Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 19: Thú triều tấn công




Chương 19: Thú triều tấn công

Trần Viễn Phương đứng yên bất động, chứng kiến vô vàn nguồn linh lực hình trụ phóng ra như vũ bão, va vào cơ thể hắn.

Từng đợt t·ấn c·ông không ngừng lặp đi lặp lại, thú triều chỉ t·ấn c·ông vào một vị trí duy nhất, ngay cả khi không nhìn thấy thân thể hắn, chúng vẫn t·ấn c·ông, như thể biết rằng hắn sẽ sống dù cho chịu hàng tấn tổn thương.

Mà hắn cũng biết rõ điều đó hơn ai hết, chẳng màn đến việc bản thân có bị t·ấn c·ông hay không. Đương nhiên trong tình huống này hắn hoàn toàn có khả năng phản công, chỉ là hắn đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc bỉ ngạn quỷ trong người hắn thức tỉnh.

Khi thú triều dừng t·ấn c·ông, động tĩnh ồn ào trở nên tĩnh lặng, bọn chúng không nhìn thấy cơ thể của Trần Viễn Phương nữa, ngoại trừ một đoá bỉ ngạn đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt tuyết.

Thời điểm tuyết trắng rơi trên đoá bỉ ngạn, đám dị thú xoay người bỏ đi, dường như chúng nghĩ rằng kẻ g·iết vương của chúng đ·ã c·hết.

Nhưng chưa bước được ba bước, bão tuyết đột ngột kéo tới, mang theo giá buốt truyền đến đám dị thú. Đồng thời, vô số hoa bỉ ngạn từ đâu rơi xuống, chạm vào cơ thể chúng, thấm vào bên trong.

Số lượng hoa bỉ ngạn tương đối nhiều, chỉ là không đủ để phủ lấp lên tất cả đám dị thú có mặt xung quanh đây, số lượng của chúng quá đông và hung hãn.

Ngay lập tức, đạo kiếm ảnh sắc đỏ hiện ra trong màn bão tuyết, trong nháy mắt lướt ngang quá đám dị thú, ban đầu không để lại chút thương tổn nào, nhưng cũng khiến đám dị thú bất động tại chỗ.

Chẳng qua, bão tuyết không nhanh chóng tan đi như bình thường Trần Viễn Phương vẫn hay làm, lần này có một chút khác biệt, không thể làm qua loa, cũng như xem thường thú triều.

Đám dị thú phía sau cảm nhận được nguy hiểm đang kéo tới và làm hại đến đồng loại của chúng, trong tức khắc bọn chúng há miệng rồi phóng ra sóng linh lực khổng lồ về phía trung tâm.

Trần Viễn Phương bất ngờ trước sức t·ấn c·ông của thú triều, bất ngờ nhất chính là chúng không thấy vị trị của hắn, nhưng vẫn tung ra được đòn t·ấn c·ông có độ chuẩn xác cao, buộc hắn phải dừng lại chống đỡ.

"Quả nhiên thú triều không dễ đối phó, chẳng qua, ta càng g·iết được nhiều dị thú, càng có thể duy trì thể lực, hoàn toàn không mất chút sức lực nào, vấn đề tiêu diệt thú triều chỉ là thời gian mà thôi." Hắn nấp trong tuyết trắng và hoa bỉ ngạn lẩm bẩm vài lời, rồi nhanh chóng khuất bóng vào trong tuyết.

Sau đó, bão tuyết lần nữa kéo tới, gần như một nửa ngọn núi đều bị bão tuyết bao phủ, nhấn chìm thú triều vào trong, hoàn toàn không chừa bất cứ con đường nào cho chúng có thể chạy thoát.



"So với việc bỏ chạy, ta thích được tận hưởng cảm giác nguy hiểm hơn."

Bên trong bão tuyết xuất hiện vô vàn hoa bỉ ngạn, chúng liên tục hiện lên, tìm kiếm đám dị thú rồi xâm nhập vào cơ thể chúng, trong thoáng chốc cũng nhìn thấy vô số đạo ánh sáng lướt qua nhanh như chớp.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đám dị thú bị bao phủ bởi bão tuyết và hoa bỉ ngạn không thể di chuyển, chúng bất động tại chỗ, dường như không còn biết rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết bản thân chúng dù cố di chuyển thế nào đều không được.

Trong khi đó, Trần Viễn Phương lúc ẩn lúc hiện trong bão tuyết, mỗi lần xuất hiện đều tạo ra vô số đạo ánh sáng hướng về phía đám dị thú, liên tục như vậy đã duy trì được một khoảng thời gian.

Mặc dù Tuyệt Sát Kiếm Tuyết duy trì được lâu, g·iết qua rất nhiều dị thú, nhưng chung quy vẫn chưa thể g·iết sạch thú triều, chúng quá đông, gần như không có cách nào tiêu diệt hết trong một lần.

