Anh cúi đầu, đặt cốc nước qua một bên, đưa tay từ từ lau nước mắt cho Chử Điềm. Nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, anh lau không hết, dứt khoát ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt thấm ướt áo khoác quân đội màu xanh lục anh đang mặc.
“Điềm Điềm.”
Anh gọi tên cô, lại không biết nên nói gì. Chử Điềm vẫn khóc, tất cả ấm ức đều bị hai chữ này kích thích. Cô véo, đá, đẩy, đánh anh không muốn anh ôm. Nhưng bất kể thế nào, anh vẫn không buông tay, dùng một cánh tay lành lặn ôm chặt lấy cô.
Qua hồi lâu, tiếng khóc Chử Điềm giảm đi rồi ngừng lại, lại đẩy anh ra nhưng vẫn không thấy anh buông tay. Chử Điềm tức giận, nhưng cô đã khóc đến mệt lả, chẳng còn sức lực làm gì nữa. Vẫn khó chịu một hồi, cô cất tiếng khản đặc:
“Buông em ra, sắp thở không được rồi.”
Từ Nghi cúi đầu nhìn nhìn cô, thấy cô thật sự không thoải mái đành phải từ từ thả lỏng tay ra. Chử Điềm được tự do, phản ứng đầu tiên là đi lấy túi. Nhưng điều này lại khiến Từ Nghi hoảng sợ, anh vội vàng nắm lấy tay cô, tiếng nói có chút căng thẳng:
“Đừng đi!”
Chử Điềm sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó hất tay anh, lấy một bao khăn giấy trong túi ra. Hóa ra cô định lau mặt. Từ Nghi thở phào nhẹ nhõm, kịp nhận ra biết mình đã khẩn trương quá mức rồi.
“Để anh lau cho em.”
Anh giữ tay cô lại, cầm lấy khăn giấy trong tay cô, mang đến một chiếc khăn lông mềm mại mới tinh, ngâm trong chậu nước nóng, sau khi vắt khô bằng một tay, anh đi đến.
“Ở đây quá lạnh, phải dùng nước nóng đắp kỹ, tránh bị lạnh cóng.”
Anh vừa nói vừa lấy khăn lông phủ lên mặt cô. Nhưng lúc khăn phủ xuống Chử Điềm lại “khôn ngoan” ra sức quay mặt đi không muốn để anh chạm vào. Từ Nghi hết cách đành ngồi xuống, khẽ giơ cánh tay bị thương lên, quay mặt cô lại.
Cuối cùng khăn lông vẫn đắp lên mặt, Chử Điềm nhìn cánh tay quấn băng gạc kia của anh, vành mắt từ từ đỏ lên. Cô hối hận, cô không nên đến đây, cô vừa đến đã không nhịn được khóc lóc trước mặt anh, quá mất mặt mà. Cô không muốn như vậy, cho dù tức giận tát anh một cái cô cũng không muốn khóc. Nhưng không có cách nào, cô không khống chế mình được.
Trong lòng Từ Nghi biết rất rõ tất cả chuyện này, anh im lặng trong chốc lát, nhìn đôi mắt cô ửng đỏ, khẽ nói:
“Điềm Điềm, chỉ cần em đừng khóc, anh sẽ mặc cho em đánh chửi, có được không?”
Chử Điềm rũ mắt, cô nuốt ngược nước mắt lại mới ngẩng đầu lên, giọng khản đi nói:
“Em chẳng phí sức đánh anh đâu, em còn ngại tay đau nữa kìa. Em đơn giản không cần anh nữa là được rồi, không phải vừa hay trước đó anh còn hỏi em như thế sao, coi như đây là câu trả lời của em.”
