Phùng Kiêu Kiêu đón xe đưa Chử Điềm đến bệnh viện đa khoa Quân khu gần đó.
Qua kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán CHử Điềm bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật. Trước đây hai cô chưa từng phải lên bàn mổ nên nhất thời đều hoảng hốt. Dưới tình thế cấp bách, Phùng Kiêu Kiêu quyết định gọi cho Từ Nghi, nhưng bị Chử Điềm ngăn lại.
Phùng Kiêu Kiêu sốt ruột:
“Không liên lạc với anh ấy thì liên lạc với ai, chẳng lẽ lúc nào cũng không xin ra được sao? Anh ấy là sĩ quan mà!
Chử Điềm nhịn đau, nói với Phùng Kiêu Kiêu:
“Không phải là vấn đề có ra được hay không , mà là xa quá….”
Cô dừng lại một chút rồi nói:
“Chờ anh ấy đến đây thì mình cũng đã mổ xong rồi, mất công đi một chuyến….Đây không phải chuyện to tát gì, bên cạnh mình không phải là không có ai….”
“Nhưng chỉ có mình mình thì có ích lợi gì chứ?”
Phùng Kiêu Kiêu giậm chân, còn định nói gì nưa thì lại bị y tá ngăn lại, họ sắp chuẩn bị phẫu thuật rồi.
Phùng Kiêu Kiêu nhìn Chử Điềm vào phòng mổ, từ đầu đến cuối trong lòng vô cùng lo lắng. Lúc đang do dự rốt cuộc có nên liên lạc với Từ Nghi không thì điện thoại của Chử Điềm bỗng đổ chuông, màn ảnh hiển thị: Cô út. Phùng Kiêu Kiêu biết Chử ĐIềm là người vùng khác, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến việc mình có người thân ở vùng này. Nhưng bây giờ chẳng thể suy nghĩ nhiều được nữa, Phùng Kiêu Kiêu nhận điện thoại, không đợi đối phương cất tiếng đã nói liên thanh:
“A lô? Là cô út của Chử ĐIềm phải không ạ? Hiện giờ cậu ấy đang ở bệnh viện….”
Nghe thấy vậy, Phó Dục Ninh sững sờ:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là viêm ruột thừa cấp tính ạ. Cô xem, cô có tiện đến đây một chuyến không?”
“Ở bệnh viện nào?”
Sau khi cúp điện thoại, bà không gọi tài xế, Cố Trường An cũng không ở nhà, bà tự mình lái xe đến bệnh viện đa khoa Quân khu. Trước kia bà đã đến đây khá nhiều lần, nên quen đường quen lối tìm được phòng phẫu thuật.
Lúc Phùng Kiêu Kiêu nhìn thấy Phó Dục Ninh cũng sững sờ, cô nàng ngơ ngác nhìn bà, khó tin cất lời:
“Cô Phó?”
Cô nàng hết nhìn điện thoại CHử ĐIềm, lại nhìn nhìn Phó Dục Ninh:
“Cô, cô là cô út của Chử Điềm?”
Phó Dục Ninh vỗ vỗ bả vai Phùng Kiêu Kiêu, bảo cô nàng ngồi xuống:
“Tình hình Điềm Điềm như thế nào rồi?”
Phùng Kiêu Kiêu trố mắt nhìn bà chằm chằm một lúc lâu mới lắp bắp trả lời:
“Đang, đang mổ ạ.”
Phó Dục Ninh đưa mắt nhìn về phía cửa phòng mổ phía trước, thở hăt một hơi. Bà ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiêu Kiêu, khẽ nói:
“Đừng lo, chỉ là tiểu phẫu nhỏ thôi, chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.”
Phùng Kiêu Kiêu gật đầu lia lịa, cô nàng hơi nhát gan, gặp chuyện rất dễ hoảng sợ và luống cuống. Huống chi mới vừa bị ‘cô út’ này của Chử Điềm làm giật mình. Phó Dục Ninh ngồi với cô một lát, đợi cô nàng gần như ình tĩnh lại mới hỏi thăm đại khái tình hình trước khi phát bệnh.
“Cô Phó, cô nói xem, chuyện này có nên báo cho chồng của Điềm Điềm biết không ạ?”
Phùng Kiêu Kiêu lo sợ hỏi. Phó Dục Ninh thoáng do dự:
“Trước khi Điềm Điềm vào phòng mổ, em đã hỏi nó chưa?”
“Hỏi rồi ạ, cậu ấy nói không cần.”
Phùng Kiêu Kiêu kể lại lời của Chử Điềm cho Phó Dục Ninh nghe.
“Vậy thì thôi.” – Phó Dục Ninh thở dài nói với Phùng Kiêu Kiêu – “Tối nay cực cho em rồi, cũng cám ơn em nhiều. Bây giờ không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Phùng Kiêu Kiêu ngoài miệng bảo vâng nhưng vẫn ngồi cùng bà thêm chốc lát nữa mới ra về. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu đi, chừng nửa giờ sau thì mổ xong, quá trình vô cùng thuận lợi. Chử Điềm được đưa vào một phòng bệnh bình thường, Phó Dục Ninh đi theo, nhìn vẻ mặt tái nhợt rõ mồn một sau phẫu thuật của cô mà có chút đau lòng.
Hai giờ đêm, Chử Điềm hết thuốc mê dần tỉnh lại. Căn phòng bệnh một người chỉ bật một cây đèn bàn nhỏ trong góc, cả căn phòng mờ tối. Đầu óc Chử Điềm trống rỗng, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở đâu. Cô khẽ nhích người, không cẩn thận đụng phải vết thương, không nhịn được hít vào một hơi.
Tiếng hít khe khẽ này đã kinh động đến Phó Dục Ninh đang nghỉ ngơi trên ghế salon bên cạnh. Bà cuống quýt đứng dậy, đi đến bên giường Chử Điềm, bật đèn đầu giường lên:
“Tỉnh rồi hả? Đừng cử động mau nằm xuống, động đến vết thương đau đấy.”
Chử Điềm mở to mắt nhìn Phó Dục Ninh:
“Cô út, sao cô lại đến đây?”
“Sao cô không thể đến chứ?”
Phó Dục Ninh đỡ cô nằm xuống. Chử Điềm nhìn bà, đầu óc hoạt động một cách khó khan. Lẽ nào Phùng Kiêu Kiêu báo cho cô út? Cũng không đúng, Phùng Kiêu Kiêu đấu có biết quan hệ thân thích giữa cô và Phó Dục Ninh…
Thấy cô không nói gì, con mắt không ngừng chuyển động, Phó Dục Ninh bật cười:
“Được rồi, đừng đoán nữa, không ai nói cho cô biết cả, là cô gọi đến điện thoại của con, Phùng Kiêu Kiêu mới nói cho cô biết đấy chứ.”
Chử Điềm lẳng lặng nhìn bà bận rộn vì mình, hồi lâu mới khẽ cất lời:
“Con cảm ơn cô ạ.”
“Ngốc quá.”
Phó Dục Ninh gõ nhẹ vào trán cô. Sau khi hết thuốc tê, vết mổ bắt đầu đau lâm râm, nhưng không đến mức không chịu nổi. Tuy nhiên vừa mới phẫu thuật xong chỉ có thể nằm ngửa, cả người cứng đờ. Bình thường cô khó chiều quen rồi, nhất thời không thể ngủ được. Vất vả lắm mới thiêm thiếp ngủ trong chốc lát, vốn cho rằng đêm đã qua, nhưng khi mở mắt ra trời mới tảng sáng.