Tuy là trong thời gian dài vẫn đủ sức tiêu diệt hết thú triều, chỉ là thật sự quá mất thời gian, hắn không muốn uổng phí thời gian lên đám dị thú, chẳng bằng tìm một phúc địa nào đó tu luyện còn có thể gia tăng cảnh giới.

Hơn nữa, từ lúc hấp thụ trái tim băng thú vương, linh lực từ đám băng thú bình thường, thậm chí những loài dị thú khác không cung cấp quá nhiều linh lực cho hắn, hoàn toàn không đủ giúp hắn tăng cảnh giới.

Lại nói, cảnh giới của bỉ ngạn quỷ có thể đã đạt tới Thông Thiên cảnh hoặc hơn, mà bản thân hắn chỉ đang ở Địa Tạng cảnh, cảnh giới thấp như vậy còn không hấp thụ được nhiều linh lực, so với bỉ ngạn quỷ quả thật không thấm vào đâu.

"Nếu có một loại đạo thuật hay trận pháp nào đó t·ấn c·ông diện rộng, ta sẽ g·iết được cả thú triều bên dưới." Trần Viễn Phương dần cảm thấy chán nản trước tình huống này, lẩm bẩm. "Nhưng đến cùng nếu vẫn là nếu, không thể chuyện gì cũng biết trước và giải quyết một cách dễ dàng được, chuyện này xảy ra thì ta đã không đi đến bước đường này."

Chậc! Đúng là lo chuyện bao đồng, tại sao ta không rời đi, tiến vào trung tâm bí cảnh, còn những chuyện sau đó diễn ra như thế nào thì cứ mặc kệ?

Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Viễn Phương rốt cuộc cũng quyết định bản thân nên làm gì, không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian lên những thứ không giúp bản thân gia tăng sức mạnh, gia tăng cảnh giới.

Hắn vẫn đang duy trì Tuyệt Sát Kiếm Pháp, nhưng lần này thay vì cố t·ấn c·ông vào nhiều dị thú, hắn thay đổi phương hướng t·ấn c·ông, tạo thành một đường hướng về phía dưới chân núi.

Một khi thành công mở ra một con đường, hắn sẽ lập tức men theo con đường đó di chuyển xuống dưới chân núi, rồi tìm một con đường khác đi đến trung tâm bí cảnh.



Ngay tức thì, vô số đạo kiếm khí xuất hiện, lướt thẳng một đường về phía đám dị thú, càng lúc càng kéo dài khoảng cách, tới một điểm mà không có một con dị thú nào cản đường ở phía trước.

Kế hoạch khá đơn giản và dễ thực hiện, gần như đám dị thú này không thể cản trở, dù sao chúng cũng là dị thú, tư duy không thể nào hơn con người, những gì chúng làm chẳng có gì khác ngoài thực hiện theo bản năng hoang dã của mình.

Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ của Trần Viễn Phương, đám dị thú này không đơn thuần là dị thú, chúng thông minh hơn rất nhiều loài dị thú khác bên ngoài. Dường như việc sống trong bí cảnh, nơi có nguồn linh lực, cũng như tài nguyên dồi dào nên giúp chúng phần nào tăng trưởng trí tuệ.

Ngay khi chúng nhìn thấy đồng loại bị quét sạch theo đường thẳng, chúng bắt đầu dùng nguồn linh lực lớn trong cơ thể phóng về phía hướng di chuyển tiếp theo của Trần Viễn Phương, bao vây toàn bộ hướng di chuyển ở bốn phương tám hướng.

Vốn dĩ bão tuyết di chuyển theo phương hướng của Trần Viễn Phương, nên lúc hắn di chuyển thẳng xuống núi, bão tuyết cũng kéo theo, đồng thời đám dị thú có thể thoát ra bên ngoài, tận dụng điều này t·ấn c·ông ngược về phía hắn.

"Còn biết chặn đường, nếu bọn chúng sống lâu hơn, nói không chừng còn có khả năng hóa hình như Yêu Tộc và Long Tộc thời đại viễn cổ."

"Chẳng qua, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi, muốn t·ấn c·ông thì cứ việc t·ấn c·ông."

Trần Viễn Phương vừa lẩm bẩm, vừa nhanh chóng lao xuống núi, băng qua đám di thú cản đường phía trước, chém chúng thành từng mảnh nhỏ li ti.

Mặc cho vô số nguồn linh lực khổng lồ từ đám dị thú phóng về phía hắn, hắn vẫn không thèm tránh né, chỉ đơn giản là hứng chịu toàn bộ lực lượng, rồi cứ tiếp tục băng xuống núi.

Đơn giản mà nói, hắn không cảm thấy đau đớn, lại còn được chữa lành liên tục, cho dù có chống đỡ suốt bảy ngày bảy đêm cũng chẳng hề hấn gì.

