Một bến thuyền thường gồm bến cảng, đội tàu hùng hậu, cùng một trấn nhỏ. Bến cảng là nơi tàu thuyền neo đậu, thường thường là một bờ kè dài. Nếu đơn sơ hơn thì chỉ cần một loạt các cọc gỗ hoặc cọc kim loại. Tàu thuyền nơi đây là dạng thuyền đi biển, có một cột buồm. Rất lâu trước đây, khi bắt đầu thời đại Biển Sao Trời, nhân loại liền chế tạo những con thuyền như vậy. Không phải vì đây là loại thuyền thuận tiện nhất, mà bởi vì nó có tính chất tưởng niệm, để nhân loại có cảm giác như ra biển trên hành tinh của mình.
Nhân loại là loài động vật có suy nghĩ phức tạp, đôi lúc họ yêu cầu hoàn mỹ nhất, hoàn mỹ từng chi tiết một, như là phi thuyền lên không. Nhưng cũng có đôi lúc họ không yêu cầu đầy đủ tính năng, hay là thuận tiện, an toàn, chỉ cầu một cái cảm giác, như thuyền đi Biển Sao Trời. Trái với xu hướng chung, lại vẫn có một phần những con thuyền độc đáo mang đặc thù cá nhân. Thuyền muôn hình muôn vẻ, như sự phức tạp của con người.
Trấn nhỏ là nơi cung cấp nhu yếu phẩm cho người ra biển, cũng là nơi trao đổi, mua bán sản vật Biển Sao Trời. Khác với chợ đêm trong hành tinh, nơi đây không thu mua phần lớn sản vật cấp bậc Luyện Khí, chỉ thu mua một phần tinh hoa của cấp Luyện Khí. Ngoài phần tinh hoa cấp Luyện Khí, mua bán chủ yếu vẫn là cấp Trúc Cơ, nhưng là nhóm sản vật cấp Trúc Cơ thông dụng. Muốn mua bán sản vật cấp Trúc Cơ tinh hoa, hoặc sản vật cấp Kim Đan trở lên, người bán phải đi tới các thành thị lớn trên hòn đảo Long Nguyên.
Tại trấn nhỏ có tên Bắc 25, do tính đặc thù của hàng hóa và vị trí địa lý, muốn mở một cửa tiệm, người mở cần phải có tu vi Trúc Cơ trở lên, cùng với những giấc tờ đặc biệt có yêu cầu rất khắt khe. Nghe nói cửa tiệm của các thành lớn còn nghiêm ngặt hơn gấp mười lần.
Triều Lập Tinh không biết quá trình mở cửa tiệm của Phúc bá. Bất quá, từ ánh mắt hâm mộ của những tu sĩ chuyên ra Biển Sao Trời, sự kính nể của các hàng xóm quanh nhà ở thành Vạn Tượng, Triều Lập Tinh hiểu được Phúc bá của hắn không phải đơn giản.
Mất một khoảng thời gian đi đường, Triều Lập Tinh tới cửa tiệm nhỏ của Lữ Phúc. Thỉnh thoảng có chiến sự nổ ra, tàn phá của một vùng, nên những cửa tiệm ở đây cực kỳ đơn sơ. Chúng chỉ là một căn nhà lá rộng khoảng hai mươi mét vuông, với chiều rộng bốn mét, vài chiều dài năm mét.
Càng tới gần, tiếng nói chuyện từ đó cũng truyền vào tai Triều Lập Tinh.
“Lão Lý lại ra biển rồi, để đứa con có thể tu hành, hắn thật đang liều mạng.” - Một người có dáng vẻ thanh niên, khuôn mặt bầu bĩnh, bên hông có một thanh tiểu kiếm kẹp vào thắt lưng, nói. Đây là vị chủ tiệm cửa tiệm ngay bên phải Phúc bá, tên là Tiềm Vi, tính tình rất dễ chịu, cũng thường xuyên chiếu cố Triều Lập Tinh. Đừng nhìn Tiềm Vi có dáng vẻ thanh niên, ông ta ít nhất cũng đã một trăm tuổi.
Bên chiếc bàn trà trong gian hàng nhỏ của Lữ Phúc. Ngoài Tiềm Vi và Lữ Phúc ra, còn có một người thân hình hơi ốm, có chòm râu trắng, dài chừng hai ngón giữa. Đó là Ngôn bá, tên đầy đủ là Triệu Vũ Ngôn, tuổi có lẽ cũng không thua kém Tiềm Vi là bao nhiêu. Triệu Vũ Ngôn là chủ tiệm bên trái tiệm Phúc bá, ông thường hiền lành với hậu bối, nhưng khi mua bán thì hết sức keo kiệt và nham hiểm. Triều Lập Tinh từng thấy Ngôn bá cò kè mặc cả từng Tinh Thể 1.0 trong một giờ đồng hồ với người bán, đó là cảnh tượng khó quên: nước bọt hai người tung bay trong không trung, gương mặt đỏ hoe, tóc giống như dựng đứng cả lên.