Đây là câu nói dài nhất từ nãy đến giờ cô nói với anh, nhưng Từ Nghi nghe thấy mà kinh hãi. Kể từ khi gửi đi những tin nhắn kia, cô chẳng nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh nữa. Từ Nghi cũng biết có lẽ chỗ nào không đúng rồi. Lúc trước vẫn chỉ là phỏng đoán, bây giờ nghe cô nói ngay trước mặt, anh liên lập tức bừng tỉnh.
Lời đã thốt ra khỏi miệng, có chán nản hối hận nữa cũng không giải quyết được gì. Từ Nghi bịt chặt mặt Chử Điềm, giải thích với giọng hơi cứng nhắc:
“Anh không có ý này.”
Anh hỏi cô như vậy không phải là muốn nói chia tay.
“Vậy anh có ý gì? Lẽ nào anh nói những lời đó đều là lừa em?”
Cô lấy di động ra, bấm vào Weixin đưa cho anh xem.
“Chứng cứ” ngay trước mặt, Từ Nghi không có lời nào để nói. Những điều này là do đêm đổ tuyết kia, một mình anh ngồi trên ngọn đồi nói từng câu một, thu âm lại, gửi cho cô. Mỗi một câu đều là anh nói, không chống chế được.
“Không phải anh tự ti, cảm thấy không xứng với em sao? Vậy thì chia tay là được, dù sao quyền quyết định là ở phía em. Một người đàn ông ngay cả chuyện này còn không làm chủ được thì tại sao em còn phải ở lại bên cạnh anh nữa chứ.”
Tuy biết rõ đây là lời nói giận dỗi của Chử Điềm, nhưng cuối cùng Từ Nghi vẫn có vài phần khó xử. Anh cúi đầu, tiếng nói rất khẽ:
“Anh giao quyền quyết định cho em, nếu như em thật sự cảm thấy anh khiến em khó mà chịu đựng, em có thể lựa chọn bỏ anh…” - ngập ngừng, anh có chút khó khăn nói tiếp - “Đêm đó đúng là nghĩ như vậy, cho nên hỏi em qua điện thoại xong, ngay hôm sau tỉnh lại liền hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Anh không nên để em lựa chọn.”
“Lẽ nào anh không phải cố ý?” - Chử Điềm ra vẻ bình tĩnh, che giấu tiếng nghẹn ngào trong giọng nói - “Chắc chắn anh cảm thấy em chính là con ngốc, bất kể thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh đúng không? Nên anh mới dám hỏi em như thế.”
“Làm sao anh dám nghĩ vậy chứ?” - ý nghĩ muốn móc tim ra cho cô xem Từ Nghi đã nghĩ sẵn rồi - “Là bởi vì sợ nên anh mới hối hận, hối hận chết được. Nếu như có thể, anh chỉ nói với em một câu thôi.”
“Nói gì?”
Chử Điềm ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh sẽ nói với em, con người anh là vậy, em không cần cũng phải cần.”
Lúc nói lời này, hai tay anh nâng mặt cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen nhánh sáng ngời làm người ta hơi sợ hãi. Trái tim Chử Điềm thoáng đập mãnh liệt. Cô nắm lấy áo trước ngực, chớp mắt một cái, nước liền rơi xuống tí tách. Từ Nghi hơi bối rối đưa tay ra, không biết nên chạm vào cô ở đâu.
“Điềm Điềm, là lỗi của anh.”
Thoáng do dự, anh vẫn ôm lấy cô, nhưng không dám ôm cô chặt như lúc nãy nữa.
“Từ Nghi, anh là tên khốn vô sỉ, anh là tên đáng ghét như vậy.” - Chử Điềm tức giận đấm bả vai anh - “Gì mà em có chịu cần anh không? Em vì anh mà chị Chử Ngật Sơn chế giễu, vì anh ngày ngày đều không ngủ ngon sợ anh làm nhiệm vụ xảy ra chuyện gì, ba gặp tai nạn giao thông vào viện, anh vì nhiệm vụ không đến được khiến mẹ tức giận vô cùng, em còn nói tốt giúp anh. Bây giờ anh hỏi em có chịu cần anh không, sao anh không sớm hỏi vậy đi? Ban đầu anh đừng kết hôn với em nữa. Anh để em chịu bao nhiêu ấm ức như vậy anh không nghĩ làm sao bù đắp thật nhiều cho em, còn hỏi em vấn đề này. Lúc nào em bị anh làm tức chết mà?”
