Lúc này cách đó không xa, nơi bờ sông gió thổi lồng lộng. Có một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn nhìn về đám lục bình trôi nổi trên dòng sông đục ngầu. Đuôi mắt nhăn nhúm buồn sâu thẳm.
"A ông già kia bị cụt giò kìa tụi bây, nhìn ghê quá. Mặt ổng còn xấu hơn. Chạy thôi. Mau chạy thôi tụi bây. Ẹ."
Có đám con nít bảy tám tuổi tình cờ đi qua thấy người đàn ông ngồi xe lăn thì sợ hãi bỏ chạy.
Người đàn ông nghe thấy cũng không còn mấy bận tâm. Nhìn về dòng sông sâu thẳm mênh mông trước mắt. Khẽ mỉm cười.
"Thanh. Nếu có kiếp sau anh sẽ bù đắp cho em."
"TÙM."
"Oa nhìn kìa tụi bây có người chết đuối."
Đám con nít ban nãy đang đi được một quảng, bỗng nghe có tiếng động lớn phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy còn mỗi chiếc xe lăn chơ hơ ở trên bờ, cư nhiên chủ nhân chiếc xe ấy không còn thấy đâu nữa cả.
"Hình như là ông già cụt chân lúc nãy ngồi trên xe lăn đó. Ổng tự tử để xe lại trên bờ, ai mà dám lấy đi."
Thay vì tiếc thương ông lão, đám con nít lại nghĩ tới chiếc xe lăn nhiều hơn. Người qua đường nhìn thấy cũng bu tới xì xào, chỉ trỏ, rồi tặc lưỡi, buông vài câu thương xót. Cư nhiên khúc sông này sâu nước lại đục ngầu ô nhiễm vì rác thải, chẳng ai dám xuống cả. Dù cho có kẻ biết bơi đi chăng nữa.
Một số người thì móc điện thoại ra quay lại cảnh cánh tay trồi lên mặt nước vùng vẫy. Cánh tay nhăn nheo vì axit bào mòn. Cánh tay của Hàn Minh Viễn nam thần đẹp như tượng tạc, đẹp không tì vết trong lòng mọi người.
Hàn Minh Viễn trước khi vào giới showbiz anh từng là vận động viên bơi lội cấp quốc gia, đôi chân anh như đuôi của con rái cá, tự do vẫy vùng theo cách của riêng mình. Giờ đây con người ấy đang choáng ngộp giữa lòng nước bẩn. Vô phương hồi đầu, có thể làm gì đây khi một bên chân anh đã không còn nguyên vẹn nữa.
"Viễn, anh Minh Viễn..."
Tiếng thét thê lương xé rách bầu trời ảm đạm ánh tà dương, Ngọc Thanh nhảy tùm xuống dòng sông bẩn thỉu, cố lôi anh vào trong bờ.
"Thanh... đừng cố nữa buông anh ra đi, xin em đó, Thanh... buông anh ra đi..."
Hàn Minh Viễn lắc đầu đẩy cô ra. Ngọc Thanh vẫn cố níu giữ lấy anh không chịu buông, giờ khắc này Hàn Minh Viễn hối hận rồi, hối hận vì đã nhảy xuống đây, làm liên lụy đến cô.
Anh để lại bức thư với lời lẽ tuyệt tình đến thế mà cô vẫn còn đi tìm anh, bơi không thạo mà dám liều lĩnh nhảy xuống đây cứu anh, một con quái vật đang lặn hụp giữa lòng nước bẩn thỉu. Trên đời này còn ai yêu anh hơn thế nữa không, yêu đến mù quáng tột độ, mạng cũng không cần.
"Thanh... Thanh ơi...xin lỗi em... anh không muốn chết nữa, anh muốn sống cùng em."
"Em cũng muốn sống cùng anh. Anh Viễn cố lên, em đưa anh vào bờ. Anh tin em đi, anh sẽ không sao đâu." Ngọc Thanh thở hổn hển bảo. Hốc mắt cô đỏ hoe.
Cô bơi không giỏi, còn không có khởi động trước khi bơi, khúc sông này lại quá rộng quá dài, bơi được một quãng cô đuối quá buông anh ra, anh nửa tỉnh nửa mê mà chìm xuống. Ngọc Thanh hoảng hốt lần nữa quay đầu trở lại túm lấy cánh tay anh. Lặp đi lặp lại tận mấy lần cũng không có một ai gần đó nhảy xuống cứu họ lên cả, cuối cùng cả hai chìm dần xuống lòng sông đục ngầu, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
"Ông lão cụt chân và cô gái lùn tủn đã chết dưới lòng sông mất rồi."
Đó là câu nói mà đám con nít truyền lại khi đó.
****
"Viễn ca, anh sao vậy tỉnh lại đi Viễn ca, Viễn ca."
Giọng nói trong veo của một thiếu niên cất lên, thiếu niên đang lay gọi anh. Giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế, đã từ rất lâu rồi Minh Viễn không nghe thấy.