Trừ khi tuổi thọ đến cuối, tu sĩ sẽ không già đi, mà giữ dáng thanh niên hoặc là trung niên ba mươi tuổi. Ngôn bá có chòm râu trắng không phải vì ông sắp đến hạn, mà vì ông ta thích dùng tay vuốt râu, nên chăm sóc ra một chòm râu như vậy.
Nghe Phúc bá kể hơn mười hai năm trước, Ngôn bá có chòm râu màu đen được cắt tỉa hằng ngày. Có một ngày nọ, một vị khách mang một con Tinh Thú có chòm lông đen dài dưới cổ tới bán cho Ngôn bá. Việc vốn chẳng có gì để nói, chỉ là Ngôn bá nhìn thế nào cũng thấy con Tinh Thú kia có gương mặt tròn tròn hao hao giống mình. Thế là Ngôn bá rút kiếm đuổi người khách hàng kia đi, đồng thời mắng chửi một phen. Ngày hôm sau, mọi người phát hiện chòm râu đen của Ngôn bá đã biến thành trắng tinh.
Lần đầu tiên nghe câu chuyện này, Triều Lập Tinh không nén được nhếch môi cười ra tiếng. Về sau, đôi lúc nhìn thấy chòm râu trắng của Ngôn bá, hắn lại nở nụ cười.
“Giá tiền mua nó rất đắt đỏ, không liều mạng ra biển kiếm tiền thì có cách gì khác. Nếu hắn có đứa con như lão Phúc, hắn đã đủ vui vẻ rồi.” - Triệu Vũ Ngôn nhấp một ngụm nước trà, thản nhiên nói.
Liếc nhìn Triều Lập Tinh đang cung kính đứng ở sau lưng Lữ Phúc, Tiềm Vi xì cười: “Thôi đi, trước đây thằng bé này còn có thể. Hai năm qua không biết đam mê cái gì, bỏ bê cả việc tu hành. Nó giờ vẫn Tẩy Tủy, còn không bằng thằng cháu trai của ta, ít hơn nó một tuổi mà đã Khí Huyệt rồi.”
Không để ý đến việc Triều Lập Tinh xấu hổ cười trừ, Triệu Vũ Ngôn nói: “Tuổi còn nhỏ, được quốc gia bảo bọc, không cố gắng tu hành, còn làm ba cái chuyện linh tinh, uổng phí cả tuổi trẻ. Làm ba cái chuyện linh tinh có thể tăng cao tu vi sao? Có thể sống lâu hơn sao? Có thể kiếm được nhiều tiền sao?”
“Thôi đi, nó kiếm ra tiền đấy. Cho dù đó chỉ là vài đồng lẻ, tính ra chẳng đáng là bao.” - Tiềm Vi không ngại châm biếm cả Triệu Vũ Ngôn và Triều Lập Tinh.
“Tu vi càng cao, tiền kiếm được càng nhiều. Bây giờ nỗ lực tu hành là vì tương lai có thể đạt được nhiều hơn. Tham ngắn cắn dài, là tu sĩ mà đạo lý ấy còn không hiểu hay sao.” - Miễn dịch với lời chê cười của Tiềm Vi, Triệu Vũ Ngôn vẫn chăm chăm nói về Triều Lập Tinh, giọng điệu lần này nghiêm khắc hẳn đi.
Lữ Phúc nghe vậy, nói ra: “Được rồi, chuyện này ta cũng khuyên nó nhiều lần, nhưng nó vẫn cứng đầu không nghe. Thỉnh thoảng hai lão lại khuyên nó, ta nghe hoài đến phát chán. Thôi thì mỗi người đều có ý định riêng, con đường riêng của mình. Nó đã lựa chọn đi như thế thì cứ tùy nó đi.”
“Lão Phúc, ngươi không thể như thế được. Có câu “lãng tử hồi đầu”, biết sai thì sửa càng sớm càng tốt, biết sai không sửa hỏng cả tương lai.” - Triệu Vũ Ngôn bất mãn.
Lữ Phúc cười gượng, hơi nghiêng đầu về bên trái, nói ra chuyện khác: “Tiểu Tinh, hiếm khi con lại lên đây, nói đi, là có chuyện gì?”
Triều Lập Tinh do dự một lát, rồi ngập ngừng nói ra: “Con muốn ra biển…”
“Không thể.” - Không đợi Lữ Phúc lên tiếng, Tiềm Vi đã quát lên, bác bỏ ý định của Triều Lập Tinh.
