Cam đoan xong, cô lập tức cúp điện thoại, trong lòng rầu rĩ như Từ Nghi sẽ nhảy thẳng ra ngoài điện thoại bắt cô về nhà vậy. Hai mươi phút sau, cô đúng giờ đến tiệm cà phê. Nhìn về phía cửa sổ, cô đã tìm thấy Triệu Tiểu Tinh đang ngồi uống nước gần vị trí cửa sổ, thân thể lọt thỏm trong chiếc ghế, vì vậy thoáng nhìn qua thì không thấy được cái bụng bầu của ả. Nhưng Chử Điềm và ả đối đầu gay gắt lâu như vậy sớm đã hiểu được chút tâm cơ cỏn con của ả rồi. Đơn giản là muốn đợi cô đi vào, đến lúc tận mắt nhìn thấy sẽ cho cô một ‘sự ngạc nhiên’ to lớn. Bởi vì Triệu Tiểu Tinh không thể ngờ rằng cô đã biết chuyện ả mang thai.
Cô và Triệu Tiểu Tinh liếc nhìn nhau, Chử Điềm không nhìn đến vẻ mặt giả bộ cao quý hào phóng của ả, thanh toán tiền xe, quay người đi vào tiệm cà phê.
Đẩy cửa xoay của tiệm cà phê, Chử Điềm bước trên đôi giày cao gót nhỏ từ từ đi về phía Triệu Tiểu Tinh. Triệu Tiểu Tinh nhìn chằm chằm cô đi tới không chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhìn cô nói.
“Tôi nhớ trước khi kết hôn không phải cô còn có xe sao? Sao bây giờ ra ngoài phải bắt xe rồi hả?”
Chử Điềm kéo ghế ngồi xuống, sau khi gọi nhân viện phục vụ cho một cốc mocha mới thong thả trả lời Triệu Tiểu Tinh:
“Lười lái.”
Thực ra Từ Nghi chê kỹ thuật lái xe của cô không tốt, không để cô tùy tiện lái ra ngoài, nhất là đến khu đông đúc. Triệu Tiểu Tinh thoáng cười, khẽ nhấp một hớp sữa tươi:
“Thật ra thì lái xe cũng chẳng có gì tốt, mỗi tháng chỉ riêng tiền xăng thôi cũng là một khoản nặng. Bây giờ cô đang giận dỗi với ba cô, không chịu lấy tiền trong nhà, vậy chỉ có thể xài tiền của chính cô và chồng cô thôi đúng không? Hai người một dân văn phòng, một đi lính…”
Ả vừa nói vừa nhấp một hớp sữa tươi, bày ra vẻ như nghĩ đến sĩ diện của Chử Điềm vì tốt bụng nên muốn nói lại thôi, nhưng sự châm chọc trong lời nói dù là ai cũng nghe thấy được. Chử Điềm không buồn để ý, cô nhìn sang:
“Cô hẹn tôi ra đây để nói chuyện này sao?”
Đấm phải bịch bông như Chử Điềm , khuôn mặt trang điểm nhẹ của Triệu Tiểu Tinh hơi mất tự nhiên:
“Dĩ nhiên không phải.”
Ả nói, làm bộ như lơ đãng dịch chiếc túi vốn che đằng trước, bởi vì mang thai tám tháng nên bụng nhô hẳn lên. Chử Điềm nhìn thấy, hai tay bưng cốc cà phê khựng lại, đôi mắt khẽ xoay. Trong mắt người ngoài đó là vẻ cố gắng khắc chế nôi kinh ngạc. Triệu Tiểu Tinh có chút đắc ý liếc cô một cái, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nói:
“Lẽ nào ba cô không nói cho cô biết? Tôi mang thai rồi, tám tháng đấy.”
Nỗi ngạc nhiên của Chử Điềm không hẳn hoàn toàn giả vờ, ngày đó ở bãi đỗ xe bệnh viện cô chỉ vội nhìn thoáng qua, không thấy rõ ràng như vậy. Hiện tại cách một chiếc bàn tròn, cô tận mắt nhìn thấy bụng cô ta nhô cao mới phát hiện hóa ra đã lớn như vậy rồi. Im lặng chốc lát, cô lại đưa cà phê lên miệng mình, uống vài hớp mới nói:
“Sao hả, cô muốn nghe cô chúc mừng cô à?”
