Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Diệp Hải Triều tưởng rằng Lục Phồn Tinh muốn nói điều gì với hắn, bèn ngập ngừng mở miệng: “Phồn Tinh, em… muốn nói gì với anh à?”
Không biết có phải là Lục Phồn Tinh hoa mắt hay không, mà lại cảm thấy ánh mắt Diệp Hải Triều nhìn mình ẩn chứa một thoáng mong đợi.
“Không.” Cô liền gạt phắt, “Em đi mua ít hoa quả, anh cứ lên trước đi!”
Sau đó, Lục Phồn Tinh bước nhanh qua người Diệp Hải Triều.
“Phồn Tinh…” Hắn bỗng gọi cô lại từ phía sau.
Lục Phồn Tinh khẽ cau mày, quay người lại.
Diệp Hải Triều giống như có cả một bụng những lời muốn nói với cô, nhưng ngặt nổi không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Phồn Tinh, dù em nghĩ về anh thế nào, oán giận anh ra sao thì anh cũng hi vọng… Người khác có thể mang đến cho em niềm hạnh phúc mà anh không thể cho em được.” Hắn nhìn cô, “Anh rất vui khi thấy em hạnh phúc.”
“Có lẽ em đã không còn tin những lời anh nói. Nhưng trước đây và bây giờ, em vẫn luôn là vì sao sáng nhất trong lòng anh.” Diệp Hải Triều cười cay đắng.
Lục Phồn Tinh vốn dĩ không muốn đáp lại một câu nào của hắn, nhưng chuyện đã tới nước này, cô lấy làm kinh ngạc khi Diệp Hải Triều vẫn còn có thể nói ra câu cuối cùng một cách tỉnh bơ như vậy. Cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Đàn anh ạ, nghe có vẻ như trong lòng anh có nhiều ngôi sao nhỉ.” Khuôn mặt thanh tú của cô bình tĩnh mà quật cường, “Em chẳng hề có hứng thú với việc em có phải là ngôi sao sáng nhất trong lòng anh hay không. Trước kia em u mê không chịu tỉnh ngộ, hiện tại em đã hiểu ra rằng ngôi sao có sáng hơn nữa thì cũng chỉ có thể cho anh chút ánh sáng về đêm. Khi đêm tối qua đi, anh sẽ vẫn hăm hở chọn làm Mặt Trời của người khác thôi.”
“Em từng chiếu rọi lòng anh, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng, vì sao cũng sẽ lạnh lẽo sau khi cho anh toàn bộ ánh sáng và nhiệt độ của nó không?’
“Đáng tiếc là anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em.”
Lục Phồn Tinh rề rà ở cửa hàng hoa quả rất lâu, đoán chừng bữa tối sắp bắt đầu, cô mới xách theo mấy túi hoa quả đi lên lầu.
Cô Phó hiền hậu ra mở cửa, nhác thấy những thứ trên tay Lục Phồn tinh thì lập tức phê bình: “Con bé này, sao lại trở nên khách sáo với thầy cô thế hả? Cứ mang theo miệng đến là được rồi. Thầy em không giảng cho em những điều đó sao.”
Trước kia đúng là Lục Phồn Tinh không khách khí với hai vợ chồng thầy Phó, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, Lục Phồn Tinh ngại giải thích, bèn ôm cô Phó, làm nũng: “Hôm nay là em muốn tỏ chút tấm lòng với thầy cô, được không ạ?”
“Được được được.” Cô Phó thích nhất là chiêu này của Lục Phồn Tinh, lại có phần tiếc nuối mà cảm khái: “Sao thầy cô không có cô con gái như em chứ?”
“Một ngày là thầy cả đời là cha, chẳng phải con cũng chính là con gái của thầy cô sao ạ?”
Chỉ với một hai câu, Lục Phồn Tinh đã dỗ cô Phó cười tươi như hoa. Cô thầm lấy làm áy náy, bởi vì tình trạng vẽ tranh trong một năm nay không tốt nên cô đã vô thức trốn tránh thầy Phó, vì thế đã năm lần bảy lượt kiếm cớ không tham gia những bữa thầy tổ chức cho học trò của mình. Bây giờ ngẫm nghĩ, cô mới thấy việc làm của mình đã tổn thương đến hai ông bà.
Con trai của hai vợ chồng thầy Phó định cư bên Mỹ, thầy phó được nhà trường giữ lại giảng dạy, cô Phó cũng không rời khỏi cương vị công tác, ngoại trừ sang Mỹ chơi với cháu vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông ra, phần lớn thời gian hai thầy cô đều ở trong nước. Hai ông bà thích đông vui, nên thường xuyên bảo học trò đến nhà ăn cơm.
