Đi thăm chồng về, mùa hè cũng đã từ từ đến thành phố B.
Ngày đầu đi làm lại, Chử Điềm nhận được thông báo của lão Lưu. Ông nói, vì sự phát triển lâu dài của công ty nên muốn điều vài người trong bộ phận bọn họ đến đại học Z thuộc thành phố tham gia chương trình đào tạo “Nguồn nhân lực” ngắn hạn, thời gian là thứ bảy, học trong vòng hai tháng.
Nghe tin tức này, Phùng Kiêu Kiêu không ngừng than khóc. Nhưng Chử Điềm khá bình tĩnh, dù sao đại học Z là trường nổi tiếng trong nước, công ty cử các cô đến hẳn là muốn bồi dưỡng cho các cô, dự trữ nhân lực. Vì vậy, Chử Điềm không hề chống đối khóa học này như khóa huấn luyện quân sự.
Buổi chiều tan sở, một mình Chử Điềm ăn mứt hồ lô đứng ven đường chờ xe buýt. Lẽ ra định đi chung với Phùng Kiêu Kiêu, thế nhưng cô gái bé bỏng ấy lại bị mẹ cô ấy sắp xếp cho đi xem mắt.
Ăn mứt xong, chuyến xe cô đợi vẫn còn chưa đến, Chử Điềm rảnh rỗi đến mức buồn chán, định bụng đi dạo siêu thị gần đó, mua chút thực phẩm, thuận đường đi xe điện ngầm về nhà. Đang lúc cô vừa đi vừa thầm tính xem buổi tối ăn cái gì thì một chiếc Volkswagen Phaeton bất chợt chạy đến bên cạnh cô.
Chử Điềm bị chiếc xe này làm giật mình, đến khi cô thấy rõ chủ xe là ai, nhất thời híp mắt lại. Là tên Triệu Hiểu Khải, anh ta hạ cửa kính xe chạy xuống, gỡ mắt kiếng ra, cào cào mái tóc tự cho là rất điển trai, sau đó nở một nụ cười với cô.
Chử Điềm nhìn anh ta, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Mấy ngày không gặp, kiểu tóc vốn nghiêm chỉnh đã biến thành phong cách mào gà, còn làn da trông trắng nõn mịn màng không biết đã được tẩy đi bao nhiêu lớp da chết nữa. Tóm lại, từ trong ra ngoài hiện rõ vẻ ẻo lả như phụ nữ.
Nhìn anh ta, Chử Điềm cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng, nhất là hôm trở về từ thành phố T, tên này ngồi sau cứ giơ chân đạp vào ghế của cô, thật sự rất ghê tởm. Nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp, cô kiềm chế sự phản cảm lại, ra vẻ thoải mái, thờ ơ bắt chuyện chào hỏi với anh ta:
"Có chuyện gì không?"
"Đi đâu thế? Thuận đường tôi đưa em đi." - Triệu Hiểu Khải nhiệt tình mời cô lên xe.
Chử Điềm không đủ khả năng đón nhận lời mời của gã này.
Cô cười, nói: "Cám ơn anh, chúng ta không thuận đường, anh đi trước đi."
"Còn so đo chuyện này với tôi à? Tôi đặc biệt chở em thôi, được không?"
Nói hay thật, giống như việc anh ta chở cô là chuyện đáng vinh hạnh lắm vậy. Chử Điềm nén nỗi kích động muốn quắc mắt, nói với anh ta:
"Thật không dám phiền anh, tôi đi vài bước đã đến trạm tàu điện ngầm rồi, vừa nhanh vừa tiện còn không bị kẹt xe. Anh về nhà cần thận nhé."
Dứt lời, cô bỏ lại anh ta, đi thẳng về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước, Triệu Hiểu Khải đã xuống xe đuổi theo. Anh ta níu tay Chử Điềm:
"Đừng đi mà, tôi còn có chuyện chưa nói với em nữa."
