Chương 37: Thất bại
Keng, keng, keng, keng, keng!
Năm tiếng kim loại v·a c·hạm với nhau vang lên. Ngay sau đó, năm lực lượng đánh mạnh vào tấm thuẫn Huyền Thiết, đẩy nó va mạnh vào cơ thể Triều Lập Tinh, đánh hắn bay về phía trước.
“Khục!”
Khóe miệng Triều Lập Tinh trào ra máu tươi. Một phần ba của tổng lực lượng đập vào thuẫn Huyền Thiết truyền đến người Triều Lập Tinh, làm chấn động lục phủ ngũ tạng của hắn. Cho dù cường độ thân thể của Triều Lập Tinh mạnh gấp hai bình thường, nội tạng của hắn cũng khá yếu ớt. Nếu không phải việc luyện tủy sinh ra máu mới chất lượng, qua đó cũng rèn luyện nội tạng cho Triều Lập Tinh, giờ phút này hắn không phải đơn giản chỉ là chấn động nội tạng.
Triều Lập Tinh còn chưa kịp lấy lại sức, âm thanh rẽ nước từ sau lưng truyền vào tai, hắn đành phải cậy mạnh, mặc kệ thương thế mà bắn về một bên, né tránh lần tập kích tiếp theo của năm con Cá Hồng Y.
Triều Lập Tinh đứng vững, nhìn năm con Cá Hồng Y hung dữ đang đứng phía xa nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nghỉ ngơi lấy sức.
Bốn con Cá Hồng Y con thực lực khoảng Dẫn Khí, con cá mẹ hẳn là Khí Huyệt. Một đối một Triều Lập Tinh hắn không sợ, nhưng một đối năm là thật sự rất khó khăn.
Triều Lập Tinh cảm nhận thân thể và nội tạng đau đớn, nhận ra thể lực của mình bắt đầu giảm dần.
Nhìn năm con Cá Hồng Y bơi chầm chậm tới gần, Triều Lập Tinh nhíu mày, không do dự bơi ngược về phía hòn đảo, để tấm thuẫn Huyền Thiết ngăn ở sau lưng.
Tấm thuẫn Huyền Thiết sau lần v·a c·hạm đầu, nó có vẻ hơi lờ mờ. Triều Lập Tinh biết nó còn có thể ngăn cản được vài lượt công kích nữa. Từ đây đến hòn đảo cũng không xa, nó hẳn là có thể chịu được tới lúc đó.
Năm mươi mét sau.
Keng, keng, keng, keng, keng!
Lần v·a c·hạm thứ hai.
Triều Lập Tinh nén đau đớn, trong đầu r·ối l·oạn. Hiển nhiên hắn quá tự cho là đúng, dựa theo tần suất t·ấn c·ông của năm con Cá Hồng Y, thuẫn Huyền Thiết không thể chống đỡ tới lúc hắn lên đảo được.
Hít sâu một hơi, Triều Lập Tinh đưa tay vào trong một cái túi nhỏ giắt bên thắt lưng, lấy Mìn Haha ra. Hắn biết mình chỉ còn cơ hội duy nhất này, hoặc chúng nó c·hết, hoặc là hắn phải bỏ mạng nơi đây.
Triều Lập Tinh nắm chặt Mìn Haha trong tay phải, vội vàng bơi về phía trước, đồng thời canh chừng động tĩnh phía sau.
Năm con Cá Hồng Y không muốn buông tha cho kẻ g·iết người thân của chúng, mắt đỏ ngầu xông lên t·ấn c·ông lần nữa.
Triều Lập Tinh đợi năm con Cá Hồng Y đến gần bản thân khoảng một mét, khi năm con Tinh Thú này dựa sát vào nhau nhất thì xoay người vung mạnh Mìn Haha về phía chúng.
Mìn Haha như một viên thuốc nhỏ lấy tốc độ chớp giật đụng vào đầu một con Cá Hồng Y, sau đó nó p·hát n·ổ.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ to lớn quét sạch khu vực bán kính năm mét. Vùng nước trong bán kính năm mét như bị hút cạn trong chớp mắt, biến mất không thấy tăm hơi. Biển nước dao động kịch liệt, vùng nước xung quanh v·ụ n·ổ như bị chọc giận, lao đùng đùng như cuồng phong bạo vũ tàn phá mọi thứ xung quanh.