Hàn Minh Viễn giật mình tỉnh dậy phát hiện ra bản thân đang nằm trên ghế sô pha. Còn thiếu niên dí sát mặt mình mà gọi tên là Trương Tiêu Nhật, là quản lý của anh bốn năm về trước, cậu ta trẻ tuổi lại rất có năng lực chỉ mỗi tội ưa nói nhiều cằn nhằn y hệt ông cụ non, anh quen ai đi đâu làm cái gì cậu ta cũng quản.
Đỉnh điểm cho sự tức giận chính là năm đó anh quen cô người mẫu Đỗ Hân, cậu ta kiên quyết can gián, nói cô ta tư cách hèn kém, chuyên cặp đại gia bòn tiền, chẳng yêu đương thật lòng với ai bao giờ đâu. Khổ nỗi anh của khi đó nai tơ chưa trải mùi đời, gặp phải tình đầu sét đánh yêu tới mù quáng tự động dâng hết cả. Còn điên tiết đuổi cổ cậu quản lý.
Cậu ta rời đi thật.
Anh thì vẫn tiếp tục chìm đắm trong mối tình đầu ngọt ngào. Sau hai tháng mới tình cờ nhìn thấy cô ta đi vào khách sạn với một ông bộ trưởng. Chia tay mối tình đầu từ đó anh trở nên sa đọa, quen ai cũng vài ba bữa, cùng lắm vài ba tháng là đường ai nấy đi, nhét một đống tiền, nhà rộng xe đẹp là bọn họ cười ha hả, không còn đeo bám anh nữa. Suốt bao năm qua chưa từng có ai thật lòng với anh. Ngoài cô gái quê mùa đó.
Nhớ đến Ngọc Thanh, Minh Viễn càng thêm hoang mang sửng sốt. Trán rịn đầy mồ hôi. Rõ ràng anh và cô đang chìm nghỉm dưới lòng sông sao vừa mở mắt anh đã nằm đây thế này. Đây không giống thiên đường càng không phải địa ngục, còn Ngọc Thanh đâu mất rồi. Sao cậu quản lý lại ở cạnh anh. Cậu ta quay lại cứu anh sao.
"Ngọc Thanh, em ở đâu Ngọc Thanh. Ngọc Thanh."
Hàn Minh Viễn choàng ngồi dậy muốn đi tìm cô, bất giác phát hiện ra chuyện càng động trời hơn. Chân của anh. Chân của anh vậy mà lại đứng vững trên mặt đất, không cần dựa vào xe lăn. Cái chân bị cụt mọc ra thật rồi, chuyện gì xảy ra thế này. Anh đang nằm mơ sao?
"Viễn ca, anh lại làm sao vậy, Ngọc Thanh là ai sao anh nãy giờ ngủ mớ cứ gọi tên đó mãi. Tỉnh dậy còn muốn chạy tìm. Còn không chịu trả lời câu hỏi của em, cứ nhìn xuống chân mãi. Chẳng lẽ anh té ngã hồi sáng nên bị ấm đầu chỗ nào rồi sao?" Cậu thiếu niên tên Tiêu Nhật vội vàng nắm bả vai ngăn anh lại.
"Còn nữa sắp đến lượt anh quay phân đoạn giao đấu dưới thác nước cùng Tuấn ca rồi, giờ anh còn muốn đi đâu. Đạo diễn la cho coi."
Gì chứ, giao đấu dưới thác nước cùng Gia Tuấn. Đây là bộ phim anh đóng cách đây bốn năm cơ mà. Loạn Mộ Đồ. Cốt chuyện xoay quanh hai huynh đệ nhà họ Mộ trong thời chiến loạn ở Đồ Cô, biên cương nước Đông Hoa, mỗi người nuôi một chí hướng phò một quân, dẫn tới Đông Hoa chia hai nửa khói lửa binh đao.
Cao trào của chuyện là cuộc đối đầu nảy lửa ở biên cương Đồ Cô, cả hai cùng tuẩn. Còn phân đoạn thác nước là hai huynh đệ đang giành một đóa hồng liên trong hang động. Đem về cho quân gia tăng công lực, niên trường niên. Mãi sau này Hàn Minh Viễn vẫn nghĩ về kết cục của bộ phim kia mãi, nguyên tác dẫn đến cái kết thê lương từ đầu chí cuối đều là chiến tranh phi nghĩa, huynh đệ họ Mộ tài cao vì quân chủ tương tàn, hiểu lầm mãi cho tới lúc chết vẫn chưa sáng tỏ mà mang theo. Anh không muốn nhận những bộ phim có cốt truyện thê thảm như vậy nữa.
Mãi suy nghĩ Hàn Minh Viễn tình cờ ngẩng đầu đối diện phía trước là bàn trang điểm với một chiếc gương soi. Gương mặt điển trai không góc chết mấy chốc đập vào tầm mắt mình. Anh sửng sốt trợn mắt lên.
