Bầy Hạc

Bầy Hạc - Chương 42




Đêm đó, Từ Nghi hiếm hoi ngủ say một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy đã bắt xe về nông trường. Lần này từ biệt, Chử Điềm không hề có cảm giác quá buồn. Cô biết anh kết thúc nhiệm vụ là có thể rời khỏi nông trường, trở lại trung đoàn sẽ xin cho cô tùy quân, tùy quân rồi thì sẽ được cấp nhà, sau đó họ có thể sống chung với nhau. Tương lại bao giờ cũng tốt đẹp, đáng mong đợi, nên cô phải suy nghĩ về những chuyện này nhiều hơn, như vậy mới cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi Từ Nghi trở về đơn vị, Chử Điềm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi trở lại công ty làm việc. Phùng Kiêu Kiêu nhìn thấy cô thì vô cùng kích động:

“Điềm Điềm, mình phát hiện cậu là mì chính của mình, cậu không có ở đây mình ăn cơm chẳng ngon lành gì.”

Chử Điềm nghiêng đầu cười, trông vô cùng đáng yêu xinh đẹp. Đang lúc hai người đang hang hái tám về những chuyện xảy ra trong mấy ngày Chử ĐIềm không có ở công ty, bỗng có người gõ cửa phòng làm việc của họ. Quay đầu lại nhìn, lại là tên Triệu Hiểu Khải.

Chử Điềm thoáng sửng sốt, khoảng thời gian này anh ta không xuất hiện trước mặt cô, cô gần như đã quên mất sự hiện hữu của anh ta rồi. Thấy anh ta càng lúc càng ẻo lả, Chử ĐIềm càng buồn nôn dữ dội. Cô giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi. Trái lại, Phùng Kiêu Kiêu dựng thẳng chân mày, tức giận nhìn anh ta.

“Trong thời gian làm việc đi lung tung, sếp bộ phận anh có biết không?”

Triệu Hiểu Khải cười cười.

“Tôi nghe nói Chử ĐIềm phải nằm viện phẫu thuật, nên đặc biệt đại diện bộ phận của chúng tôi tới đây thăm hỏi, sếp tôi chắc chắn không trách tội đâu.”

“Dừng lại…” – Phùng Kiêu Kiêu đưa tay ngăn anh ta đi vào – “Điềm Điềm có chúng tôi thăm hỏi là được rồi, còn anh thì biến qua chỗ khác chơi dùm.”

Triệu Hiểu Khải không để ý đến cô nàng, vẫn cười tít mắt nhìn Chử Điềm.

“Điềm Điềm, có tiện ra ngoài nói hai câu không?”

Chử Điềm bị anh ta gọi mà sởn gai ốc khắp người, cô rung mình quay người nhìn Triệu Hiểu Khải.

“Tôi không có gì để nói với anh, bộ phận các anh có lòng tốt quan tâm đến tôi, tôi xin nhận, canh có thể đi rồi.”

Triệu Hiểu Khải làm như không chú ý đến thái độ lạnh lùng của cô, cười càng đáng ghét hơn.

“Tôi thật sự có lời muốn nói với em, Điềm Điềm, Triệu Tiểu Tinh, em biết người này không?”

Ngụm nước Chử Điềm uống vào miệng lập tức bị nghẹn ở cổ họng, cô khó khan nuốt xuống, ho khan một lúc lâu khiến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô hung dữ ngẩng đầu nhìn Triệu Hiểu Khải, gằn từng chữ một:

“Ra! Ngoài!Nói!”

Chử Điềm tìm một nơi khá vắng vẻ, khắp nơi trong tòa nhà đều có camera giám sát, cô không sợ Triệu Hiểu Khải dám làm chuyện gì quá giới hạn, mà nơi này chỉ cần rẽ cua xuống tầng một là đến phòng bảo vệ.

“Nói đi!”