Triệu Tiểu Tinh nhìn cốc cà phê thoáng chốc chỉ còn hơn phân nửa của Chử Điềm, trong lòng mừng thầm. Ả cũng biết, đừng thấy cô gái này ngoài mặt giả bộ bình tĩnh đến thế nhưng trong lòng chắc chắn đã lên xuống như song ngầm mãnh liệt. Ả kiềm nén ý cười bên khóe môi, nói khẽ:
“Ngược lại tôi chẳng trông mong đâu. Tôi chỉ muốn nói, bây giờ ông ta tuổi tác đã cao, qua bảy tám năm nữa cũng đã sáu mươi rồi. Con người một khi già đi liền mong mỏi trở về bên gia đình, cô đừng thấy hiện tại đứa con vẫn còn ở trong bụng tôi, nhưng ông ta đã tính toán đợi nó lớn lên một chút sẽ dẫn nó đi đâu chơi rồi đấy. Có điều, trong lòng ông ta vẫn có một tiếc nuối, đó chính là cô.”
Đang nói vậy, ả đột ngột đưa tay qua bàn, cầm lấy tay Chử Điềm:
“Cho nên Điềm Điềm à, chúng ta có thể giải hòa hay không? Cho ba cô có thể hưởng hạnh phúc gia đình trọn vẹn?”
Chử Điềm bị hành động này của ả làm thoáng kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy hết sức buồn cười. Nhưng cô không vội vã hất tay Triệu Tiểu Tinh ra mà chậm rãi nói:
“Nếu như tôi không nghe lầm, cô là một ả gái làm kẻ thứ ba, vậy mà còn ở đây nói gia đình, nói hạnh phúc với tôi à?”
“Cô…”
Thoáng chốc khuôn mặt Triệu Tiểu Tinh đã cứng lại. Chử Điềm rút tay về, nhấp một hớp cà phê dằn lại sự kích động, chẳng mảy may che giấu vẻ châm chọc trong giọng nói:
“Tôi thật không thể ngờ mặt cô có thể dày đến mức độ này. Triệu Tiểu Tinh, bình thường cô nghĩ đến chuyện mình làm không sợ gặp báo ứng hay sao? Về phần ông ta, lúc này ông ta mới nhớ đến việc trở về với gia đình rồi ư? Lúc đầu ông ta đã đi thế nào? Hơn nữa, cái thai này không phải dòng giống của ông ta, tôi khuyên cô vẫn nên an phận sinh ra đi, đến lúc đó có con cái hầu hạ bên gối, ông ta hứng lên nói không chừng còn thưởng cho cô một căn nhà hoặc một chiếc xe hơi, cô cũng dễ ra ngoài khoe khoang. Lẽ nào cô thật sự tính làm vợ hiền mẹ tốt sao? Đừng đùa, đặt tay lên ngực tự hỏi đi, trong xương cô có ghen phụ nữ nhà lành sao?”
“Chử Điềm!” – Triệu Tiểu Tinh nổi giận, nhưng vẫn khắc chế để không nổi nóng – “Tôi khuyên cô đừng ăn nói tuyệt tình như vậy, nói thế nào hiện giờ tôi cũng là vợ hợp pháp của ba cô, đứa con trong bụng tôi là con ruột của ba cô. Đây là sự thật cô không thể nào thay đổi được.”
Chử Điềm giương mắt nhìn ả:
“Cô xác định đứa con trong bụng cô là của Chử Ngật Sơn hả?”
Triệu Tiểu Tinh cau mày:
“Cô có ý gì?”
Chử Điềm lười nói quanh co với ả:
“Nếu thật sự là con ông ta, sao hôm đi khám thai còn cần một người ngoài đi chung?”
Triệu Tiểu Tinh thoáng giật sửng sốt, trong mắt lập tức lóe lên vẻ chột dạ, nhưng đối mặt với lời chất vẫn của Chử Điềm, ả vẫn hùng hồn đáp:
“Tôi không biết cô thấy thế nào, tôi chỉ có thể nói, đó là một người bạn ở thành phố B của tôi. Anh ấy thấy tôi là một thai phụ to bụng đi lại không tiện nên tới giúp đỡ thôi.”
“Ồ? Vậy ông ta có biết người bạn đó không?”
Triệu Tiểu Tinh nghẹn họng, lúc cất tiếng lại có chút thẹn quá hóa giận:
“Ông ta biết hay không có liên quan gì? Tôi lớn như vậy vẫn không thể có bạn bè hay của mình hay sao?” – đang nói, ánh mắt ả nhìn Chử Điềm có chút thay đổi – “Nếu cô hoài nghi đứa con này không phải của ba cô, vậy thì chờ nó sinh ra làm xét nghiệm AND là được rồi.”