Lục Phồn Tinh quyết định sau này chắc chắn sẽ năng đến nhà thầy hơn.
Cô Phó bí mật gọi Lục Phồn Tinh qua một bên: “Hôm nay Hải Triều cũng đến đấy, cô biết em rất khó xử, nhưng cùng là học trò của thầy em, kiểu gì cũng sẽ phải chạm mặt. Em nghe cô, cô gắng thử thích người khác đi, cô khuyến khích em yêu đương.”
Lục Phồn Tinh cảm thấy ấm áp trong lòng, toét miệng cười như không có chuyện gì: “Cô vẫn chưa biết thì phải, em đã có bạn trai rồi, đẹp trai lắm ạ!”
Vẻ buồn bã của cô Phó đã bị quét sạch sành sanh bởi câu nói này của Lục phồn Tinh. Bà còn gật đầu mừng rỡ: “Thế thì tốt rồi, hôm nào dẫn cậu ấy đến cho cô nhìn một cái nhé!”
“Nhất định rồi ạ!” Lục Phồn Tinh mỉm cười bước vào phòng khách.
Năm anh chị khóa trên, gồm hai nam ba nữ đã ngồi trong phòng khách. Ngoại trừ Ngoài Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều ra, những người khác đã lập gia đình và có con cái. Lục Phồn Tinh là người nhỏ tuổi nhất trong số những học trò của thầy Phó, do đó, bình thường các anh chị đều rất quan tâm đến cô.
Bởi vì quan hệ thân thiết nên bọn họ cũng biết chuyện giữa cô và Diệp Hải Triều. Lúc ấy, sau khi Diệp Hải Triều đơn phương đề nghị chia tay, hai đàn chị khóa trên còn hẹn riêng Lục Phồn Tinh ra ngoài để an ủi. Nghe cô Phó nói nhỏ với Lục Phồn Tinh, thì hai đàn chị từng gửi tin nhắn qua Wechat cho Diệp hải Triều đang ở châu Âu, mắng cho hắn một trận nên thân.
Cô vừa bước vào thì bầu không khí trong phòng khách dường như loãng đi, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô và Diệp Hải Triều một cách rất ăn ý.
Còn vẻ mặt Diệp Hải Triều có phần mất tự nhiên khi thấy cô xuất hiện.
Chị Tưởng đang bày biện trên bàn là một người tinh tế, vội cất tiếng: “Phồn Tinh, mau lại đây em! Đến muộn thì phải bỏ sức lao động hết!”
“Dạ, em tới ngay!” Lục Phồn Tinh biết chị Tưởng đây là đang sợ cô lúng túng khi nhìn thấy Diệp Hải Triều, nên cố ý gọi cô tới.
Nhân lúc cánh đàn ông nói chuyện, hai đàn chị vây lấy Lục Phồn Tinh. Chị Ngô thẳng tính nháy mắt ra hiệu cho cô, nói: “Chốc nữa nên ăn uống nhiều vào em ạ, cách tốt nhất để đả kích người cũ là ăn ngon miệng hơn hắn, mà dáng người vẫn thon thả hơn hắn.”
“Cách tốt nhất để đả kích bạn trai cũ không phải là nên tìm một anh bạn trai đẹp trai hơn hắn ạ?” Lục Phồn Tinh lấy làm lạ.
Chị Ngô thoáng nhìn Diệp Hải Triều có khuôn mặt tuấn tú, nụ cười nho nhã. Đây đã là một anh chàng trăm người mới có một. Thật ra, nếu Lục Phồn Tinh muốn tìm một người bạn trai đẹp trai hơn hắn thì độ khó hơi cao.
“Cách ấy cũng hay, nhưng chúng ta phải suy nghĩ đến nữ quyền chứ, không thể tôn lên giá trị của bản thân dựa vào sự tồn tại của người khác được. Tự mình có trạng thái tốt nhất mới là điều hay lẽ phải.” Chị Ngô làm phó chủ nhiệm của bảo tàng mỹ thuật, làm nhiều về công tác chính trị và quản lý nên giọng điệu khó tránh khỏi hơi quan cách.
Lục Phồn Tinh gật đầu. Chị Ngô đã nói vậy, cô cũng hết cách để khoe khoang rằng mình có một người bạn trai siêu đẹp trai.
Thôi, Giản Chấn cũng không phải là hàng hiệu LV phiên bản giới hạn, ngày nào cũng phải “xách” anh ta ra đường cho mọi người ngắm, làm thế là quá nông cạn.