Không... không có tí sẹo nào cả. Hoàn toàn lành lặn. Tay cũng vậy, kéo cổ áo xuống cần cổ trắng nõn đầy quyến rũ cũng đầy nam tính tà mị. Mơ... đúng rồi mơ sẽ không đau.
Hàn Minh Viễn nhéo mặt, nghiến răng xuýt xòa. Mợ nó, đau quá. Anh thử thêm cái nữa cho chắc ăn, đưa cả ngón tay vào miệng cắn mạnh. Máu phụt ra giọt đỏ trên ngón tay anh. Cậu thiếu niên tá hỏa kéo xuống ngăn lại.
"Viễn ca, anh làm trò gì suốt từ lúc tỉnh dậy tới giờ như người mất hồn vậy. Em gọi không trả lời. Hết xem tay chân mặt mày giờ còn tự làm bị thương chính mình. Anh có biết gương mặt anh hiện đang rất đắt giá rất quan trọng không, ghi hình để lại dấu vết thì phải làm sao, khắp người anh chỗ nào cũng đều quan trọng. Anh mau dừng lại đi."
"Xảy ra chuyện gì ồn ào vậy? Minh Viễn tới lượt cậu quay phân đoạn thác nước cùng Gia Tuấn rồi đó, mau mau chuẩn bị rồi ra đi. Kim tổng hôm nay đích thân tới xem, cậu ráng biểu hiện cho tốt. Cậu là viên ngọc của cả đoàn đó. Tài trợ lớn cũng là nhờ cậu." Đạo diễn đích thân vén màn lều trại bước vào, vỗ vai Minh Viễn hối thúc sau đó đi ra. Nếu là một tên tiểu tốt vô danh nào đó đã sớm bị ông ta nạt cho sấp mặt.
"Nhanh, thợ trang điểm đâu mau tới đây trang điểm cho Viễn ca, anh ấy nghỉ ngơi xong rồi." Tiêu Nhật hô to. Tay chân vẫn giữ Hàn Minh Viễn lại.
Nhìn ngón tay nhỏ máu, bên gò má vẫn còn rát đau anh bắt đầu tin đây không phải giấc mơ mà là sự thật. Trong thời gian thợ trang điểm chỉnh sửa phục trang và làm tóc cho anh. Anh bình tâm suy nghĩ. Đã tham gia khá nhiều bộ phim và đọc quá nhiều kịch bản đủ các thể loại anh làm sao không biết mình đã trọng sinh. Chỉ là cái chuyện hoang đường ngỡ chỉ có trong phim ảnh nay lại thật sự xảy đến với anh.
Anh đã trọng sinh về bốn năm trước. Khi này anh mới nổi, chưa hề có mối tình vắt vai, tì vết bê bối nào. Tiểu sử hoàn toàn trong sạch. Nếu anh nhớ không nhầm Kim tổng kia tới sẽ mang theo Đỗ Hân cô ta mới giành ngôi hoa hậu toàn quốc, rất nhiều người mời gọi, là được Kim tổng giới thiệu một vai nữ phụ trong "Loạn Mộ Đồ", làm thị nữ của Tần vương phi. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp cô, trúng phải tiếng sét ái tình.
Sự đời ai có mà ngờ. Vào đêm mưa gió hôm đó khoảnh khắc đèn pha sáng trưng chiếc xe hơi lao thẳng về phía anh rồi tông trực diện chính là cô ta. Chỉ là cô gái tạt axit rồi còn hủy đi cái chân của anh thì đội mũ bảo hiểm kín mít nên anh không biết là ai cả.
Nghĩ tới quá khứ đã cùng cô ta trải qua yêu đương, Hàn Minh Viễn bất giác rùng mình. Nếu ông trời đã cho anh cơ hội anh sẽ sửa chữa sai lầm, không đi vào vết xe đổ của quá khứ nữa. Có ai hiểu được cảm giác của anh lúc này không, lời cầu nguyện đêm sinh nhật cùng nến và bánh kem mà Ngọc Thanh chuẩn bị cho anh đã trở thành sự thật.
Anh ước nếu có thể trở về quá khứ anh sẽ không trụy lạc sa đọa và kiêu căng hống hách. Khinh thường người khác nữa. Sẽ đối xử thật tốt với người tốt và sẽ cách xa những người tâm địa xấu. Anh sẽ quý trọng từng phút giây sống trên cuộc đời này.
"Ngọc Thanh ơi vậy là duyên phận chúng mình chưa hết."
Nếu anh nhớ không nhầm thì vào bốn năm trước Ngọc Thanh đã lên thành phố và đang làm phục vụ bàn cho một quán ăn trên đường TX. Khi sống chung với nhau hai tháng cô từng kể cho anh nghe. Cô còn kể rất nhiều chuyện nữa.
Trong lòng giờ chỉ toàn hình bóng của Ngọc Thanh, người con gái anh yêu thương. Anh thật nóng lòng muốn mọc thêm hai đôi cánh, gấp bay đi tìm cô cho thỏa nỗi nhớ mong.