Nghiêu bị anh quấn lấy đến mơ mơ màng màng, đưa tay xuống cố gắng đẩy vật cứng đó ra. 

Bộ phận sinh dục bị tay của cô không chút khách khí ấn vào, Lâm Trưng kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cục dừng lại nụ hôn: "Nghiêu Nghiêu, buông tay."