Bảy Kiếp

Bảy Kiếp - Chương 2





Cũng không phải là kiếp thứ bảy.


Ban đầu là gì?


Tỉnh lại, chỉ thấy trong lòng tràn đầy sự tang thương.


Đứng bên cạnh là Thủ thần, còn nàng đã nhớ lại, nàng là một tiểu tiên tử động lòng phàm chỉ vì lúc nàng ở trên đám mây giỡn đùa làm mưa thì cùng mưa rơi xuống nhân gian, thấy một nam nhân, nam nhân đó để mình bị ướt lấy ô che cho nàng.


Vì thế, nàng trở lại thượng giới nói với Thủ thần nàng không muốn làm tiên tử trên trời nữa, nàng muốn làm người phàm trần, nàng muốn xuống nhân gian.


Thủ thần nói, ngươi thấy có đáng giá hay không? Chỉ vì nam nhân kia che cho ngươi mấy giọt mưa mà ngươi động lòng phàm, vì hắn buông tha toàn bộ tiên cảnh sao?


Nàng kiên định gật đầu.


Thủ thần nói, được ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi và hắn phải trải qua đau khổ. Ta sẽ để ngươi và hắn nhốt vào sinh tử luân hồi, các ngươi phải trải qua ma luyện 7 kiếp, ta sẽ sắp xếp ân oán giữa các ngươi để các ngươi phải trải qua từ lúc không quen biết đến khi dây dưa hận thù mấy đời, nếu cuối cùng các ngươi có thể ở trong vòng luân hồi mà đạt tới cảnh giới sinh tử gắn bó ta sẽ thành toàn cho ngươi và hắn, nếu không ngươi sẽ hồn phi phách tán. Ngươi còn muốn làm phàm nhân không?



Tiểu tiên tử không kìm nén được sự rung động trong lòng, không hề chùn bước dấn thân vào mấy vòng đời luân hồi đau khổ.


Thì ra, ban đầu đúng là như vậy.


Nhưng nàng nghĩ lại, vì sao chỉ có 6 kiếp luân hồi, kiếp thứ bảy đâu?


Nàng nghi hoặc nhìn thủ thần.


Thủ thần nói, ta cho các ngươi 7 kiếp dây dưa đau khổ nhưng ngươi và hắn tình cảm sâu đậm, mới có 6 kiếp đã đạt tới sinh tử gắn bó nên kiếp thứ 7 kia không còn cần thiết nữa. Nay ta đáp ứng để ngươi trở thành phàm nhân, coi như kiếp thứ 7 của ngươi chính là trên nhân thế. Cả đời này, ta cho ngươi và hắn ân ái hạnh phúc.


Thần ban cho kiếp thứ 7


Trời đất đúng là vô thường, muốn mưa liền mưa, rõ ràng đang quang đãng mà lại có tiếng sấm sét vang rền.


Nàng cuống quít chạy đi nhưng lại vấp ngã trên mặt đất.



Trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô, cầm ô là một nam nhân anh tuấn.


Hắn che ô trên đầu nàng còn thân mình thì bị mưa ướt đẫm.


Hắn chìa tay cho nàng, nàng đem trái tim mình đặt vào tay hắn, hắn nắm tay lại dẫn nàng đi.


Chiếc ô che bóng dáng của hai người, dần dần đi xa.


Hắn


Ngày đó, ở trong mưa nhìn thấy nàng té ngã, trong nháy mắt ta có một cảm giác rung động, tựa như thấy một tiên tử không cẩn thận cùng mưa rơi xuống nhân gian.


Trái tim đập loạn lên.


Ta bước tới, lấy ô che mưa cho nàng, không tự chủ đưa tay ra, nâng nàng dậy, sau đó chẳng buông ra nữa


Cho tới bây giờ, vẫn không buông tay.


Ta mơ, trong mơ nàng là tiên tử trên trời, vốn không lo không nghĩ nhưng vì thương ta nên liều lĩnh đi xuống nhân gian.


Tỉnh lại, nửa mơ nửa thực.


Lòng đã quyết những năm tháng sau này, ta nhất định dùng cả đời để yêu thương che chở nàng.


Chỉ vì, nàng yêu ta nên đã bỏ hết tiên cảnh nơi thượng giới.


Hoàn.