Cậu smart rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của anh, Trình Dự thu mắt, cười tự giễu.
Trình Dự cho rằng có lẽ gần đây luyện tập quá độ, lại thêm trời nắng to dẫn tới hoa mắt, bằng không thì bản thân làm sao lại trông một cậu trai thành Tiết Mễ Mễ.
Tiết Hựu Ca tìm một hồi, cuối cũng cũng thấy được hội nhiếp ảnh không bắt mắt giữa hơn 200 gian hàng. Cậu lấy thẻ sinh viên mới được phát ra báo danh, còn nghe ngóng hoạt động của câu lạc bộ, đàn chị nói họ gần đây đang hợp tác làm tập san tháng với nhà xuất bản đại học T, muốn phỏng vấn chụp ảnh học sinh của trường gì gì đó.
Tiết Hựu Ca không hứng thú lắm với hoạt động của câu lạc bộ, tỉ mỉ xem các tác phẩm trưng bày do thành viên của câu lạc bộ chụp, phần lớn đều là phong cảnh, cậu cũng chẳng nhìn ra được đẹp xấu, chỉ thấy khá ổn, bèn hỏi đàn chị: “Câu lạc bộ nhiếp ảnh có chụp chân dung không ạ? Ý là em, có thợ ảnh chụp chân dung không?”
“Có chứ! Tất nhiên là có, chị chính là thợ ảnh chân dung đây.” Đàn chị lấy điện thoại ra cho cậu xem vài tác phẩm của bản thân, tuy đều là chụp con gái nhưng các bức ảnh đều khá đẹp, rất có cảm xúc.
Tiết Hựu Ca công nhận kỹ thuật chụp ảnh của cô, đang muốn tiếp cận thì đột nhiên nhìn thấy yêu cầu tham gia là phải tự mang máy ảnh DSLR (*), chỉ đành hỏi thêm một câu: “Đàn chị ơi, mọi người đều có máy ảnh DSLR, có phải em cũng cần mua không?”
(*) Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, hay DSLR là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.“Cũng không phải bắt buộc…” chính ở ngưỡng cửa này, không biết đã chặn lại bao nhiêu người.
“Thật ra có rất nhiều phương tiện chụp ảnh khác nhau, có một số đại sư chơi phim cũng được, lại có một số đại sư thích máy ảnh kỹ thuật số kiểu cũ, cũng không nhất thiết phải là máy ảnh DSLR, điện thoại và máy ảnh polaroid cũng có thể chụp mà.”
Đàn chị tuyển người đã tính toán xong, chẳng cần quan tâm em trai này có biết chụp ảnh không, nhất định phải tuyển được em nó vào, cho nên thái độ vô cùng hòa nhã: “Đàn em này, em vào câu lạc bộ của tụi chị rồi, có thể đến nghe giảng trước, bài đầu tiên sẽ chỉ cho các em chọn máy ảnh DSLR thế nào, học lý luận và thẩm mỹ nhiếp ảnh trước rồi mua sau cũng chưa muộn.”
Câu lạc bộ nhiếp ảnh bọn họ toàn là trai thẳng khoa học tự nhiên, lúc mọi người cùng nhau chụp ngoại cảnh chỉ thấy một đám trai thẳng ôm tele hét lên: “Định mệnh cái bố cục này!”
Nào có được thấy tiểu thịt tươi non mềm thế này.
Tiết Hựu Ca ngồi đó tám chuyện với đàn chị tự xưng là phó chủ tịch câu lạc bộ nửa này, cuối cùng hai người kết bạn wechat, mội cô gái ở bên cạnh bước qua nói: “Đàn em, chị cũng là người của câu lạc bộ nhiếp ảnh, nếu em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”
“Thật ạ!” Tiết Hựu Ca mỉm cười, “Cảm ơn đàn chị, vậy sửa ảnh thì có thể hỏi không?”
“Tất nhiên là được!” Cả trái tim của đàn chị đều bị nụ cười của cậu cảm nhiễm, tình mẫu tử trào dâng, “Kỹ thuật sửa ảnh của chị cũng được, em muốn sửa ảnh thì cứ tìm chị!”
Tiết Hựu Ca đi rồi, mấy cô gái túm lại với nhau xem vòng bạn bè của cậu: “Sao không có ảnh!”
“Đàn em này đáng yêu quá, tui thích em nó ghê!”
