Chương 17: Phản phệ
Cách đỉnh núi một đoạn ngắn, thú triều đang kéo tới ngày càng gần, chỉ cần cho chúng thêm ít thời gian, chắc chắn sẽ leo tới đỉnh núi.
Mà cũng chẳng biết núi tuyết này được tạo nên từ thứ gì, lại hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của hàng vạn dị thú, trong khi bọn chúng đều nặng ít nhất mấy trăm cân, hơn nữa còn chẳng khiến đất đá sụp lở, mọi thứ đều rất bình thường.
Trần Viễn Phương đứng trên một nhánh cổ thụ lớn mọc ra bên ngoài, sơ suất trượt chân thì hắn sẽ rơi xuống mặt đất cao gần mười dặm, đương nhiên không c·hết được. Nhưng nếu lún sâu xuống dưới lồng đất thì sẽ gặp rắc rối, vì chẳng ai biết sâu bên dưới lồng đất tồn tại thứ gì, đặc biệt khi nơi này còn là bí cảnh, thần thú hay thứ gì đó đại loại thế có thể xuất hiện.
Gần nửa canh giờ trôi qua, hắn luôn đứng yên bất động tại đây, chờ đợi thời khắc sinh mệnh quỷ quay lại tìm hắn, dù sao cũng không cần phải đi lên để chứng kiến mọi việc, dùng Ngũ Quan Chi Cực liền có thể quan sát hết thảy mọi thứ.
Hiện tại sinh mệnh quỷ đã hấp thụ hết sinh cơ từ đám tu hành giả kia, và giữ đúng lời hứa khi không động đến đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông, xem như nó cũng biết thân biết phận, không làm trái lời hứa.
Nói thế nào thì lời hứa giữa cả hai có lợi cho sinh mệnh quỷ, nó không mất gì, ngược lại còn nhận được nhiều hơn, không bị cản trở g·iết người, giờ sắp được hấp thụ sinh mệnh từ quỷ vật có sức mạnh lớn hơn như Trần Viễn Phương.
Chẳng mấy chốc, sinh mệnh quỷ trông bộ dạng kinh tởm xuất hiện trước mặt Trần Viễn Phương, nó cười khúc khích, nhìn hắn với ánh mắt đầy tâm cơ.
"Ta đã làm theo lời ngươi nói, những đệ tử của Tuyết Kiếm Tông vẫn an toàn, ngươi có thể kiểm tra lại." Sinh mệnh quỷ vừa cười vừa nói.
Trần Viễn Phương nhìn chằm chằm vào hình dáng gớm ghiếc của nó, sau đó chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Không cần thiết, bây giờ ngươi có thể hấp thụ sinh mạng của ta."
Ngay khi nghe thấy lời hắn nói, sinh mệnh quỷ mọc ra mấy cái xúc tua lớn tựa thân trúc đâm vào khắp nơi trên cơ thể hắn, bắt đầu thực hiện quá trình hấp thụ sinh cơ.
Từ trước khi được sinh ra, sinh mệnh quỷ chưa bao giờ gặp một kẻ nào dám tự dâng hiến sinh mạng mình cho người khác, lại còn là kẻ mạnh hơn mình gấp mấy lần.
Nó không hiểu tại sao Trần Viễn Phương lại quyết định như vậy, vì một đám người thấp hèn yếu kém mà lại hi sinh mạng sống của bản thân, rõ ràng hắn đủ sức g·iết nó, nhưng không chọn g·iết, thật sự rất khó hiểu.
Mà sinh mệnh quỷ cũng chẳng quan tâm lắm, đám người Tuyết Kiếm Tông kia sớm muộn gì cũng bị hắn g·iết, ngay cả đám dị thú xung quanh đều không thoát khỏi c·ái c·hết.
Trước đó sinh mệnh quỷ không đánh bại được Trần Viễn Phương nên mới nghe theo lời hắn nói, chấp nhận bỏ qua cho đám người kia. Nhưng một khi nó hấp thụ được sinh cơ của hắn, chuyển hoá toàn bộ thành lực lượng, gia tăng sức mạnh lên mấy lần, thì cho dù hắn có sống lại cũng không phải đối thủ của nó.
Hơn nữa, bị hấp thụ hết sinh cơ đồng nghĩa với việc linh lực tu luyện bấy lâu nay sẽ biến mất. Bởi vì linh lực vốn là một phần sinh mệnh của tu hành giả, sinh mệnh tan biến, linh lực cũng theo đó tiêu tan.
Khi vô số xúc tua đâm sâu vào cơ thể, Trần Viễn Phương cảm nhận được linh lực cùng khí huyết trong cơ thể đang dần hao hụt, cảm giác như cơ thể bị lão hoá, càng lúc càng trở nên yếu đuối.
Hắn không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào khi rơi vào tình huống này, nhưng đối với một kẻ vô cảm như hắn, thật sự chẳng có gì nổi bật, chỉ tựa như thứ gì đó chạm vào cơ thể, rồi hút mọi thứ bên trong ra ngoài.
