Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 40: Có gì phải xấu hổ




Chương 40: Có gì phải xấu hổ

Nơi ở của Ngô Công Tài là một tiểu viện độc lập, ở gần một khu rừng thông, trong rừng thông có mười mấy tiểu viện như vậy, Ngô gia đều sống ở đây.

Ngô Công Tài tâm trí không tập trung, cùng Lý Mẫn Dao giao đấu xong liền quay về tiểu viện trong nhà của mình. Vừa về tới, Ngô Công Tài nhìn thấy Phan Trọng đứng trước tiểu viện, cười tít mắt đợi mình.

Ngô Công Tài bước tới, nói chuyện không hề khách sáo: “Ngươi tới đây làm gì?”

Phan Trọng chắp tay cười nói: “Tài sư huynh, ta tới để đưa thiệp.”

“Thiệp của gã Tinh kia?” - Ngô Công Tài nhíu mày.

Phan Trọng đưa thiệp khiêu chiến ra, cười nói: “Tài huynh đệ có thể trả lời liền hay không?”

Ngô Công Tài mở ra đọc, sắc mặt sa sầm, cười nhạt: “Gã Tinh đó đúng là kẻ tiểu nhân sáng nắng chiều mưa.”

Hắn khiêu chiến trước mặt thì Triều Lập Tinh từ chối, vừa về tới nơi thì thiệp khiêu chiến đã được gửi tới, thay đổi chóng mặt như vậy chẳng phải đang đùa giỡn với hắn đó sao!

“Vậy Tài huynh sẽ nhận lời thách đấu chứ?”

“Đương nhiên!”

“Được, vậy 12 giờ trưa ngày mai, khu tây võ đường Liên Yến!”

Phan Trọng cười tít mắt, nói: “Ta còn phải gửi thiệp mời cho Dao cô nương nữa, cáo từ!”

“Không tiễn!”

Ngô Công Tài hậm hực, đẩy thẳng cửa bước vào, mặc kệ Phan Trọng.

Phan Trọng lắc đầu bật cười, thầm nghĩ: Giận sôi máu rồi, Ngô Công Tài có cần phải kích động như vậy không chứ?

Lý Mẫn Dao sống ở một căn nhà lớn gần phía đông thành Vạn Tượng, trong sân xôm tụ náo nhiệt, tiếng cười nói không dứt, Phan Trọng đứng ở bên ngoài gọi Lý Mẫn Dao, Lý Mẫn Dao mang vẻ mặt kinh ngạc nhận lấy tấm thiệp.

“Trọng đại ca, đây là gì thế?”

Lý Mẫn Dao mở tròn đôi mắt hạnh.

Phan Trọng cười: “Tinh huynh đệ gửi thiệp khiêu chiến Tài huynh đệ, Tài huynh đệ đã đồng ý, ngày mai hoan nghênh hai vị!”

“Khiêu chiến ư?” - Lý Mẫn Dao ngạc nhiên thốt lên.

Phan Trọng miễn cưỡng cười: “Ôi… nói thực lòng, ta cũng không biết Tinh huynh đệ muốn làm gì, dù sao thì Dao cô nương cứ đi xem náo nhiệt đi.”

“Lẽ nào Tinh sư huynh không biết Tài sư huynh đã là Tụ Khí sao?”

Lý Mẫn Dao nhíu mày, có phần giận dữ: “Lẽ nào Tinh sư huynh muốn tự rước khổ sở vào người sao?”

“Ha ha…”

“Được rồi, ta sẽ tới.” - Lý Mẫn Dao nhíu mày nói, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Vậy làm phiền Dao cô nương!”



Phan Trọng chắp tay chào, quay người bước đi.

……….

Một chiếc xe chạy băng băng trên con đường giữa trưa nắng chang chang.

Trên xe có ba người, Hữu Bạch Trung lái xe, Ngô Công Tài và Lý Mẫn Dao ngồi ở sau xe. Xe không mui, gió hiu hiu thổi, tà áo của hai người họ bay phất phơ trong gió.

Lý Mẫn Dao hôm nay mặc trang phục xanh, nhẹ nhàng hỏi: “Tài sư huynh, rốt cuộc là tại sao huynh và Tinh sư huynh lại kết thù kết oán với nhau?”

Ngô Công Tài chau mày nghĩ ngợi: “Lần đầu tiên gặp hắn là thấy không ưa rồi… Đã không có tài cán gì, lại cứ hay khoe khoang, nhìn là thấy ghét, chỉ muốn tát hắn một c·ái c·hết tươi cho xong!”

“Hai người đều không có thâm thù gì, sao lại như vậy chứ!”

Lý Mẫn Dao chỉ biết lắc đầu cười, hai người này đều rất kiêu ngạo. Tài sư huynh kiêu ngạo thì còn hiểu được, nhưng còn Tinh sư huynh thì lại tu luyện chậm chạp, nhưng hình như là có chỗ dựa hay sao ấy nên mới không xem Tài sư huynh ra gì. Chắc vì thế mà Tài sư huynh mới ghét Tinh sư huynh như vậy.