Chử Điềm cẩn thận quan sát biểu cảm của Triệu Tiểu Tinh, tuy lúc ả nói đến người đàn ông kia có chút bối rối, nhưng lúc nói đến đứa con lại khá chắc chắn. Như vậy, bất kể ả và người đàn ông kia có tằng tịu gì, đứa con này chắc chắn là của Chử Ngật Sơn. Có điều vẫn không đủ để Chử Điềm hoàn toàn yên tâm.
“Vậy thì làm xét nghiệm là được, dù sao ông ta cũng không quan tâm đến chút tiền cỏn con này.”
“Là không thiếu tiền thì đúng hơn.” – Triệu Tiểu Tinh cười nhạo – “Có điều không biết ông ta có chịu hay không. Không nói gạt cô, ông ta ký thác kỳ vọng rất lớn vào cái thai trong bụng tôi, dù sao cũng là con trai đầu tiên của ông ta. Ông ta có thể vì con trai mà vứt bỏ người vợ kết tóc, nếu để ông ta nghe thấy con gái ruột chất vấn con trai mình, liệu ông ta sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?”
Lần đầu tiên Chử Điềm nghe thấy Triệu Tiểu Tinh nhắc đến mẹ cô, hơn nữa giọng điệu lại có chút hả hê, hay phải nói là càn rỡ. Bên tai vang ầm lên, cô chống mạnh tay xuống bàn tròn, đến lúc bên tai yên tĩnh lại mới lên tiếng hỏi:
“Cô nói cái gì?”
Triệu Tiểu Tinh ra vẻ ‘tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi’:
“Sao đây, cô vẫn không biết à? Cô cho rằng tại sao ông ta lại vứt bỏ không cần mẹ cô, ngược lại đi lấy tôi? Đúng, lúc đó ông ta đã ngoại tình, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thật sự ly hôn. Nếu không phải mẹ cô phát hiện, chủ động cương quyết đòi ly hôn, chắc là ông ta có thể kéo dài đến khi bà ta qua đời.”
“Cô không được nói đến mẹ tôi.”
Chử Điềm không thể chịu được ả hời hợt nhắc đến cái chết của mẹ cô như thế. Triệu Tiểu Tinh “À”, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của cô, nói tiếp:
“Cô tức cái gì? Cho dù mẹ cô đã qua đời, ông ta cũng không nhất định lấy tôi đâu. Nếu như không phải tôi có con, nói không chừng đến bay giờ vẫn không danh không phận.”
Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:
“Câm miệng!”
Nhưng Triệu Tiểu Tinh quyết tâm kích động cô:
“Sau khi tôi có thai, ông ta cũng không nghĩ đến chuyện đăng kí kết hôn với tôi ngay, chẳng qua chỉ bày vàn bàn tiệc ăn mừng mà thôi, căn bản chẳng mời bao nhiêu người. Sau khi đi khám biết tôi mang thai con trai ông ta mới coi trọng, đăng ký kết hôn, tặng nhà tặng xe, cắt đứt quan hệ với tất cả người đẹp bên ngoài, ngày ngày về nhà làm chồng hiếu thảo. Tôi hỏi cô một câu, ông ta có từng đối xử với mẹ cô như vậy không?”
Chử Điềm không nói câu nào, sự im lặng của cô khiến Triệu Tiểu Tinh đắc ý hơn:
“Chưa từng có sao?”
Chử Điềm nghe không lọt tai nữa, đứng dậy bỏ đi, trong lúc bối rối làm rớt túi, cô vội vàng quay người nhặt lên. Triệu Tiểu Tinh vịn eo đứng dậy, quả thật nhởn nhơ đắc ý thưởng thức vẻ hôt hoảng của cô:
“Cho nên tôi nói với cô rồi. CHử Điềm, cô không trách được tôi, không trách được bất cứ ai, muốn trách thì phải trách mẹ cô không sinh được con trai, không lôi kéo được trái tim của ông ta!”
Ả vui sướng nói, nhưng một giây sau liền bất ngờ bị xối một cốc cà phê lên đầu. Triệu Tiểu Tinh chỉ cảm thấy mặt mình chợt lạnh, ả đưa tay sờ thử, chất lỏng màu nâu nhạt trên đầu ngón tay khiến ả nhận ra Chử Điềm đã xối cái gì, không nhìn được ả thất thanh hét lớn:
“Chử Điềm!”