Đương nhiên trong quá trình bị hấp thụ sinh cơ từ sinh mệnh quỷ, Trần Viễn Phương dần mất đi cảm giác sống vốn có của mình, hắn hình như cảm nhận được c·ái c·hết đang đến gần.
Nếu đoán không sai, có lẽ khi phần quan trọng nhất nằm giữa ngực bị hút hết sinh cơ, ta thật sự sẽ c·hết!
Trần Viễn Phương bình thản cảm nhận thời khắc tiếp theo của mình, thời khắc hắn được c·hết đang đến rất gần, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là có thể giải thoát khỏi tình trạng bán quỷ bán nhân, cũng như giải thoát khỏi thế giới này rồi.
Chấp nhận vận mệnh, bình tĩnh đối diện với nó, Trần Viễn Phương luôn khắc ghi điều này trong suốt mấy tháng qua. Mỗi khi không thể c·hết, sẽ cố gắng sống sót đến cùng. Mỗi khi có thể c·hết, sẽ cố gắng tìm đường c·hết.
Ý thức dần tan biến, mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu trở nên vặn vẹo, mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn không còn cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, sự cảm nhận về thế giới gần như biến mất hoàn toàn, giải thoát khỏi thế giới, tiến vào miền cực lạc, đầu thai chuyển thế, bắt đầu cuộc sống mới.
Trần Viễn Phương thường nghĩ đến những chuyện này mỗi khi bản thân rơi vào trạng thái vô định, đôi lúc quên mất bản thân mình là con người, đôi lúc lại biết rõ bản thân là con người nên mới nghĩ đến những thứ sâu xa.
Khoảnh khắc này hắn muốn nghĩ đến những chuyện sâu xa này, ngộ nhỡ bản thân thật sự mất hết ký ức, không biết cuộc sống tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào.
Nếu ai đó hỏi hắn, liệu trước khi c·hết đi có điều gì luyến tiếc nhất, điều gì muốn ghi nhớ vĩnh viễn trong lòng hay không, thì hắn chắc chắn sẽ trả lời 'Có'.
Trần Viễn Phương có ba điều luyến tiếc liên quan tới những người thân quen, bao gồm hình dáng khuôn mặt của cha mẹ ruột, món nợ ân tình của chưởng môn, và một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, xinh đẹp nhất thế gian này.
Nhưng mà, hắn buộc phải c·hết, nếu lần này vẫn không c·hết, thật sự giới tu hành này chẳng còn ai đủ sức ngăn cản hắn, cũng như ngăn cản con quỷ trong người hắn.
Điều này hắn đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, quả thật chuyện này cực kỳ quan trọng, đặc biệt là khi các thế lực ma đạo và quỷ vật đang ngày càng phát triển, hắn sợ một lúc nào đó bản thân sẽ trở thành kẻ đầu tiêu gây nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, trái ngược với những gì hắn mong muốn, điều mà hắn lo sợ nhất đang diễn ra, ý thức dần quay trở lại, tầm nhìn phía trước mở rộng, nghe rất rõ động tĩnh xung quanh.
Trần Viễn Phương không c·hết, vẫn còn trơ mắt nhìn cơ thể sinh mệnh quỷ đang phồng lên khi hút sinh cơ từ hắn, càng lúc càng lớn, dường như có khả năng nổ tung bất cứ lúc nào, hệt như lần băng thú vương bạo thể mà c·hết.
"Ta... Phương pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến, chính là để bản thân hao mòn sinh cơ, c·hết dần c·hết mòn theo thời gian. Nhưng rốt cuộc phương pháp này vẫn không phát huy tác dụng, ngược lại còn cho ta thấy một điều kinh khủng về sức mạnh của bỉ ngạn quỷ."
Trần Viễn Phương thất thần nhìn về phía sinh mệnh quỷ căng phồng, vô thức lẩm bẩm khi phát hiện nguồn sức mạnh to lớn đầy bí ẩn bên trong cơ thể hắn.
"Phản phệ, bỉ ngạn quỷ có khả năng khiến những kẻ cố luyện hoá nó bị phản phệ, lời nguyền này đã và đang làm tốt nhiệm vụ được giao."
Trần Viễn Phương bỗng dừng lại, ánh mắt đượm buồn, đưa tay sờ lấy hoa văn bỉ ngạn trên ngực, có thứ gì đó thì thào bên tai hắn, như thể nhắc nhở vì những chuyện hắn đang cố làm để thoát khỏi trạng thái bán quỷ bán nhân này.
Thời điểm hắn nhìn lại tay phải mình, một cảm giác choáng váng đập thẳng vào đầu hắn, tinh thần trở bên hỗn loạn, liên tục giày xéo hắn.
Bỉ ngạn, hoa bỉ ngạn mọc lên khắp cánh tay phải của hắn, mