Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 49




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

“Cậu vẽ đẹp quá, giống y như thật vậy.” Khoai Sọ khen Hứa Duyệt một cách vụng về.

“Đẹp gì chứ, trong khoa của bọn tôi còn có cả đống người vẽ đẹp hơn tôi nhiều. Có bạn vẽ chân dung giống hệt ảnh chụp full HD, khó mà phân biệt nổi.” Hứa Duyệt cười Khoai Sọ nông cạn.

Lục Phồn Tinh và Giản Chấn nhìn nhau, hình ảnh hai người trẻ tuổi ở bên nhau thật hài hòa. Nếu không phải bên cạnh Khoai Sọ còn có một con dao gọt trái cây sắc nhọn thì không ai tin chàng trai trẻ đang cầm quyển sổ vẽ này lại là một kẻ bất hảo, đang giở trò trấn lột một cô gái

Họ nói chuyện quá say sưa, nên không phát hiện ra có người đang đến gần. Lục Phồn Tinh nuốt nước bọt, ngắt lời họ: “Duyệt, Duyệt Duyệt…”

Hai người kia giật mình kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên. Người có phản ứng mạnh nhất không phải là Hứa Duyệt mà là tên lưu manh Khoai Sọ. Cậu ta vứt quyển sổ vẽ xuống đất, hoảng hốt nhặt con dao ở bên cạnh lên, run rẩy kề vào cổ Hứa Duyệt. Có lẽ ông nhãi này mới làm lưu manh chưa được bao lâu, nên bàn tay cậu ta run lẩy bẩy.

Hứa Duyệt bị kề dao vào cổ lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, còn chẳng buồn nhíu mày.

Cô ấy dửng dưng nhìn Lục Phồn Tinh và Giản Chấn.

“Hai… hai người đừng qua đây!” Khoai Sọ huơ huơ con dao trong tay, nói năng lộn xộn, cảnh cáo Giản Chấn và Lục Phồn Tinh.

“Được được, chúng tôi không qua đó, tuyệt đối sẽ không đi qua đó!” Lưỡi dao sáng loáng kia khiến Lục Phồn Tinh hoảng hốt, “Chàng trai, cậu bỏ dao xuống đi, có gì chúng ta nói chuyện tử tế, cậu đừng làm Duyệt Duyệt của chúng tôi bị thương. Duyệt Duyệt vốn không khỏe, không thể có vết thương trên người, chỉ cần có vết thương là sẽ khó cầm được được máu…”

“Em không cần chị phải lo!” Hứa Duyệt mất kiểm soát, gào toáng lên.

Sau đó, cô ấy đã làm một hành động khiến mọi người đều khiếp vía. Dao của Khoai Sọ vốn dĩ vẫn để cách cổ Hứa Duyệt một khoảng, nhưng cô ấy lại kéo bàn tay đang cầm dao của cậu ta dí sát vào cổ cô ấy, miệng hô to: “Cậu giết tôi đi, cứ cho tôi một dao ngay tại đây đi, dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi, chẳng thà chết sớm cho xong…”

Khoai Sọ sợ mất mật trước hành động tìm cái chết của Hứa Duyệt, bèn buông tay ra theo bản năng, con dao lập tức rơi xuống đất. Giản Chấn nhanh tay nhặt luôn con dao ấy lên, gấp nó lại như ban đầu rồi bỏ vào trong túi.

Một hồi ầm ĩ kết thúc, Hứa Duyệt ngồi thụp xuống, cúi đầu khóc thút thít.

“Duyệt Duyệt.” Lục Phồn Tinh sải bước đi tới bên cạnh Hứa Duyệt, “Chị em mình về nhà đi, chú và dì đang lo lắng lắm đấy.”

“Em không về.” Hứa Duyệt bướng bỉnh lắc đầu, càng khóc to hơn, “Em chết ở đây cho rồi.”

“Em mà chết thì bố mẹ em phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao gì nữa, dù gì em cũng đâu phải con ruột của họ.”

“Con bé ngu ngốc này.” Lục Phồn Tinh bùng lên ngọn lửa không tên, đẩy Hứa Duyệt ngã dần xuống đất.