Bị anh ta chạm vào, Chử Điềm sởn hết gai ốc. Phải biết rằng sau sự việc "thúc vào chỗ ngồi" lần đó, cô đã gặp ác mộng hai ngày liền. Chử Điềm gạt phăng tay anh ta ra, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng:
"Đừng đụng tay đụng chân, có chuyện gì cứ nói."
Triểu Hiểu Khải nhìn chằm chằm cô trong giây lát, bỗng cười bất cần đời: "Không phải chứ Chử Điềm? Còn giả bộ vậy nữa hả?"
"Tôi giả bộ cái gì chứ?" - Cô lạnh lùng phản bác.
"Được." - Triệu Hiểu Khải hơi mất kiên nhẫn - "Tôi hỏi em, em nhận ra tôi thích em đúng không?"
"Thật xin lỗi nhé." - Chử Điềm cười ha ha hai tiếng - "Tôi đã kết hôn rồi."
"Tôi biết, không phải là một tên lính nghèo thôi sao?" - Triệu Hiểu Khải dửng dưng như không - "Tôi nói với em này Chử Điềm, bây giờ đi lính chẳng đáng giá đâu, bản thân không được tự do không nói, mỗi tháng chỉ có chút tiền lương ít ỏi. Em xem lại bản thân em đi, em có thể chịu được cực khổ sao? Với số tiền lương còm cõi của chồng em có thể nuôi sống được em không?"
Chử Điềm thờ ơ nhìn anh ta: "Cám ơn anh, dù tôi chết đói cũng không phiền anh quan tâm."
"Được, coi như là em kiên cường đi." - Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bỗng hạ giọng nói với cô - "Cho dù em có thể chịu được nghèo khó, nhưng chồng em hai ba tháng không về, em cũng chịu được à?"
Anh ta nói xong, ánh mắt bỗng sáng ngời:
"Nói thật đó Chử Điềm, tôi rất thích em, nếu em thật sự không muốn theo tôi thì tôi có thể lén lút dốc chút sức lực miễn phí giúp chồng em cũng được..."
Lời còn chưa dứt đã bị Chử Điềm tát một bạt tay. Triệu Hiểu Khải chưa kịp phòng bị nên bị ăn tát mạnh đến tai bị ù luôn, thiếu chút đã ngã lăn ra đất. Sau khi anh ta đứng vững, ôm mặt, nhìn Chử Điềm có chút khó tin, muốn chửi ầm lên, nhưng hành động vừa rồi đã khiến người xung quanh chú ý, chỉ có thể hạ giọng chất vấn:
"Chết tiệt, cô dám đánh tôi à?"
"Tôi đánh cái loại mồm chó không mọc được ngà voi như anh đó."
Chử Điềm hất cằm lên, lạnh lùng nói:
"Tôi niệm tình anh là đồng nghiệp, không muốn vạch mặt anh, nhưng không ngờ anh lại là hạng người không biết xấu hổ như vậy. Triệu Hiểu Khải, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nói với anh. Thứ nhất, chồng tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn anh và còn đàn ông hơn anh gấp cả vạn lần, tôi bị mù mới thích anh. Thứ hai, từ nhỏ đến lớn cái tôi không thiếu nhất là tiền. Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, hôn nhân của lính là được bảo vệ, cũng không thể tùy tiện chửi bới quân nhân, chỉ điều này thôi cũng đã đủ để kiện anh rồi. Anh không cần sĩ diện là chuyện của anh, nhưng tôi khuyên anh, sau này đừng có ý đồ gì với tôi nữa, nếu không anh tự gánh chịu hậu quả."
Những lời này cô gằn từng chữ từng chữ, Triệu Hiểu Khải nghe đến mức đần ra, chờ anh ta kịp phản ứng, Chử Điềm đã quay người đi xa rồi.