Dưới sức mạnh của v·ụ n·ổ, thuẫn Huyền Thiết nát tan, nhưng nó cũng kịp hoàn thành sứ mệnh của mình là bảo vệ Triều Lập Tinh. Triều Lập Tinh bị v·ụ n·ổ đánh văng về một phía, toàn thân là v·ết t·hương, có v·ết t·hương sâu tận xương, máu tươi chảy ra ồ ạt. Không chỉ trên thân thể bên ngoài, nội tạng của hắn bị nghiền ép dữ dội, máu tươi từ miệng của hắn không ngừng trào ra bên ngoài.
Đầu óc ong ong, lỗ mũi Triều Lập Tinh xuất hiện từng dòng máu đỏ. Ý thức Triều Lập Tinh dần trở nên mơ hồ, trước khi hắn ngất đi, hắn nghe được tiếng rống giận hỗn loạn của nhiều loài Tinh Thú.
……….
Trong cơ mơ hồ, Triều Lập Tinh đi mãi trong đêm tối. Hắn đi trên một con đường không biết dài bao nhiêu và mất bao lâu để đi hết.
Ở đây Triều Lập Tinh không còn khái niệm về thời gian, hắn cũng không rõ ràng về không gian. Hắn theo bản năng, như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cứ đi và đi mãi.
Theo thời gian dài dằng dặc, ý thức của Triều Lập Tinh dần trở về, hắn mỗi lúc một tỉnh táo hơn.
Rồi hắn nhận ra đây là một giấc mộng, một giấc mộng nhàm chán.
Thế là hắn muốn mở mắt ra, muốn tỉnh dậy.
Lại một cơn mơ hồ trôi qua, hai mắt Triều Lập Tinh mở ra. Hắn phát hiện mình không c·hết, mắt hắn nhìn thấy vùng trời màu đen.
“Tỉnh rồi thì dậy đi.”
Trong tai truyền đến âm thanh quen thuộc, Triều Lập Tinh giật mình. Đầu óc hắn bắt đầu chuyển động, không lâu sau hắn dần hiểu ra.
Khẽ động tay chân, cảm nhận cơn đau nhói truyền về, Triều Lập Tinh yên tâm. Không quá đau đớn như hắn dự đoán, chắc hẳn Vũ tiên sinh đã chữa trị giúp hắn.
Chậm rãi dùng hai tay, hai chân phối hợp, Triều Lập Tinh đứng lên. Hít một hơi thật sâu, Triều Lập Tinh khom người, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối…”
Vũ tiên sinh nhìn hắn, mặt không biểu cảm, nói: “Không cần. Ngươi cơ sở quá yếu, tu vi không đủ, thất bại là lẽ đương nhiên.”
Triều Lập Tinh chờ đợi Vũ tiên sinh nói tiếp, nhưng nhận ra Vũ tiên sinh không còn nói phần sau. Triều Lập Tinh cảm thấy lòng dạ rối bời.
Dần dần, không khí yên lặng đè ép lên sự chịu đựng của Triều Lập Tinh. Đây là một cuộc hợp tác, dù bề ngoài cực kỳ bực tức khi bị ép phải hợp tác, nhưng trong lòng hắn lại hoàn toàn khác hẳn. Hắn không phải là diễn viên xuất sắc, hắn có thể không hoàn thành những vai diễn tẻ nhạt, nhưng hắn không thể sống không có nguyên tắc.
Nghĩa vụ và trách nhiệm của hắn là giải quyết đám Kỳ ngoài kia, không hoàn thành thì đó đương nhiên là lỗi của hắn. Bản thân mắc lỗi, hắn không có lời nào để bào chữa, biện minh. Hắn không phải là loại người đổ thừa lý do.
Chính vì những nguyên tắc của riêng mình, không khí yên lặng mới khiến Triều Lập Tinh cảm thấy áp lực. Thà rằng Vũ tiên sinh bảo rằng cuộc hợp tác của hai bên kết thúc, phế đi tu vi của hắn, hoặc thậm chí là g·iết hắn, hắn chấp nhận số phận này, như vậy hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Dĩ nhiên, Triều Lập Tinh không muốn c·hết, nhất là khi hắn chưa hoàn thành được nguyện vọng của bản thân, chưa trả hết ơn nghĩa cho Phúc bá.
Không khí yên lặng bao quanh người Triều Lập Tinh như sắp trở thành thực thể, nó đặc quánh lạ kỳ.
Đang lúc Triều Lập Tinh không chịu nổi, định mở miệng thì Vũ tiên sinh nhẹ giọng nói: “Lần thất bại này của ngươi giá trị 1000 Tinh Thể. Cho đến khi ngươi Luyện Khí viên mãn, đã đủ thực lực giải quyết, mỗi tháng ngươi cần giao ra 2000 Tinh Thể.”