Cô đã vô cùng tức giận, nên không có ý định nuông chiều Hứa Duyệt nữa, “Suốt ngày nhắc đến ‘chết’, em tưởng mình ngầu lắm à? Tự em tính xem, từ sau khi em bị bệnh, bố mẹ em đã rơi bao nhiêu nước mắt, đã đổ bao nhiêu tiền bạc vào em, bất chấp tốn kém cũng muốn chữa khỏi bệnh cho em. Vì sao nào? Chỉ để em sống thật lâu. Hôm nay em đi ra ngoài tìm cái chết, em có từng nghĩ đến việc nếu em chết thật rồi thì sau này bố mẹ em sẽ sống thế nào không? Cả đời này của họ chỉ có mỗi đứa con là em thôi.”

Hứa Duyệt khóc nức nở, cực kỳ tủi thân.

Biết Hứa Duyệt không phải là không để vào tai, Lục Phồn Tinh tiếp tục thuyết phục cô ấy: “Không phải bố mẹ ruột thì đã sao? Bố mẹ đẻ của em vứt bỏ em, bố mẹ hiện tại của em đã vứt bỏ em chưa? Cả thế giới này có vứt bỏ em, nhưng bố mẹ em đã vứt bỏ em chưa? Có khó khăn hơn nữa họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vứt bỏ em, nếu không phải đã hết cách, nếu không phải vì cứu em thì họ chỉ mong sao giấu giếm em cả đời.”

“Duyệt Duyệt.” Lục Phồn Tinh mềm giọng, bắt đầu lấy chân tình để lay động, lấy đạo lí để thuyết phục Hứa Duyệt, “Vì những người yêu thương em, em không thể vứt bỏ bản thân được. Chị biết em rất buồn và đau khổ, em cảm thấy tất cả mọi người đều sống tốt hơn em, em cảm thấy thế gian này bất công, chị hiểu được những cảm giác đó của em. Em nhìn mẹ chị đi, mẹ chị không may gặp tai nạn xe cộ khi mới hơn hai mươi tuổi, gần như phải ngồi trên xe lăn suốt đời. Mẹ chị nói với chị rằng, bà cũng từng nghĩ đến cái chết, nhưng không chết được, bà còn có sứ mệnh khi đến thế giới này. Em còn chưa báo hiếu với bố mẹ em, con chưa bắt đầu thể hiện tài năng của mình, còn chưa trải nghiệm tình yêu. Vì tất cả những điều đó, em phải nỗ lực sống tiếp chứ.”

“Chị Phồn Tinh.” Hứa Duyệt nhào vào lòng Lục Phồn Tinh, khóc òa như mưa: “Hu hu hu, em sai rồi.”

Hốc mắt Lục Phồn Tinh cũng ướt nhòe, cô vỗ về Hứa Duyệt: “Duyệt Duyệt, biết sai là tốt rồi em ạ.”

Tiếng khóc nghẹn ngào của Hứa Duyệt vậy mà lại xen lẫn tiếng sụt sùi của nam giới. Lục Phồn Tinh vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy tên lưu manh Khoai Sọ vẫn chưa bỏ chạy, mà yên lặng ngồi xổm ở một bên và cũng đang khóc rất thương tâm.

“Ơ kìa, cậu đàn ông con trai khóc nỗi gì?” Giản Chấn đập vào vai cậu ta.

Khoai Sọ xấu hổ, vội vàng lấy tay áo lau đi những vệt nước mắt trên khóe mắt, rầu rĩ đáp: “Chị ấy nói hay quá, em không kìm được.”

“Cậu sống cho tử tế đi, chí ít cậu còn có bố mẹ, có nhà.” Khoai Sọ nhìn Hứa Duyệt và nói, “Trên đời này còn có người thê thảm hơn cậu nhiều. Cậu nhìn tôi đây này, năm tuổi đã mất mẹ, bị bố đánh cho từ tấm bé. Về sau tôi bị mẹ kế đánh, bà nội xót tôi quá, nhưng bà tôi bị bệnh hai năm nay rồi. Tôi sợ một ngày nào đó, người duy nhất tôi yêu quý cũng ra đi…”