Gửi thiệp khiêu chiến, vốn không phải chuyện đùa.

Thành Vạn Tượng nghiêm cấm đấu đá nhau, một khi có t·hương v·ong, nhẹ thì phế tu vi đuổi khỏi thành, nặng thì g·iết c·hết bất luận tội. Nhưng còn khiêu chiến thì lại được phép, đối phương có thể từ chối, nhưng một khi đã nhận lời thì chỉ cần không c·hết, không phế thì sẽ không bị gì cả.

Tinh sư huynh chủ động khiêu chiến, dù có bị Tài sư huynh đánh b·ị t·hương thì thành Vạn Tượng cũng sẽ không quan tâm.

Ngô Công Tài nói: “Ta không ưa cái vẻ ngạo mạn của hắn!”

Lý Mẫn Dao chỉ biết lắc lắc đầu, người kiêu ngạo thường ghét người khác kiêu ngạo hơn mình.

“Tài sư huynh, huynh định ra tay thật sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Ngô Công Tài đáp: “Hắn muốn c·hết mà, huynh là người thích hoàn thành tâm nguyện của người khác, nên huynh sẽ biến hắn thành một tên vô dụng!”

Lý Mẫn Dao chau mày, không hợp tính là sẽ ra tay độc ác sao, thật quá đáng. Nghĩ thêm một chút, nàng liền nói: “Sao Tinh sư huynh lại dám khiêu chiến chứ?”

“Thì tức giận quá nên vậy chứ sao!”

Ngô Công Tài đắc ý nói tiếp: “Hắn ngạo mạn như vậy sao lại chịu bị đuổi khỏi võ đường chứ!”

“Ôi trời…”

Lý Mẫn Dao chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Tài sư huynh, thật ra hai người chẳng thù hằn gì với nhau cả, hà tất phải như thế!”

“Dao sư muội, muội không hiểu.”

Ngô Công Tài khoát tay cắt ngang lời Lý Mẫn Dao: “Cần ghét thì phải ghét, tên đó… một khi có cơ hội thì phải đánh cho c·hết!”

“Vốn là đồng môn (cùng võ đường) với nhau mà…” - Lý Mẫn Dao thở dài.

Ngô Công Tài nói tiếp: “Dao sư muội, muội không được mềm lòng!”

“Ôi trời…”



Lý Mẫn Dao thở dài ngao ngán, nàng quyết định sẽ ra tay ngăn cản lúc dầu sôi lửa bỏng nhất.

Nàng thầm trách Triều Lập Tinh, lúc nào cần nhịn thì nhịn, như mấy năm trước vậy, thua thiệt chút rồi cũng sẽ qua thôi, hà tất phải đối đầu với Tài sư huynh như thế!

Lúc này, Hữu Bạch Trung báo: “Công tử, Dao cô nương, đến rồi!”

Ba người nhìn thấy võ đường Liên Yến hiện ra trước mắt. Thời điểm này, võ đường thường vắng người, nhưng hôm nay đặc biệt đông. Hẳn là họ đến để xem cuộc chiến hôm nay giữa Ngô Công Tài và Triều Lập Tinh.

Ngồi trong xe, Ngô Công Tài nói: “Bạch Trung, ngươi chờ trên xe.”

“Công tử, xin cẩn thận!”

Hữu Bạch Trung nói: “Dù sao hắn dám thách đấu thì tất có chỗ dựa!”

“Ta muốn xem xem hắn định giờ trò gì!”

Ngô Công Tài khoát tay nói tiếp: “Dù là trò gì, khi gặp thực lực tuyệt đối, nó cũng sẽ chẳng ra được trò trống gì đâu!”

“Công tử nói chí phải.” - Hữu Bạch Trung cung kính gật đầu.

Chiếc xe từ từ đỗ vào cửa võ đường, Ngô Công Tài và Lý Mẫn Dao chậm rãi xuống xe.

Triều Lập Tinh và Phan Trọng xuất hiện, lưng Triều Lập Tinh đang vắt một thanh kiếm, dáng vẻ vô cùng phổ thông.

Triều Lập Tinh đứng từ xa nhìn qua, gật gật đầu nói: “Ngô Công Tài, ngươi cũng gan đấy chứ! Dao sư muội, hoan nghênh muội đến!”

Mặt Ngô Công Tài xụ xuống, thấy Triều Lập Tinh đứng ở xa nhìn mình như thế, hắn ta vô cùng bất mãn, liền cười nhạt đáp: “Ngươi là một tên bất tài vô dụng, có gì đáng sợ chứ!”

Triều Lập Tinh quay đầu hỏi: “Dao sư muội, vào trong uống trà thôi.”