Buổi chiều có hai tiết liền nhau là tư tưởng và tiếng Anh. Trong phòng học lớn, có một nửa sinh viên đang làm việc riêng, có người đang đọc sách kinh tế, có người học thuộc tiếng Anh, chuẩn bị thi CET-6
Tiết Hựu Ca thuộc đội nghịch điện thoại.
Cậu đầu tư cổ phiếu đã được hai, ba năm rồi, cũng kiếm được một khoản tiền nhỏ. Mấy ngày trước đã rút ra, gửi một phần cho Tiết Thiên Lượng, lại chuyển cho Hà Tiểu Yêu mấy vạn, nói là tiền học bổng của đại học T, thật ra học bổng chỉ có 5 vạn, Tiết Hựu Ca chuyển cho bà 8 vạn.
Hà Tiểu Yêu hận nhất là hành vi đầu cơ như bài bạc, cổ phiếu, bà và Tiết Thiên Lượng cũng bởi vậy mà ly hôn.
Ban đầu Tiết Hựu Ca tiếp xúc với cổ phiếu, cũng từng nghe ba Hổ Bì chém gió với người ta, nói mình quen biết một người anh em lái taxi: “Chơi cổ phiểu phát tài, đầu tư vào 1000 tệ! Qua một tháng! Đoán xem, kiếm được về 1700! Tôi nhờ hắn giúp tôi đầu tư, đưa hắn 2000, hắn kiếm về cho tôi hơn 1000 tệ.”
Kết quả là ba Hổ Bì tự đầu tư cổ phiếu lỗ hàng chục nghìn, sách hướng dẫn chơi cổ phiếu bị vứt, máy tính cũng bị đập tan luôn. Tiết Hựu Ca nhặt những cuốn sách đó, chăm chỉ nghiên cứu, có hiểu biết cơ bản về chứng khoán, về sau xem TV, đến thư viện mượn sách liên quan tới lý thuyết bước đi ngẫu nhiên, tự học toán cao cấp.
Nhưng suy cho cùng đầu cơ như đi trên dây, Tiết Hựu Ca biết Hà Tiểu Yêu không thích nên chưa từng nói với bà chuyện này. Cậu biết rủi ro cao nên đã bán gần hết, giờ chỉ còn hơn 1 vạn, còn lại đều trong thị trường tiền ảo, cậu muốn đợi thời cơ về sau lại bán hết một mẻ.
Xem cổ phiếu một hồi, Tiết Hựu Ca nhận được tin nhắn của Tôn Văn Hạo.
“Tiểu Ca!!! Ảnh của mày được một tài khoản quảng cáo có tích xanh share lại, tốc độ tăng fan của mày giờ nhanh vãi luôn!”
“Thật á!!”
“Thật, làm mới một cái mà tăng mười mấy người, trước khi đi triển lãm anime tao đã ghi lại, vừa tròn 20k, ĐM mà giờ hơn 30k rồi! Xem tốc độ này thì ngày mai ít nhất phải đạt 4-50k!”
Tiết Hựu Ca cũng hơi choáng váng: “Chừng đó thì là mức nào, phí xuất hiện là bao nhiêu?”
“Uhm… Sự nghiệp của mày vừa mới bắt đầu, ước chừng 1-2000 tệ, có điều đợi fan của mày nhiều lên thì có thể đạt năm con số ấy chứ.”
Tiết Hựu Ca nhịn không được lên mạng xem một cái.
Điện thoại là Hà Tiểu Yêu dùng ‘tiền học bổng’ mua cho cậu, mới dùng chưa được hai tháng mà đã bắt đầu đơ lag.
Cậu cũng là lần đầu chơi cái này, theo Tôn Văn Hạo nói thì giờ họ là kiếm tiền nhờ lượng truy cập.
Chín bức ảnh cos cáo Nick đã qua chỉnh sửa hôm qua nay trở thành hot weibo của cậu, có hơn 2000 lượt like, hơn 1000 lượt share, còn có không ít bình luận.
Tùy ý xem một chút, đều là khen cậu cos đẹp.
Cậu rất vui, quyết định tối mai sẽ mời Tôn Văn Hạo ăn cơm.
Đại học T và đại học Y cách nhau không xa, Tiết Hựu Ca đã đặt trước suất thịt nướng một người 80 tệ.