Trút hết một hơi, sức lực toàn thân Chử Điềm đều bay biến, nhỏ giọng khóc nức nở. Cô không chỉ tức giận, mà còn sợ hãi, sợ cô nói một câu không cần anh, anh sẽ thật sự bỏ đi, không quay đầu lại nữa.
Từ Nghi chẳng thốt lên nổi một câu, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh quá yếu ớt. Anh ôm chặt cô, mắt có chút ẩm ướt.
Khóc một trận thoải mái, tâm trạng Chử Điềm cũng dễ chịu hơn nhiều. nhưng khóc cũng mất rất nhiều sức lực, Chử Điềm mệt mỏi muốn ngủ, Từ Nghi liền bỏ đồ xuống, lập tức đi trải giường cho cô.
Anh diễn tập bên ngoài lâu như vậy, chăn mền của anh vẫn chưa từng đem phơi, cất trong tủ khó tránh khỏi ẩm ướt, ngủ có chút lạnh lẽo. Từ Nghi liền đổ đầy túi giữ ấm cho cô, còn muốn ngủ chung với cô. Cơn giận trong lòng Chử Điềm còn chưa tiêu tan đương nhiên không đồng ý, cô trừng mắt đuổi anh đi, thoải mái chui vào chăn.
Từ Nghi ở bên cạnh giả bộ dọn dẹp đồ đạc. Chờ hơi thở của Chử Điềm dần dần trở nên kéo dài đều đặn, anh cởi áo khoác quân đội, leo lên giường.
Chiếc giường chật hẹp chen chúc hai người, trong mơ Chử Điềm cảm thấy hơi khó chịu, “hừ” một tiếng nho nhỏ. Từ Nghi vội vàng dừng lại hành động, ngay cả hít thở cũng đình chỉ, lúc xác định cô vẫn còn đang ngủ mới từ từ nằm xuống.
Vốn chỉ định ở bên cạnh Chử Điềm, làm ấm giường cho cô. Nhưng có lẽ quá mệt mỏi, hơn nửa tháng nay không phải gây lộn thì là diễn tập, bên tai văng vẳng tiếng lửa đạn vô tận, đã lâu anh không được ngủ một giấc ngon lành. Cố gắng gượng mười mấy phút, cuối cùng vẫn không chống lại được mỏi mệt, Từ Nghi cũng ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ một giấc đến hơn nửa buổi chiều. Khi Chử Điềm tỉnh lại sắc trời đã tối sầm. Cô ngủ đến mức đầu óc hơi mụ mị, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Cử động cánh tay lại cảm thấy hơi nhức mỏi, vừa nhìn mới phát hiện hóa ra đã bị cánh tay ai đó đè lên.
Chử Điềm kêu “hừ”, nể mặt anh đang bị thương, không so đo việc anh tự ý bò lên giường khi chưa có sự đồng ý của cô. Dè dặt rút cánh tay ra, không ngờ lại làm Từ Nghi tỉnh dậy.
Anh mở choàng mắt, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng cảnh giác:
“Sao vậy, có chuyện gì thế?”
Chử Điềm tức giận trở mình:
“Không có gì, là anh đè lên cánh tay em.”
Từ Nghi vẫn còn hoảng hốt, thấy rõ đây là ký túc xá của mình anh mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra gần đây anh thật sự quá mệt mỏi, nằm mơ vẫn còn đang diễn tập.
Nghiêng đầu nhìn Chử Điềm, thấy cô không có ý đuổi mình xuống giường thì càng được voi đòi tiên, vươn cánh tay lướt qua đỉnh đầu cô, kéo cô đến gần.