Chẳng mấy chốc, Trần Viễn Phương đã mở một con đường máu thông xuống chân núi, đám dị không từ bỏ, tiếp tục đuổi theo phía sau hắn, nhưng hắn không quan tâm tới, và hướng về phía trung tâm bí cảnh.

"Có chìa khóa thì chắc chắn có cửa ra vào, ta chỉ cần đóng chúng lại, đám dị thú này sẽ không làm gì được, phải nhanh chóng vào trong đó thu thập càng nhiều tài nguyên càng tốt, trong vòng bảy ngày nhất định có thể đột phá lên Chu Du cảnh."

Trần Viễn Phương phóng nhanh như chớp về phía trước, hoàn toàn bỏ qua đám dị thú đang đuổi theo ở phía sau, mục tiêu của hắn chỉ có một, những thứ khác đều không đáng chú tâm.



So với thời điểm trước đây, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ tiến xa được tới mức này, hoặc nếu tiến xa được như hôm nay, nhất định phải cần rất nhiều thời gian. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, hắn đang từng bước chạm tới đỉnh cao của giới tu hành, đương nhiên nếu muốn chạm tới đỉnh cao nhất, phải bỏ ra sự nỗ lực nhiều hơn ai hết.

Trần Viễn Phương từng nỗ lực, nỗ lực nhiều đến mức mỗi ngày chỉ ngủ đúng một canh giờ, thời gian còn lại đều tập trung vào tu luyện kiếm pháp, tu luyện thể chất, con đường tu hành chẳng hề dễ dàng chút nào.

Ấy vậy mà mọi thứ vẫn không đi theo đúng ý hắn, đều muốn chống lại hắn, ép hắn đến bước đường hôm, tuy vậy thì hắn vẫn cảm tạ vì những tháng ngày quên ăn quên ngủ, tập trung vào tu luyện, giúp hắn trở thành một người siêng năng, và không bị sự lười biếng áp chế.

Hơn hết, giờ đây hắn đã có con đường tu hành của riêng mình, không còn lo sợ chuyện gì nữa, việc đi tới đỉnh cao tu hành không còn xa, cho hắn thêm thời gian tu luyện, nhất định giới tu hành ở Linh Lung đại lục này chẳng có một người nào sánh bằng.

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là không bị bỉ ngạn quỷ khống chế, nếu làm được chuyện đó, đời này của hắn xem như viên mãn rồi.

...

Trên đỉnh núi tuyết, đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông nhìn xuống thú triều bên dưới, rõ ràng vừa rồi đám dị thú còn đang quỳ rạp xuống, như thể đang cung kính vị vương của chúng, vậy mà chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên t·ấn c·ông về phía ân nhân của họ.

Chứng kiến cảnh tượng vô vàn nguồn linh lực khổng lồ v·a c·hạm vào một ví trí, bọn họ nghĩ rằng ân nhân đã bị g·iết, thể xác cùng linh hồn đã tan biến.

Cho đến khi bão tuyết kéo đến, đám dị thú bị bao trùm bên trong, vô số đạo kiếm khí màu đỏ hiện lên trong bão tuyết, bọn họ nhận ra ân nhân vẫn còn sống.

Nhưng không biết vì lý do gì, bão tuyết cuồn cuộn lại hướng xuống núi, vô vàn nguồn linh lực lại tiếp tục phóng về phía bão tuyết đang di chuyển.

Chẳng mấy chốc bão tuyết đã xuống tới chân núi, thú triều phía sau không ngừng đuổi theo, phóng ra linh lực thô bạo.

Một người bỗng nhớ ra một chuyện, nói: "Này, chẳng phải Chu Minh Khải đang ở dưới chân núi sao?"

"Đúng rồi, Chu Minh Khải đang ở bên dưới chân núi, nhưng như vậy không phải nói bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm sao? Thú triều đang kéo xuống?" Người bên cạnh cũng bất ngờ trước tình huống này.

Cả đám người bắt đầu nhìn nhau, tự cảm thấy may mắn vì không liều lĩnh nhảy xuống dưới, nếu không lúc này người đang gặp nguy hiểm không phải chỉ có mỗi mình Chu Minh Khải, mà là cả đám người bọn họ đều gặp nguy hiểm.

"Hắn đã có gan nhảy xuống, chắc hẳn cũng di chuyển đi tìm tài nguyên rồi, một kẻ chỉ quan tâm tới bản thân như hắn nhất định không chờ chúng ta đâu, đừng quá lo lắng!"

"Không sai nha, chúng ta lo lắng cho hắn chỉ vô ích mà thôi, quan trọng bây giờ phải tìm đường tránh khỏi thú triều, không biết bọn chúng đang di chuyển về hướng nào?"