Triệu Vũ Ngôn gật đầu với ý kiến của Tiềm Vi, rồi khuyên: “Đúng thế, chuyện này không được đâu tiểu Tinh. Biển Sao Trời vô cùng nguy hiểm, nguy cơ tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, không phải là chuyện đùa. Dù cho con đã là Tẩy Tủy, Tinh Trường cấp 1 cũng không phải một Tẩy Tủy nho nhỏ có thể đặt chân đến, Tẩy Tủy ra biển là cửu tử nhất sinh. Nghe lời ta, về cố gắng tu luyện đến cảnh giới Tụ Khí, lúc đó con muốn ra biển thì không ai ngăn cản. Nếu như con cần Tinh Dược, hay là thiếu Tinh Thể tu luyện, con có thể bảo lão Phúc chu cấp cho. Nếu lão Phúc không đủ tiền chu cấp cho con, Vi bá và Ngôn bá có thể cho hắn ta vay mượn. Vi bá có thể cho mượn, còn ta cho vay có lãi, con hiểu chưa?”
Lữ Phúc nhìn Triệu Vũ Ngôn, ánh mắt khá bất thiện, như là đang nói: làm sao đang nói việc ra biển lại thành việc vay tiền của lão rồi?
Nhận thấy ánh mắt của Lữ Phúc, Triệu Vũ Ngôn ho nhẹ một tiếng, đưa ra lời kết: “Tóm lại là không được. Không chỉ Phúc bá không đồng ý, hai vị bá bá chúng ta cũng không chấp nhận.”
Sau lời nói của Triệu Vũ Ngôn, ba người lớn tuổi trong tiệm không nói gì nữa, yên lặng thưởng thức trà.
Triều Lập Tinh sau lời nói đầu tiên cũng không nói gì thêm. Hắn đứng yên lặng ở đó, chờ đợi Phúc bá lên tiếng.
Bốn con người trong tiệm yên lặng, cả cửa tiệm nhỏ trở nên yên ắng lạ kỳ, không khí lâm vào đè nén, một giây dài cứ như một phút.
Chốc sau, ngỡ như cả tuần dài trôi qua, Lữ Phúc mới đánh vỡ yên tĩnh: “Vì sao con muốn ra biển?”
“Lão Phúc.” - Tiềm Vi và Triệu Vũ Ngôn đồng thanh kêu lên, giọng điệu thể hiện rõ sự bất ngờ. Không phải bất mãn, không đồng ý, khó chịu, mà là bất ngờ.
Thân là tu sĩ, có thể nào mãi sống trong bao bọc, như những bông hoa được chăm sóc cẩn thận trong nhà ấm. Tu sĩ cần phải trải sự đời, cũng cần tranh đấu, chém giết. Tu luyện cần tài nguyên, tu vi càng cao thì tài nguyên tiêu tốn càng nhiều. Thế gian này tài nguyên là vô hạn, nhưng số tài nguyên lấy được chỉ là có hạn. Không ai nguyện ý lao đầu vào con đường chắc chắn phải chết để thu lấy phần tài nguyên quý giá vô hạn. Bởi thế, tu sĩ tranh đấu, chém giết chỉ vì tranh đoạt phần tài nguyên có hạn mang tính ít nguy hiểm kia.
Cuộc chọi trâu hỗn loạn các cấp là nơi cung ứng phần tài nguyên có hạn dễ bắt lấy nhất. Vì vậy mà húp chút nước canh, tu sĩ học sinh cũng đồng ý. Có canh miễn phí để húp, ngu gì không húp? Không có nguy hiểm lại có thể thu gặt được tài nguyên tu luyện, dù tài nguyên đó ít chút thì có sao đâu? Đó là lý do mà trong các trường học, đoàn thể và đội nhóm mới là lựa chọn tối ưu. Đoàn thể và đội nhóm càng mạnh lại càng hấp dẫn được nhiều người tham gia.
Nhằm giảm độ nguy hiểm tới mức thấp nhất, thông thường khi cảnh giới đạt tới giai đoạn cao nhất, tu sĩ mới ra biển. Ví dụ như đi Tinh Trường cấp 1, tu sĩ thường thường tu luyện đến giai đoạn Tụ Khí, sau đó mới bắt đầu đi biển. Đương nhiên là đa phần tu sĩ không có độc hành. Độc hành thì thu hoạch bao nhiêu, hưởng lấy bao nhiêu, đồng dạng là phải gánh chịu tất cả nguy cơ. Trừ khi thực lực thật sự mạnh mẽ, có thể quét ngang cùng cảnh giới, bằng không, sẽ không ai muốn mạo hiểm bằng mạng sống của mình.