Chử Điềm chẳng muốn cho anh chiếm ưu thế, ra sức trốn tránh anh. Nhưng một chiếc giường chỉ lớn nhiêu đó, cô có thể trốn đi đâu được? Đến cuối cùng vẫn để Từ Nghi được như ý.
“Một lát thôi.” – anh nói, một tay ôm chặt lấy eo cô, cằm đặt lên mái tóc mềm mại nơi đỉnh đầu cô - “Chỉ ôm một lát thôi.”
Tuy Chử Điềm không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy, nhưng vòng ôm này quá ấm áp, cô thật có chút luyến tiếc. Khe khẽ đá anh hai cái, cô nói:
“Năm phút thôi. Hết năm phút phải nhanh chóng xuống giường cho em.”
Từ Nghi nhắm hai mắt, “Ừ” một tiếng. Bị anh ôm vào ngực, Chử Điềm không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được sự chấn động nơi lồng ngực anh, và cả mùi hương quen thuộc. Nói ra, cô luôn rất tò mò một chuyện, thân là một người lính, anh chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng mỗi lần gần gũi bao giờ cũng có thể ngửi thấy mùi hương mát rượi.
Lúc hỏi anh thì người đàn ông này rất tùy ý nói có lẽ do mùi nước xả quần áo, bởi vì thứ mang hương thơm thường dùng chỉ có loại này thôi. Nhưng cô lại rất cố chấp cho rằng, đây là điểm đặc biệt của anh, có lẽ chỉ có cô gần gũi như vậy mới phát hiện được.
Chử Điềm không khỏi lại nhích đến gần một chút, sau đó cảm thấy lồng ngực anh lại đang run lên. Anh cười! Như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Chử Điềm có chút thẹn quá thành giận:
“Anh cười cái gì?”
Từ Nghi không thể giả bộ ngủ nữa, anh hơi thả lỏng cô ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Đôi mắt lóng lánh, đôi môi khẽ cong, còn có gương mặt ửng hồng sau khi ngủ say khiến cả khuôn mặt cô trông vô cùng linh động. Cô là Chử Điềm, cũng là vợ anh.
Từ Nghi bỗng có cảm giác không nhịn được nữa, cho nên lúc Chử Điềm ra oai đuổi anh xuống giường, anh ra tay chế ngự trước rồi cúi thấp đầu hôn một cái lên môi cô.
Phản ứng đầu tiên của Chử Điềm là muốn đẩy anh ra, nhưng phía sau anh có gì đó cản trở, đó là chiếc bàn đặt giữa hai giường, cô hoàn toàn không đẩy anh được. Ở trên chiếc giường nhỏ thế này, hai cánh tay cô chống lên lồng ngực anh, eo thì bị anh giữ chặt, trốn cũng không trốn được.
Sự chống cự của cô kích thích anh gồng sức nhiều thêm, cánh môi bị hôn đến râm ran, đầu lưỡi cũng như sắp bị cắn nát, mút một cái liền đau đến muốn rơi nước mắt. Chử Điềm nhỏ giọng thở hổn hển, cảm nhận được nụ hôn của anh nồng cháy đến độ có thể thiêu đốt người ta, không bao lâu tim liền đập rộn rã, cảm giác thở không ra hơi.
Cô nhỏ giọng kêu “ưm”, khẽ đấm Từ Nghi vài cái, một lát sau mới dần dần được buông ra. Anh thỏa mãn hôn lên mặt, sau tai và chiếc cổ trắng ngần của cô. Cô khẽ thở hổn hển trong lòng anh, trong giây phút ấy trong phòng chỉ còn tiếng thở của hai người.
Sau khi Chử Điềm khôi phục lại, giận quá đá Từ Nghi một cú. Anh không rên rỉ không nhúc nhích, lại càng ôm cô chặt hơn.