Bàn ăn đã được sửa soạn xong xuôi, sủi cảo nóng hổi còn đang ở trong nồi, thức ăn đã được bày cả lên bàn. Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị ngồi vào bàn thì chuông cửa reo lên.
Mọi người cũng đã tới đông đủ, còn ai chưa đến nhỉ?
Lục Phồn Tinh sực tỉnh: “Là chị Đới Lộ ạ. Hồi chiều em gặp chị ấy, chị ấy bảo là sẽ đến ạ.”
“Là con bé à.” Thầy Phó cởi tạp dề đi ra mở cửa: “Thầy cố ý gọi con bé đến đấy. Nó sắp di dân sang Úc rồi, sau này cũng không có nhiều cơ hội tụ họp nữa.”
Bạn bè sắp đi xa, buổi tụ tập này có thêm nỗi buồn man mác. Thật ra, Đới Lộ không phải là học trò của thầy Phó. Cô ấy là học trò của thầy Thượng Nguyên Sơn – một người bạn cực kỳ thân với thầy Phó. Sau khi thầy Thượng Nguyên Sơn qua đời, thầy Phó quan tâm chăm sóc hết mình các học trò của thầy Thượng, bởi vậy mọi người cũng qua lại thân thiết với nhau.
Cửa mở ra, Đới Lộ bước vào. Có điều, hiển nhiên là cô ấy không đến dự tiệc một mình. Vị khách không mời mà đến phía sau Đới Lộ khiến những người có mặt trong phòng khách đều kinh ngạc.
Sau lưng Đới Lộ là Nhan Tiêu Lộ với mái tóc ngắn, dáng vẻ già dặn và nụ cười đúng mực, lịch sự nói: “Xin chào các anh các chị, có cuộc vui, em không được mời mà đã tự đến, mọi người không để bụng chứ?”
Sao lại không để bụng?
Mỗi người ở đây đều biết tỏng, Nhan Tiêu Lộ lần này không mời mà đến, đứng ở vị trí của Lục Phồn Tinh sẽ cực kỳ bối rối. Trong cuộc tình tay ba phức tạp ấy, Lục Phồn Tinh là người vô tội nhất, còn Nhan Tiêu Lộ cuối cùng yếu thế nhưng đã vãn hồi được trái tim của Diệp Hải Triều. Hôm nay cô ta đến bất ngờ như này là có động cơ gì? Đây là đang tuyên bố chiến thắng với Lục Phồn Tinh trong tư thế của người thắng cuộc sao? Hay là có mục đích khác?
Ai nấy đều âm thầm phỏng đoán động cơ xuất hiện của Nhan Tiêu Lộ. Thầy Phó là người lịch sự, cho dù xót học trò của mình nhưng không để khách đến nhà phải khó xử. Ông đứng ra chào hỏi với thái độ ôn hòa: “Lâu rồi không gặp Tiêu Lộ, vết thương đã khỏi hẳn chưa? Nào, mau vào đi!”
“Cảm ơn thầy Phó đã quan tâm, em gần như đã khỏi hẳn rồi ạ. Ngoài bị đau lưng khi Trời mưa ra thì những chỗ khác đã hồi phục được bảy, tám phần.” Nói đến đây, Nhan Tiêu Lộ nhìn lướt qua Diệp Hải Triều đang im lặng với vẻ ngượng ngùng xen lẫn e thẹn: “Chủ yếu cũng là nhờ Hải Triều chăm sóc tốt ạ.”
Cô ta vừa nói hết câu, bầu không khí trong phòng khách lại chùng xuống. Các đàn anh đàn chị mất hứng, đồng loạt nhìn Diệp Hải Triều bằng ánh mắt trách cứ: Sao đường đường là một thằng đàn ông mà cũng không ngăn cản được vợ chưa cưới của mình đến đây thế? Dù sao cũng phải báo trước cho mọi người biết chứ. Xuất hiện kiểu không kiêng dè, không e ngại như này, quá là không suy nghĩ đến cảm nhận của Lục Phồn Tinh. Để một cô gái trẻ phải chịu đựng những điều này thực sự là rất khốn nạn.
“Hải Triều xưa nay luôn cẩn thận mà.” Cô Phó đứng ra dàn hòa: “Nào, đi rửa tay đi rồi chúng ta vào bắt đầu ăn thôi!”
