Báu Vật

Chương 25




Những ngày tháng sau Âu Nhật Kỷ quả thật rất bận rộn, thời gian dành cho bé người yêu cũng ít đi rất nhiều. Bữa cơm của hai người thường ngày anh cũng không có thời gian để ngồi vào mâm cơm cùng cậu, một tuần chỉ có thể ngồi vào bàn ăn với nhau chưa đến hai lần, sau đấy lại biệt tăm biệt tích luôn.

Đối với sự bận rộn này của anh, Hạ Tinh Lam vừa thương vừa buồn. Thời gian này anh đã bị chuyện công việc, chuyện học hành thi cử rồi cả mấy cái chuyện về bạn bè này kia dí cho ngập đầu, không vuốt được mặt, báo hại cơ thể đã bị tụt đi mấy kg. Nhìn thấy anh người yêu ngày một xuống cân vì mấy chuyện này cậu cảm thấy thương lắm, rất rất thương luôn. Nhưng vì quá bận rộn với công việc nên dần dà cả hai cũng không có nhiều thời gian bên nhau trò chuyện như trước nên cậu cũng sẽ lại cảm thấy có chút buồn.

Buồn có, thương có, chỉ khi hai người cùng nhau nằm trên một chiếc giường, cùng nhau chìm vào giấc ngủ, chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy an tâm thôi.

“Anh ơi, chúc mừng anh ạ.” Hạ Tinh Lam ngại ngùng cầm chiếc máy ảnh trên tay lon ton chạy đến chúc mừng anh người yêu.

Chỉ mới cách đây không lâu hai người vừa trải qua kỳ lễ Tết với nhau ấy vậy mà hôm nay đã là lễ tốt nghiệp của trường Đại học mà hai người đang theo học rồi đây này. Lễ tốt nghiệp này diễn ra đồng nghĩa với việc anh người yêu của cậu cũng đã ra trường rồi a.

Âu Nhật Kỷ thấy bé người yêu đến liền nhanh chóng xua đuổi mấy đứa bạn của mình đi chỗ khác, để giữ không gian riêng tư cho hai người “Bé Lam của anh lại đây nào, cho anh ôm ôm một chút.” Giọng nói của anh có phần nhẹ nhàng pha thêm vào đó là sự cưng sủng. Một khoảng thời gian dài bận rộn anh đã sắp quên luôn cái cảm giác được sờ sờ bóp bóp vào da thịt mềm mại của ai kia rồi. Cũng sắp quên luôn cái số đo body của ai kia luôn rồi.

Nghe anh người yêu muốn ôm ôm cậu liền ngoan ngoãn mà nghe theo. Cảm xúc hai người hiện giờ đều giống hệt nhau, đều là sự thương nhớ đối phương a “Anh ơi anh ra trường rồi, vậy là đã bớt một chút gánh nặng rồi ạ.” Rúc đầu vào lồng ngực anh người yêu, cậu tham lam hít lấy mùi hương bạc hà đặc trưng của anh, giọng nói non nớt cũng theo cảm xúc mà vang lên.

“Ừ, bớt gánh nặng rồi. Vậy là từ mai anh có thể ở với bé rồi dẫn bé đi chơi rồi.” Âu Nhật Kỷ sủng nịnh người trong lòng, anh chính là vẫn nhớ lời hứa trước đây của hai người a, vẫn còn nhớ lời hứa dẫn bé người yêu đi chơi nha.

Hạ Tinh Lam nghe anh nói xong liền giọng ngọt đáp lại “Không đi, ở cạnh anh là Lam vui rồi ạ.”

“Ôi, bé Lam của anh giờ đã lại biết nói lời ngon ngọt rồi sao? Nào, mau nói lại lần nữa đi nào.” Vừa nghe được những lời kia của bé người yêu, anh liền rất ngạc nhiên. Em yêu của anh chính là một người da mặt rất rất là mỏng đó. Đã mấy lần anh dụ dỗ người này nói lời ngon ngọt nhưng mãi không được, ấy vậy mà ngay trong buổi lễ tốt nghiệp như hôm nay, anh lại được nghe a.



Thấy anh vui vẻ khi được nghe mình nói lời như vậy, Hạ Tinh Lam dù ngại nhưng vẫn là rất ngoan ngoãn, liền ậm ự nói lời ngon ngọt tiếp, kết quả suýt chút nữa khiến người kia ngất vì mất máu.

“Chụt… Bé Lam của anh giỏi quá, hôm nay là ngày vui nhất đối với anh luôn đấy.” Âu Nhật Kỷ thơm lên hai bên má nhỏ sau mới thơm lên cánh môi xinh kia.

Cảnh hường phấn rất nhanh liền tiếp tục ngập khắp căn phòng. Hai người không ngại ngùng, không lo bị người khác làm phiền, bị người khác nhìn thấy cứ thế mà trao nhau nụ hôn kiểu Pháp. Âu Nhật Kỷ chỉ thiếu điều không thể đè người xuống lột tung đồ mà âu yếm ân ái thôi, chứ nếu làm được anh đã liền làm luôn rồi, đã không cần phải nhịn xuống dục vọng, cũng như là hạ cờ xuống rồi.

Hạ Tinh Lam bị người này cặp mấy cái vào cổ liền ngượng chín mặt, đúng là cậu không sợ người ngoài nhưng mấy dấu vết này cũng quá lộ liễu rồi đi "Anh ơi băng gạt, anh hư lắm, Lam phải che vào mới được."

"Ha ha, bé Lam đừng giận anh nha, để anh lấy băng gạt dán giúp bé."

"Dạ."

Ngoan ngoãn để anh người yêu che dấu vết cho xong cậu lại lần nữa bị người kia ôm chặt không rời.

Nhìn khung cảnh vui vẻ bên trong phòng những người ở ngoài ai nấy gương mặt đều như tôm luộc. Bọn họ vốn định đến chúc mừng đàn anh đàn chị nhưng xem ra vị học trưởng Âu này chỉ cần mỗi người kia chúc thôi.

“Đi thôi anh em, chúng ta đi đến khoa khác để chúc mừng các đàn anh đàn chị nào.” Dẫn đầu nhóm sinh viên năm nhất này là Nguyễn Triết Giang, y sau khi nhìn cái khung cảnh kia xong liền lớn giọng gọi người đi chỗ khác, lặng lẽ mà giúp đỡ bạn sữa nhỏ của y.

Nhóm sinh viên nghe thấy vậy liền đồng loạt nghe theo, thật ra họ vẫn muốn ở lại xem cơm cẩu một chút nhưng mà thôi, vẫn là đi chúc các đàn anh đàn chị khác đã.