“Anh… lúc nào cũng vậy.”
Cô giận cũng không biết mắng anh thế nào, bao giờ cũng là hôn cô, bắt nạt cô mà chẳng mảy may báo trước như vậy, cô không có bất cứ chuẩn bị gì, mỗi lần đều rất thảm hại.
“Anh nhớ em.”
Câu nói này khiến Chử Điềm mềm lòng, nhưng miệng thốt ra lại hóa thành một tiếng “hứ” giận dỗi. Thật ra thì, làm sao cô không cảm nhận được chứ. Bàn tay anh ôm eo cô chẳng biết luồn vào khi nào, vuốt ve tỉ mỉ cách lớp áo lót mỏng manh, thỉnh thoảng ra thêm chút sức lực ép sát cô vào mình, hiển nhiên Chử Điềm cảm nhận được phản ứng bên dưới của anh. Hừ, người đàn ông này!
“Em không muốn.”
Cô định nghiêm túc từ chối anh, nhưng lúc vừa thốt ra ba chữ kia, ngay cả chính cô cũng giật mình. Giọng điệu yếu ớt chẳng hề mạnh mẽ, càng giống như là sợi tơ đường bị kéo ra, ngọt ngấy, dường như còn quấn lại vài vòng. Nói xong cô cũng im bặt.
Từ Nghi bị vợ mình trêu chọc cũng có chút khó chịu, nhưng nơi này quả thật không phải chỗ tốt. Ký túc xá độc thân người đến người đi, chỗ lại nhỏ như vậy, không buông ra cả hai đều khó chịu.
“Anh biết.” - Từ Nghi nói, không nhịn được hôn lên má cô một cái - “Anh không chạm vào em, anh nói chuyện với em thôi.”
Chử Điềm dẩu môi, giống như chính cô tự mình đa tình vậy. Mặt cô vùi sâu vào ngực anh, trốn không cho anh hôn, chọc nhẹ anh một cái, cô nhỏ giọng nói:
“Không chạm vào em, vậy anh cũng đừng có phản ứng, đừng chen lấn em.”
Cô định bảo anh đừng có đẩy vào cô, bởi vì chính cô cũng rất khó chịu. Nhưng lời đến khóe miệng lại không thốt ra được liền biến thành như vậy. Sự trêu chọc trong vô thức này thật sự đòi mạng Từ Nghi, anh thầm hít sâu một hơi, tiếng nói ôn hòa lộ chút bất đắc dĩ:
“Vậy em giết anh đi cho rồi.”
Lại mồm mép trơn tru rồi! Nhưng tâm trạng Chử Điềm chuyển biến tốt đẹp một cách khó hiểu, cô khẽ “hứ”, không đáng so đo. Hai người cứ lẳng lặng nằm ôm nhau như thế trong chốc lát, cơn mệt mỏi lại kéo đến, Chử Điềm lại sắp ngủ thiếp đi. Cô cuộn mình trong ngực Từ Nghi, lúc nằm im sắp ngủ mất thì đột nhiên nghe thấy anh hỏi:
“Khoảng thời gian trước ba xảy ra tai nạn giao thông hả?”
Chử Điềm tỉnh táo lại, thoáng suy nghĩ mới đáp:
“Ba uống rượu, lái xe không cẩn thận. Hiện tại khá hơn nhiều, đã xuất viện nghỉ ngơi rồi.”
Từ Nghi ôm chặt cô:
“Điềm Điềm, cảm ơn em.”
Chử Điềm không để ý đến câu nói này của anh, hồi lâu sau mới khẽ hỏi:
“Anh biết tại sao hôm đó ba uống rượu không?”
“Tại sao?”
“Trưa hôm đó ba và bác Mạnh cùng ăn cơm, có thể trò chuyện gì chứ. Ba uống nhiều quá mới xảy ra chuyện.”