Cậu ta vừa nói, viền mắt lại đỏ lên, một chàng trai hai mươi tuổi mà khóc như một đứa trẻ: “Cậu còn được đi học, được học vẽ, điều này tốt biết bao, cậu phải quý trọng chứ…”

Giọng nói của Khoai Sọ dần dần yếu đi, cậu ta đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, có lẽ bởi vì cảm thấy quá bẽ mặt. Nhưng mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được rằng, chàng trai này đã phải sống rất chật vật. Có lẽ vì bị cuộc sống dồn ép, cậu ta đã phải lăn lộn trong cải chảo nhuộm của xã hội, giao du với đám bạn bè lưu manh. Song thật ra, trái tim cậu ta vẫn khao khát được đến trường.

Cho dù cuộc sống khó khăn lận đận, nhưng tên lưu manh này vẫn rất mềm lòng.

Mới đầu Hứa Duyệt cứ ngỡ bản thân đã là người thê thảm nhất trên thế gian, nhưng bây giờ, sau khi nghe Khoai Sọ nói hết câu, cô ấy không nghĩ như vậy nữa. Trong mắt cô ấy ngập tràn cảm thông với Khoai Sọ, nhưng lại không biết an người bạn cùng trang lứa này thế nào, chỉ có thể lóng ngóng đi tới bên cạnh cậu ta, rồi ngồi xổm xuống, đưa khăn giấy cho cậu ta.

“Cậu lau mặt đi!” Cô ấy lúng túng nói, “Chúng ta phải kiên cườn lên, nhé, giống như Helan kyle ấy.”

“Helen Kyle là ai?”

“Bà là tác giả của cuốn sách ‘Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng’. Bà bị mù và bị điếc cả đời, nhưng lại trở thành một người rất vĩ đại.” Hứa Duyệt lần đầu tiên khích lệ người khác.

“Tôi ít học, không biết người vĩ đại đó đâu.” Khoai Sọ nở nụ cười rất thật thà, “Nhưng tôi biết Van Gogh, biết Picasso. Tôi hay đến hiệu sách xem tranh của họ lắm.”

“Cậu muốn học vẽ à? Thế thì tìm chị Phồn Tinh ấy.” Hứa Duyệt hết sức nhiệt tình, “Chị ấy học ngành sơn dầu, bình thường còn đi dạy vẽ đấy.”

Cô em gái không nhạy bén này của Lục Phồn Tinh thật sự có tài vẽ việc ra cho cô. Lục Phồn Tinh rất muốn từ chối, tuy nhiên, khi nhìn thấy trong ánh mắt chờ mong của Khoai Sọ mang theo sự thấp thỏm, đột nhiên cô không nỡ từ chối chàng trai có trái tim thuần khiết ấy. Thế giới này đã cho cậu ta quá nhiều nỗi thất vọng, cô không đành lòng lấy đi tia sáng trong ánh mắt cậu ta.

“À, muốn học vẽ, tìm chị xem như là em có mắt tinh đời.”

Khoai Sọ mừng rơn, trông dè dặt cẩn trọng giống như một đứa trẻ, sợ chiếc kẹo mà người lớn đưa cho mình là giả.

“Anh nói này.” Giản Chấn đứng bên cạnh xen vào cuộc nói chuyện với vẻ mặt sốt ruột, “Có thể đổi thời gian bái thầy nhận trò không? Bây giờ cũng đã gần 11 giờ rồi.”

“Đúng vậy, nhân lúc hai người bạn kia của tôi còn chưa trở lại, mọi người mau đi đi!” Khoai Sọ vội vã thúc giục, trông cậu ta như này, hình như là rất sợ hai tên đồng bọn kia.

“Còn cậu thì sao?” Hứa Duyệt lo lắng hỏi Khoai Sọ.

Thật ra, Lục Phồn Tinh cũng lấy làm lo lắng, cậu chàng này rõ ràng là đã u mê lạc lối, liệu cậu ta còn có thể quay về con đường đúng đắn hay không?

“Này.” Giản Chấn đi đến trước mặt Khoai Sọ, chiều cao của hai người chênh nhau một cái đầu. Khoai Sọ có phần sợ Giản Chấn, bèn lùi lại phía sau.