Hai mắt ả trợn to, lớp son phấn lấm lem trên khuôn mặt giống tranh trừu tượng dữ tợn. Dường như ả cực kỳ tức giận, ngón tay run run chỉ vào Chử Điềm nhưng không thốt nên lời.
Chử Điềm dằn mạnh cốc xuống, không để ý đến ánh mắt và lời thì thầm to nhỏ của người xung quanh, lạnh lùng nói:
“Tôi đã cảnh cáo cô, không được nói đến mẹ tôi.”
Hai mắt Triệu Tiểu Tinh đỏ ngầu, trợn trừng mắt nhìn Chử Điềm:
“Tôi nói bà ta thì sao? Bà ta không có bản lãnh sinh con trai thì bị vứt bỏ là đáng đời. Còn cô nữa Chử Điềm, cô cho rằng ông ta cưng chiều cô lắm sao. Trong hai mươi bốn năm cô sinh ra không có ngày nào là ông ta không phiền muộn tại sao cô lại là con gái, cô biết không?”
Chử Điềm bị lời nói của ả hoàn toàn chọc giận, hai mắt long lanh lên, không nói hai lời liền cất bước đến cho Triệu Tiểu Tinh một cái tát, chỉ muốn đánh cho ả không mở miệng được nữa.
Triệu Tiểu Tinh hoàn toàn ngây dại, nói ra cũng là ả đã xem Chử Điềm quá đơn giản. Bởi vì sau khi ả và Chử Ngật Sơn sống với nhau, ả chưa từng nghiêm chỉnh đối chọi với Chử Điềm . Với lại, căn bản mỗi lần đều có Chử Ngật Sơn ở đó, cho nên tình cảnh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, ả cũng chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu như hiện nay. Ả che lại tai trái bị đánh vng lên ù ù và má trái bỏng rát, nhìn Chử Điềm chằm chằm một cách khó tin.
Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:
“Một cái tát này cũng là đáng đời cô.”
Cô cố gắng nói dữ dằn nhưng đáy mắt lại rơm rớm, khí thế cũng không đủ. Triệu Tiểu Tinh ngơ ngác nhìn cô, bỗng dưng “A” lên một tiếng, bắt đầu điên cuồng gào lên như thể tinh thần bị chấn động:
“Tôi đáng đời! Tôi đáng đời! Cô có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Đánh chết đứa con trong bụng tôi đi!”
Ả vừa nói vừa xông lên, ra vẻ muốn ôm nhau chết chung với Chử Điềm. Đến lúc này ả đã hoàn toàn không để ý đến đứa con trong bụng nữa rồi. Nhâm viên cửa hàng và người xung quanh vây xem thấy chuyện náo động lớn liền rối rít xông đến muốn kéo hai người ra. Nhưng Triệu Tiểu Tinh sống chết nắm tóc Chử Điềm, giật vài phen, Chử Điềm cảm giác da đầu đau đớn chết đi được, không khỏi cất tiếng quát ả:
“Triệu Tiểu Tinh, buông tay ra!”
Nhưng Triệu Tiểu Tinh nhào đến như bị điên. Mà ả là một phụ nữ có thai tám tháng, người khác không dám quá dùng sức kéo ả ra, nên Chử Điềm bị đánh mạnh vài cú. Cô đau đến mức không biết phải làm sao, liền giơ tay cho Triệu Tiểu Tinh thêm một cái tát. Cái tát này cô không xác định được mình đánh trúng đâu, là mặt hay là cổ. Nhưng Triệu Tiểu Tinh dường như đột nhiên tỉnh táo, toàn thân cũng mất hết sức lực, cộng thêm người khác không đỡ kịp, thoáng cái ả đã ngồi bệt xuống đất.
Lúc Từ Nghi chạy đến, thứ đạp vào mắt anh chính là cảnh tượng hôn loạn như vậy. Triệu Tiểu Tinh ôm bụng ngồi dưới đất gào khóc, la lối om sòm mắng chửi Chử Điềm. Chử Điềm đứng thẳng, bộ ngực phập phồng, có thể thấy tâm trạng của cô sôi trào dữ dội vô cùng. Anh hơi cau mày, gạt đám người vây xem phía trước ra. Lúc thấy Chử Điềm còn chưa nguôi giận, nhấc chân định bước đến, anh vội sải bước giữ tay cô lại.
“Dừng tay!”