Tôn Văn Hạo dẫn bạn cùng phòng tới, giới thiệu với cậu: “Thành Bân, lớn hơn tụi mình, gọi anh Bân. Đây là bạn gái của anh Bân.” Cậu ta chỉ cô gái ở bên, “Chị Tiểu Thu, cũng chính chị ấy thức đêm giúp mày chỉnh ảnh.”
Tiết Hựu Ca bắt tay với anh Bân, lại cảm ơn Tiểu Thu, cô nói: “Hao Tử bảo em mới 18, lợi hại quá, siêu cấp học bá, 18 tuổi đỗ đại học T, lại còn đẹp trai! Ảnh của em đã đẹp rồi, không ngờ người thật còn đẹp hơn! Ca Ca này, chị thấy tốc độ tăng fan của em, qua mấy hôm nữa chắc phải đạt mấy trăm nghìn đấy!”
“Cái này thì còn phải cảm ơn chị Tiểu Thu đã giúp em chỉnh ảnh, không thì cũng chẳng tăng nhanh thế.”
Bốn người ngồi xuống, bắt đầu nói về quê quán, anh Bân bảo quê mình ở Quảng Tây, Tiết Hựu Ca nói: “Em cũng người Quảng Tây.”
“Không phải em người Hồ Nam giống Hao Tử à?”
“Mẹ em người Hồ Nam, em học cấp hai, cấp ba ở bên đó.” Cậu đặc biệt dùng giọng địa phương hỏi, “Anh Bân, anh ở đâu Quảng Tây?”
Anh Bân nói Liễu Châu.
“Em cực kỳ thích ăn bún ốc Liễu Châu.” Tiết Hựu Ca hơi ngạc nhiên, “Hơn nữa còn rất gần nhà em luôn, em ở Sơn Lăng!”
Năm 12 tuổi, Tiết Thiên Lượng vay nặng lãi nợ nần do cờ bạc, Hà Tiểu Yêu chọn chấm dứt cuộc hôn nhân gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này với ông, đưa con trai về nhà mẹ đẻ.
Cơm nước xong, Hao Tử hỏi Tiểu Thu rằng họ có kế hoạch gì không, Tiểu Thu nói: “Gần đây có một quán bar, đi không?”
Tiết Hựu Ca bảo mình không uống được rượu, có thể đến chơi, nhưng chỉ có thể uống nước ngọt.
Tiểu Thu nói: “Thật ra cũng không tính là bar, là một livehouse khá có tiếng, gọi là Mew. Phải rồi, ông chủ livehouse đó là sinh viên đại học T tụi em đó.”
“Sinh viên trường em á?”
Mấy người tản bộ đến Mew, Tiểu Thu nói tiếp: “Trường em vốn rất nhiều người có tiền mà, đều là dân bản địa. Livehouse này khai trương vào năm 2005, náo nhiệt thì náo nhiệt, cũng rất nổi tiếng, chỉ là ông chủ mở quán 10 năm thì lỗ mấy nghìn tệ… Em có biết ban nhạc Scorpio không?”
Tiết Hựu Ca lắc đầu: “Em không rõ lắm.”
“Dù sao thì cũng là một ban nhạc sinh viên khá cừ, livehouse này là do các thành viên trong nhóm mua, bình thường lúc có họ diễn thì đều không tranh được vé, hôm nay họ không diễn nên chúng ta qua chắc vẫn có chỗ ngồi.”
“Đến rồi.”
Tiết Hựu Ca nhìn lên.
Cửa quán bar Mew này được trang trí rất thú vị, giống phong cách kiến trúc của những năm 1930, trước cửa đặt một chiếc piano cổ, trên tường treo áp phích cũ, còn có thông tin buổi diễn bằng bóng đèn neon.
Tiểu Thu chỉ vào một tấm áp phích biểu diễn nói: “Chính là người này.”
Tiết Hựu Ca nhìn lên, Scorpio là một nhóm nhạc bốn người, nhưng người trên áp phích chiếm vị trí khá nhỏ, nhìn không rõ mặt.
“Tên là Turbo, là một thiên tài, mới 16 tuổi mà đã vang danh, mọi người đều gọi anh ấy là cổ vương (vua trống) Macao.”
Tiết Hựu Ca: “!!!”
“Cổ vương Macao!”
Cậu cảm thấy rất ngưỡng mộ.
HẾT CHƯƠNG 20