Nhưng, Ngô Công Tài lại gào lên: “Uống trà gì chứ, ai biết ngươi có bỏ độc không, không phải muốn khiêu chiến ta sao? Đừng nhiều lời, mau ra tay đi!”

“Không cần gấp như vậy đâu.”

“Đừng giở trò nữa!”

Ngô Công Tài cắt ngang lời Triều Lập Tinh, tiếp tục gào lên: “Tên tinh tinh kia, muốn ra tay thì ra tay nhanh đi, còn không thì chịu thua, cút khỏi võ đường!”

Cảm thấy thái độ của Vũ tiên sinh mang ra sẽ thích hợp, Triều Lập Tinh lắc đầu, cười nói: “Ngươi đó, quá lỗ mãng! Sẽ không được trò trống gì đâu!”

Ngô Công Tài nhếch mép cười lạnh lùng: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói câu đó?”

Triều Lập Tinh nói: “Ra tay, cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện gì mới được chứ. Ngô Công Tài, nếu ta thắng, thì ngươi phải xin ra khỏi võ đường.”

“Nằm mơ!”

Ngô Công Tài cười to: “Tên tinh tinh kia, ngươi đang nằm mơ sao, muốn ta chủ động xin ra khỏi võ đường ư?”

“Sao, ngươi cảm thấy mình sẽ thua ư?”

“Đương nhiên là không rồi!”



“Vậy tại sao lại không dám nhận lời chứ? Không tự tin à?”

“Sao mà không dám chứ!”

“Còn thanh kiếm ngươi mua trong tiệm Đại La nữa.”

“Ngươi cũng tham lam nhỉ!”

Ngô Công Tài cười với vẻ châm biếm, sau đó nghiến răng nói: “Bốn mươi mốt viên Tinh Thể đó!”

Vừa nghĩ đến đây, Ngô Công Tài cảm thấy vô cùng tức giận: Bốn mươi mốt viên Tinh Thể, đúng là bị lừa mà!

Lý Mẫn Dao lúc này mới cười nói: “Tinh sư huynh, chỉ cần huynh thắng, thanh kiếm đó sẽ thuộc về huynh!”

Triều Lập Tinh chắp tay cười đáp: “Vậy đa tạ Dao sư muội!”

Chẳng có gì phải khách sáo, nếu đã so đo, vậy thì so đo tới cùng.

Lý Mẫn Dao nói tiếp: “Tinh sư huynh, không phải huynh đã tán công sao?”

Triều Lập Tinh gật đầu: “Hiện giờ đã Dẫn Khí.”

Lý Mẫn Dao nhìn hắn, hỏi tiếp: “Vậy thì được gì chứ?”

Triều Lập Tinh liếc nhìn Ngô Công Tài: “Đối phó hạng người ngu xuẩn như hắn, không cần phải có tu vi cao!”

“Tên Tinh kia, mạnh miệng quá nhỉ!”

Ngô Công Tài cười một tràng dài, nói: “Tu vi thấp, luyện võ kém, để xem ngươi đánh bằng gì?”

Triều Lập Tinh nói: “Ta đã luyện kiếm pháp cơ sở, nhiêu đó cũng đủ để đối phó ngươi rồi!”

“Kiếm pháp cơ bản? Ha ha!”

Ngô Công Tài cười lớn: “Một tên vô dụng như ngươi, dù cho có bảo kiếm trong tay thì được tích sự gì chứ?”

Lý Mẫn Dao cảm thấy lời Ngô Công Tài nói tuy hơi khó nghe nhưng lại không sai, tu vi thấp thì sẽ không thể phát huy được uy lực của kiếm pháp.

Triều Lập Tinh nói: “Ngô Công Tài, vậy ngươi có nhận lời không?”

“Nếu ngươi thua thì sao?”

Ngô Công Tài nghiêm mặt hỏi: “Ta cũng phải ra điều kiện chứ, không thể để ngươi một mình ra điều kiện được.”

Triều Lập Tinh vỗ ngực đáp: “Ba mươi Tinh Thể sẽ về ngươi, ta sẽ chủ động rời khỏi võ đường!”

“Ta có Tinh Thể, ba mươi viên chẳng đáng là bao!”

Ngô Công Tài nói tiếp: “Chỉ cần ngươi cút khỏi võ đường, không làm chướng mắt ta là được!”

“Quyết định vậy nhé, Dao sư muội làm chứng!”

Lý Mẫn Dao chau mày, nói: “Tinh sư huynh, hai người hà tất phải đến nước này?”

Triều Lập Tinh lắc đầu: “Không còn cách nào khác, Ngô Công Tài lòng dạ hẹp hòi, lúc nào cũng kiếm chuyện với ta, nên ta đành phải cho hắn biết tay, có vậy hắn mới chịu dừng tay!”

“Huynh xin lỗi Tài sư huynh một tiếng cũng tốt mà, có gì phải xấu hổ đâu.” - Lý Mẫn Dao cố gắng khuyên răn.