“Vâng.”
Triều Lập Tinh không có hỏi lý do, cũng không hỏi rõ chi tiết. Sai lầm thì cần gánh lấy hậu quả, nên hiểu thì cần phải hiểu, không cần phải nhiều lời.
Vũ tiên sinh gật đầu, vứt một cuốn tập dày cho Triều Lập Tinh: “Trở về đi.”
Trận pháp hình tam giác lóe lên bao trùm Triều Lập Tinh, không gian biến đổi, một giây sau Triều Lập Tinh xuất hiện trong phòng.
Triều Lập Tinh thở dài một hơi, từ từ kiểm tra cơ thể mình.
Đầy đủ và không có v·ết t·hương hay vết sẹo nào, chỉ là có chút đau nhức.
Ngẩng đầu nhìn về bức tường bên giường, thấy rõ thời gian và ngày tháng, Triều Lập Tinh yên tâm hơn.
Đưa mắt nhìn về cuốn tập trong tay, tên nó đập vào mắt hắn: Luyện Võ Cơ Sở 3.5.
……….
Khoảng mười hai giờ, ánh mặt trời chói chang, Triều Lập Tinh đi tới nơi luyện võ trước kia.
Nơi đây là một võ đường rộng khoảng hai cây số, được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực có thể chứa một trăm đệ tử luyện võ cùng lúc.
Tu luyện cảnh giới Luyện Khí, nhanh thì mất khoảng hai năm, lâu thì cả đời không xong. Luyện Khí là giai đoạn trung gian, thuế biến từ thân thể phàm nhân lên thân thể tu sĩ thích hợp tu luyện, loại thân thể có thể chứa đựng và hấp thu nguyên khí. Vì thế, chiến đấu bằng thân thể là điều mặc định trong cảnh giới này.
Để thắng trong các cuộc chiến đấu sinh tử, tu sĩ Luyện Khí tất nhiên phải học các kỹ xảo và động tác chiến đấu tối ưu nhất. Các võ đường đáp ứng nhu cầu này, do vậy chúng không ngừng mọc lên như nấm sau mưa, phát triển vô cùng tốt, chia thành nhiều môn phái.
Võ đường được khai sáng từ thời xa xưa, trước khi có nhân loại đầu tiên tu tiên. Thời đó, nhiều vị hiệp khách gác kiếm giang hồ, bắt đầu khai tông lập phái, truyền thụ sở học. Thời gian dần qua, thời đại hiệp khách biến mất trong dòng sông lịch sử, những tông phái khi xưa lắc mình biến thành các võ đường, nơi truyền thụ võ học.
Trải qua trăm biến, nghìn biến, trải qua sự cọ rửa của thời gian, nhưng võ đường vẫn giữ được bản sắc truyền thống của riêng mình. Ở đây, người đứng đầu môn phái được gọi là chưởng môn, học sinh được gọi là đệ tử, theo thứ tự nhập võ đường, cùng giới tính mà phân chia thành sư cô, sư thúc, sư bá, sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội... Bản sắc truyền thống này còn được mang đến các môn phái tu tiên ngày nay.
Triều Lập Tinh đẩy cổng bước vào, không khí mát mẻ ập tới, một cây cổ thụ to chiếm hết nửa mảnh sân nhà, phủ bóng mát rượi.
Hắn đi vào khu vực phía tây, sau đó mang một thanh kiếm đồng dài chừng một cánh tay ra bắt đầu luyện kiếm. Tại sao lại là kiếm? Bởi vì kiếm pháp cơ sở là dễ học nhất, nắm vững không mất nhiều thời gian. Dựa theo tốc độ tăng tiến của tu vi, nửa năm là Triều Lập Tinh đã có thể bắt đầu trùng kích Trúc Cơ, đạt Trúc Cơ là đã có thể học pháp quyết, cho nên hắn không định bỏ thời gian rèn luyện môn võ phức tạp nào.
Từng đường kiếm chầm chậm lướt qua, một lúc sau cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi.
Nội dung Luyện Võ Cơ Sở 5.3 hắn xem qua đã in vào đầu, kiếm pháp cơ sở vừa học được trong đó quả nhiên uy lực to lớn, nhưng cũng hao tốn rất nhiều sức lực.
“Kẹt kẹt…” - Một thanh niên cường tráng, mặt tròn, mắt hí xuất hiện từ bên cửa vào.