Chử Điềm cố gắng nói bâng quơ, nhưng Từ Nghi nghe xong lại im lặng kéo dài. Cuối cùng Chử Điềm vẫn có chút không kiềm được cơn giận, cô ngẩng đầu, nhìn mặt Từ Nghi:
“Những chuyện kia anh cũng không nói với ba à?”
“Không có.”
Ánh mắt Từ Nghi không lảnh tránh, chăm chú nhìn thẳng vào cô, đáp bằng âm điệu vô cùng vững vàng.
Chử Điềm không biết nên nói anh cái gì cho phải. Chuyện lớn như vậy, sau khi cô biết còn trằn trọc ngủ không ngon mấy đêm lận, chứ đừng nói là ba chồng cô. Chuyện này vẫn là tự Mạnh Hòa Ngọc nói cho ông biết, quả thật chẳng khác gì dao khoét tim ông. Thảo nào hôm đó ông uống nhiều rượu như vậy, nghe mẹ chồng nói, bởi vì cao huyết áp nên ông rất ít đụng vào rượu.
“Hôm nào rảnh rỗi đi thăm ba một chút đi, bị bệnh nằm viện mấy tuần lễ, tinh thần ba rõ ràng không bằng trước kia nữa. Vả lại, em nghe ra ý trong lời ba nói, ba đã không còn giận anh về chuyện anh đi lính nữa, ba còn cảm thấy anh làm rất tốt đấy.”
Cô không có lập trường trách cứ ba chồng mình thay Từ Nghi, hay xử phạt Từ Nghi thay ba anh, nên cô chỉ có thể nói những lời này thôi.
Nghe xong lời nói của cô, Từ Nghi không có trả lời. Anh nằm ngửa, mắt chăm chú nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì. Chử Điềm cũng không thúc giục anh, trở người chuẩn bị đi ngủ, nhưng cảm thấy cánh tay Từ Nghi siết chặt, lại kéo cô trở về lồng ngực.
“Anh làm gì vậy chứ?”
Từ Nghi ôm rất chặt, cô không trở người được chỉ có thể ngẩng đầu, phí sức lắc lắc cổ nhìn về phía anh. Nhưng Từ Nghi vùi đầu xuống, trốn sau mái tóc dày của cô, không để cho cô nhìn thấy. Nhận ra ý đồ của anh, Chử Điềm giật mình, quay mặt sang, cầm bàn tay anh đang giữ lấy eo cô. Cô cảm thấy tim anh đập tăng tốc lại nhẹ nhàng, cuối cùng lúc ổn định lại cô nghe thấy anh cất lời:
“Có nhớ một câu anh đã nói lúc cầu hôn em không? Anh nói anh không thể rối rắm cả đời. Nhưng bây giờ xem ra anh vẫn chưa đủ tỉnh táo, còn đang tự cho là đúng.”
Tự cho là đúng. Nghe thấy bốn chữ này, lòng cô chua xót không thôi.
“Cho nên nói anh cũng không thông minh đúng không?”
“Anh tự cho rằng mình thông minh, luôn là vậy.”
“Vậy sau này anh có còn vậy nữa hay không?”
Cô nhỏ giọng hỏi, nghe từa tựa làm nũng. Anh hôn lên mái tóc dài sau tai cô:
“Sẽ không nữa, anh cam đoan.”
Chử Điềm suýt nữa bật khóc nhưng vẫn kiềm lại. Cô quay người, cho người đàn ông cô yêu nhất một nụ hôn. Cô cũng cam đoan, dù thế nào đi nữa, cô và anh đều sẽ ở bên nhau.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc liên hoan văn hóa quân doanh, sư đoàn A liền nhận được thư của đại đội đặc chủng gửi tới Từ Nghi. Trên thư thông báo anh đã thông qua vòng loại, chọn ngày là có thể đến đại đội trình diện. Nhận được lá thư này, trưởng ban Lý ban huấn luyện lại khó xử. Anh ta cầm lá thư đến tìm tham mưu trưởng Cố Hoài Việt, lằng nhằng trong văn phòng Cố Hoài Việt gần một giờ.