“Ôi, sủi cảo thơm quá! Sau này sang Úc, không được ăn sủi cảo của thầy Phó nữa rồi, em phải làm sao đây?” Có lẽ không biết chuyện giữa Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều từng có thời gian bên nhau, Đới Lộ là người duy nhất trong phòng khách ngóng chờ món ngon. Đều là nữ họa sĩ trong ngành tranh sơn dầu, Đới Lộ và Nhan Tiêu Lộ trước giờ luôn có mối quan hệ rất tốt. Nghe nói, Đới Lộ đã ở nhà của Nhan Tiêu Lộ tại London khi sang Anh xem triển lãm.
Sự xuất hiện của Nhan Tiêu Lộ khiến những người trưởng thành trong phòng khách bất giác đeo lên chiếc mặt nạ cười. Diệp Hải Triều và Lục Phồn Tinh lộ rõ vẻ trầm lặng lạ thường. Một người mặt mày ủ rũ, một người cụp mắt nghịch những chiếc đĩa trên bàn, mặc dù những đĩa đồ ăn đó rõ ràng đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng cô vẫn điều chỉnh lại giống như cảm thấy không hài lòng.
Đây là bữa cơm khó nuốt nhất trong cuộc đời của Lục Phồn Tinh.
Cô đã thu hết can đảm mới thuyết phục được bản thân đến dùng bữa cơm có mặt bạn trai cũ, nhưng ai biết, vợ chưa cưới của bạn trai cũ lại đột ngột xuất hiện, vừa vào cửa đã cất cao giọng diễn vở tuồng vợ chồng thâm tình này. Người thắng vẫy lá cờ chiến thắng trắng trợn như thế, nhưng người thất bại là cô không thể chạy trốn được. Lục Phồn Tinh cắn răng, buộc mình phải trấn tĩnh lại.
Cô cười khẩy trong lòng, hóa ra quá khứ không phải là thứ cô muốn quên là có thể quên được. Có một số người vẫn cứ vô tình mà cố ý nhắc nhở cô rằng, chuyện của quá khứ đâu có dễ như xòe tay đếm.
Nhân lúc Nhan Tiêu Lộ hàn huyên với mọi người, Diệp Hải Triều áy náy nhìn Lục Phồn Tinh mấy lần. Lục Phồn Tinh cảm nhận được điều đó, nhưng chẳng buồn để ý tới hắn. Ngày hôm nay, ánh sáng của người đàn ông này đã biến mất hoàn toàn trong cô.
Lục Phồn Tinh chợt nhận ra, thì ra Diệp Hải Triều là một kẻ nhu nhược.
“Đây… là em Phồn Tinh phải không?” Sau khi chuyện trò khách sáo với mấy đàn anh đàn chị, Nhan Tiêu Lộ bỗng chuyển hướng sang Lục Phồn Tinh đang đứng ở góc khuất.
“Tiêu Lộ, chúng ta ra ngoài ban công đi!” Diệp Hải Triều không nghe tiếp được nữa, liền đứng dậy ngăn bạn gái của mình, nhưng lại “đứng hình” bởi ánh mắt sắc lẹm của Nhan Tiêu Lộ.
Trước rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào bọn họ như vậy, Nhan Tiêu Lộ nửa đùa nửa thật, cười giả lả nhìn bạn trai của mình: “Em tán gẫu với cô em cùng ngành học của anh thôi mà, anh căng thẳng cái gì.”
Trong lúc nói chuyện, cô ta nhẹ nhàng đẩy bàn tay của Diệp Hải Triều đang chụp lên bàn tay cô ta ra.
Diệp Hải Triều chán nản ra mặt, còn Nhan Tiêu Lộ lại một lần nữa nhìn Lục Phồn Tinh với ánh mắt sáng rỡ, chẳng khác gì đang nhìn chòng chọc vào con thú nhỏ trong góc, như thể đang muốn gài bẫy cô, chế nhạo sự yếu đuối nhỏ bé không biết lượng sức mình của cô.
Lục Phồn Tinh chợt cảm thấy rất khó chịu.
Cô không có gì sai, tại sao lại không ngẩng đầu lên được? Cô nên thoải mái, vô tư trước sự khiêu khích của người phụ nữ kia mới phải. Cô ta ham hố Diệp Hải Triều đến vậy, thì cứ cầm về đi, cũng chẳng phải chỉ có mình hắn là người đàn ông tốt.
Hiện Lục Phồn Tinh cô đã có một người đàn ông tốt trong tay đấy thôi.
“Em chào chị, ngưỡng mộ danh tiếng của chị đã lâu.” Lục Phồn Tinh trút bỏ sự dè dặt lúc trước, thay vào đó, cô nhìn Nhan Tiêu Lộ với vẻ tự nhiên phóng khoáng: “Em cứ ngưỡng mộ tài năng của chị mãi, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp người thật.”