Giản Chấn nói: “Cậu làm lưu manh, suốt ngày theo mấy tên côn đồ khác dở trò dọa dẫm và sách nhiễu người ta, bà nội đang bị bệnh của cậu không biết chuyện này đúng không?”

Khoai Sọ cúi đầu im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

“Nom cậu chưa hẳn đã hết thuốc chữa, tôi tốt bụng dông dài đôi câu.” Giản Chấn chìa con dao gọt trái cây đã gấp gọn lại ra trước mặt Khoai Sọ: “Con dao này, một khi đã dính máu người thì cả đời cậu sẽ dính vết nhơ, vĩnh viễn không gột sạch được, sẽ chẳng khác gì con chuột trong cống ngầm, xứng đáng bị người ta khinh thường.”

“Có một số người sinh ra đã ở trong cống ngầm, nhưng vẫn ngước lên nhìn bầu Trời, có một số người cũng sinh ra trong cống ngầm, nhưng lại cam chịu sống như một con chuột suốt đời.” Giản Chấn nhìn Khoai Sọ, “Cậu muốn làm người hay làm chuột thì tự mình suy nghĩ kỹ đi!”

Khoai Sọ đã hoàn toàn ngây ra như phỗng. Bạn bè thân thích đã bỏ rơi cậu ta, coi cậu ta là cặn bã của xã hội, còn cho rằng nếu cậu ta cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ phải ăn cơm tù.

Cậu ta cũng tưởng cuộc đời này của mình cứ như thế, không có lối thoát, mãi mãi chỉ có thể đi lại trong bóng tối, ngẩng mặt lên nhìn những người đang sống dưới ánh Mặt Trời.

Trên đời này, có người là ngọc quý, cũng có người là bùn nhão. Cậu ta đã sẵn sàng làm bùn nhão vô tích sự. Song, bây giờ lại có người nói cho cậu ta biết rằng cậu ta cũng có thể không cần phải làm bùn nhão, cuộc đời của cậu ta vẫn còn có sự lựa chọn khác.

Thậm chí, cậu ta cũng có thể sống dưới ánh Mặt Trời.

Khoai Sọ nghệt mặt, nhận thức thông thường của cậu ta đang phủ định khả năng này, nhưng ánh mắt của ông anh trông lớn tuổi hơn cậu ta rất kiên nghị, trong lòng có giọng nói đang mê hoặc cậu ta, tại sao lại không thử xem?

“Cậu tên gì?” Giản Chấn hỏi cậu ta.

“Vu Dương.” Vu Dương ngại ngùng nói ra tên thật của mình,“Người khác hay gọi em là Khoai Sọ.”

“Cái biệt danh của cậu chẳng ra làm sao cả.” Giản Chấn khẽ nhíu mày. “Cậu nên đi ra từ trong bìn chứ không phải mục nát cả đời ở trong đó.”

“Nếu cậu đã nghĩ kỹ, muốn làm người, thì 4 giờ chiều mai, tại cổng chính của trường Đại học Mỹ Thuật, chúng ta sẽ thảo luận xem làm thế nào để thoát ra khỏi vũng bùn. Còn nếu cậu muốn ở mãi trong cống ngầm…” Giản Chấn thoáng dừng lời, “Vậy thì tốt nhất là cậu nên cầu nguyện rằng cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

“Tôi là người không thích lo chuyện bao đồng, nhưng một khi đã muốn lo thì lo đến cùng.” Giọng nói của Giản Chấn có sức mạnh đi sâu vào lòng người, khiến người ta khuất phục trước sự uy nghiêm của anh ta, khiến người ta không dám đặt câu hỏi về tính chân thực trong lời nói của anh ta.

Vu Dương dường như đã trở thành fan hâm mộ của Giản Chấn.

Tranh thủ lúc hai tên côn đồ kia còn chưa trở lại, ba người Giản Chấn nhanh chóng rời khỏi công viên. Hứa Duyệt lo cho tình huống của Vu Dương, nhưng cậu ta lại coi như không, còn nói rằng tự mình sẽ có cách. Trước khi chia tay, Hứa Duyệt để lại quyển sổ vẽ của cô ấy cho Vu Dương. Cậu ta nhận lấy quyển sổ.