Cố Hoài Việt buồn cười nhìn anh ta:
“Lá thư này là gửi cho tham mưu Từ, anh phải đi hỏi thẳng ý nghĩ và ý kiến của cá nhân cậu ta mới phải, tìm tôi có ích gì?”
Trưởng ban Lý mặt mày ủ rũ:
“Đã sớm tìm rồi, nói là chưa suy nghĩ đến vấn đề này. Hơn nữa, sư đoàn thật sự chịu thả cậu ta đi sao? Không ai tìm cậu ta nói chuyện à?”
Cố Hoài Việt trầm ngâm trong chốc lát, nhận lấy lá thư xem sơ qua lại đưa trả lại cho trưởng ban Lý. Trưởng ban Lý giương mắt nhìn anh, không biết anh có ý gì.
“Tôi có thể tìm cậu ta nói chuyện thử.” - một hồi lâu, Cố Hoài Việt nói - “Nhưng vấn đề có giữ được hay không, đừng nói là tôi, e rằng lãnh đạo cầm đầu trong sư đoàn đều quyết định không được.”
Trưởng ban Lý nghe mà hồ đồ:
“Lẽ nào bên đại đội đặc chủng cưỡng chế đòi người?”
Thử nghĩ thấy không đúng, đại đội đặc chủng phân công gay gắt đi nữa thì cũng chỉ trong nội bộ, một đơn vị cấp trung đoàn không thể nào vì một người lính mà công khai náo loạn với một đơn vị cấp sư đoàn được.
Cố Hoài Việt cười khẽ:
“Nếu thật sự như vậy cũng dễ xử lý, hiện giờ chỉ đích danh đòi tham mưu Từ, nhưng đâu chỉ có một đơn vị.”
Trưởng ban Lý chợt giật mi mắt, ngay cả sư đoàn trưởng cũng không cự tuyệt được thì có thể là ai đây? Tập đoàn quân? Tổng bộ quân khu? Càng nghĩ tim trưởng ban Lý càng run, thì ra tham mưu Từ này có lại lịch lớn đây!
Giờ phút này, tham mưu Từ có lai lịch lớn đang chạy với tốc độ ổn định trên đường chạy tại thao trường. Thời tiết hiếm khi có một ngày rực nắng, chạy mười mấy vòng, đổ mồ hôi đầm đìa cả người, cảm giác hết sức thoải mái. Trên bãi tập, từng tốp lính mới nhập ngũ năm nay đang huấn luyện. Đại đội trưởng đội tân binh biết Từ Nghi, thấy anh dừng lại uống nước liễn vẫy vẫy tay kêu anh qua.
Anh ta tập họp tân binh lại, nói với đội ngũ:
“Giới thiệu một nhân vật với mọi người, tham mưu Từ tiếng tăm lừng lẫy của sư đoàn chúng ta, bạn cũ lúc tôi còn học ở trường quân đội. Các bạn rất may mắn, trễ vài ngày nữa là không gặp được tham mưu Từ của chúng ta rồi. Đi đâu à? Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là đại đội đặc chủng. Toàn quân khu chỉ chọn mấy mươi người, dù làm bia đỡ đạn cũng vinh quang chứ đừng nói tham mưu Từ đã qua năm ải chém sáu tướng của chúng ta, một lần hành động đã giành được át chủ bài qua ải. Tiếp theo xin mời tham mưu Từ nói vài câu.”
Từ Nghi đứng bên uống nước, nghe xong lời này bật cười, mắt khẽ híp lại:
“Có gì để nói đâu, tôi còn chưa thở đều nữa đây này.”
Thốt ra lời này xong, tiếng vỗ tay của các tân binh càng nhiệt liệt hơn, anh cũng phải đưa tay áp chế lại.