Về đến nhà, Chử Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xòe tay ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mới vừa rồi thật sự cô hơi lo lắng, sợ Triệu Hiểu Khải tức nước vỡ bờ, tuy cô đã lường trước anh ta chẳng có can đảm đó.
Chử Điềm lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình chẳng hề đói bụng chút nào. Từ bỏ ý định nấu cơm, cô quyết định gọi điện thoại cho Từ Nghi trước. Cô như vậy cũng được xem là bị kinh sợ, muốn làm nũng để được anh dỗ dành an ủi.
Chử Điềm hớn hở bấm số điện thoại Từ Nghi, chờ mãi bên kia mới bắt máy. Cô nằm nhoài trên ghế salon, dịu dàng hỏi:
"Anh đang làm việc à?"
"Xem thời sự."
Chử Điềm vui mừng, cô thấy chồng mình rất đáng yêu, dạo gần đây có bao nhiêu người nghiêm túc xem thời sự chứ. Nhưng Từ Nghi lại xem, mà còn không bỏ lỡ ngày nào.
"Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?" Tiếng nói Chử Điềm giống như dây điện thoại đang quấn lấy tay cô, dù người đàn ông nào nghe cũng thấy như bị mình đang bị trêu chọc trắng trợn.
Quả nhiên bên này Từ Nghi cũng cảm thấy vậy, ngước mắt quan sát đám lính đang ngồi theo hàng xem tivi phía trước, nói một câu với quản đốc nông trường rồi đứng dậy ra khỏi phòng sinh hoạt. Sau khi đóng cửa lại, mới cất tiếng nói chuyện với đầu bên kia:
"Cố ý giở trò, muốn ăn đòn phải không?"
Chử Điềm cười khúc khích:
"Anh cũng đâu có làm gì được em, em bây giờ là trời cao hoàng đế xa rồi."
Từ Nghi có thể tưởng tượng ra bộ dạng vô cùng đắc ý lúc này của cô ở bên kia. Mỗi tối nông trường chẳng những sắp xếp cho các chiến sĩ xem thời sự, mà còn yêu cầu cấp trên phải tham gia chung. Tối nào anh đều nghiêm chỉnh xem hết từ đầu đến cuối, Chử Điềm ở đây bảy tám ngày cũng biết rõ chuyện này. Cho nên cô mới dám trêu anh ở đầu bên kia điện thoại như vậy. Nhưng anh lại không thể đi xa, lại phải phòng bị người xung quanh nghe thấy, nên nghe điện thoại mà cứ như bị giày vò.
Từ Nghi hắng hắng giọng, nói với Chử Điềm:
"Anh sẽ ghi lại chuyện này, trở về chúng ta sẽ tính toán sòng phẳng."
Anh lại uy hiếp trở về sẽ tính sổ với cô cơ đấy. Nhưng Chử Điềm chẳng hề tức giận, cô thật sự yêu chết cái kiểu giả bộ đứng đắn này của anh. Trêu anh thêm một lát Chử Điềm mới thỏa mãn cúp điện thoại, chuẩn bị nấu cơm. Còn đồng chí phó quản đốc Từ bị Chử Điềm vui vẻ cúp máy lại có chút bi thảm. Anh mở cửa sổ cuối hành lang ra, hóng gió đêm ở nông trường một lúc lâu mới có thể đè nén được ngọn lửa đang bốc lên trong người.
Ngẫm nghĩ lại anh cảm thấy buồn cười, một cô gái xinh đẹp như cô sao lại không hề bị chướng ngại tâm lý giở trò lưu manh với một người đàn ông như anh vậy chứ. Mà anh còn bị cô trêu chọc đến mức có phản ứng. Thật đúng là... khiến người ta không kháng cự được mà!
Mở màn hình điện thoại di động ra, nhìn khuôn mặt cô cười ngọt ngào trên ảnh nền, khóe môi Từ Nghi không thể không khẽ cong lên.