Chử Điềm nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lẽo. Triệu Hiểu Khải đang định cất lời, nhưng nhìn gương mặt Chử Điềm, anh ta thoáng sửng sốt. Mái tóc dài chấm vai được cô buộc thành đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, tôn lên khuôn mặt trái xoan tinh tế. Đôi mắt sáng long lanh, hai má hồng hào, đôi môi tươi thắm, dù nhìn thoáng qua hay ngắm kỹ càng vẫn có thể thấy đây là một cô gái tuyệt đẹp.

“Nói mau, sao anh biết Triệu Tiểu Tĩnh?”

Chử Điềm không kiên nhẫn thúc giục. Là người đẹp nhưng tính cách không tốt cho lắm, Triệu Hiểu Khải cất tiếng cười nói:

“Hai người chúng tôi đều mang họ Triệu, em nói xem là quan hệ gì?”

Chử Điềm á khẩu, trợn to mắt nhìn anh ta:

“Anh là em trai của ả?”

“Em họ” – Triệu Hiểu Khải hất cằm – “Ba tôi và bác tôi là anh em, tôi và Triệu Tiểu Tĩnh đều là con một, nên quan hệ khá thân thiết.”

Chử Điềm không nhịn được cười lạnh, thảo nào hai người lại ‘tốt đẹp’ đến vậy, chuyên đi quyến rũ người có gia đình, hóa ra là hai chị em. Quả nhiên, cực phẩm xuất hiện cùng một lúc.

Vừa thấy sắc mặt Chử Điềm không tốt, Triệu Hiểu Khải vội vàng biện hộ cho mình:

“Em đừng hiểu lầm, tuy tôi biết quan hệ của Triệu Tiểu Tinh và ba em, nhưng tôi tuyệt đối không nói lung tung với người khác đâu.”

Dĩ nhiên cô biết anh ta sẽ không nói lung tung, dù sao đó cũng là chị gái anh ta, còn ở vị trí kẻ thứ ba, nói ra bị người ta biết anh ta cũng chẳng vẻ vang gì. Chử Điềm nhướng mày:

“Vậy anh nói với tôi những thứ này có ý gì?”

Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bất chợt bật cười:

“Không cảm thấy có duyên sao? Tôi không ngờ rằng không theo đuổi được em, nhưng lại có một mối quan hệ này với em.”

Nghe vậy, Chử Điềm thấy mình sắp nôn ra mất, cô thẳng thừng nhìn Triệu Hiểu Khải.

“Đừng chọc tôi, anh trở về hỏi chị anh là biết tôi ghét ả bao nhiêu. Sao hả, kẻ thứ ba còn trông mong diễn một vở mẹ hiền con hiếu với tôi à? Ả xứng sao?” – nói đến đây cô bỗng cười – “Có điều anh nói rất đúng, đúng là có duyên, chỉ tiếc….là nghiệt duyên có xua cũng không đi!”

Triệu Hiểu Khải bị lời nói của cô trấn áp, phản ứng lại thì cô đã quay người bỏ đi. Anh ta kêu vài tiếng mà không thấy cô đáp lại, ngược lại khiến người khác nhìn chăm chú, bèn khẽ rủa một câu rồi chạy nhanh vài bước đuổi theo cô.

“Tôi nói em trở mặt gì chứ hả, Triệu Tiểu Tinh là Triệu Tiểu Tinh, tôi là tôi! Chử Điềm, em đừng vơ đũa cả nắm được không…”

Anh ta đang nói bỗng im bặt. Chử Điềm bị anh ta lôi kéo thì thì bực bội, đang định hất tay anh ta ra, nom theo tầm mắt của anh ta thì cô chợt phát hiện mình không cài nút áo sơ mi nơi cổ, để lộ phần cổ trống trơn. Dấu hôn tối hôm trước Từ Nghi để lại phơi bày lồ lộ. Tai cô đỏ lên, đẩy mạnh anh ta ra rồi nắm chặt cổ áo rảo bước bỏ đi.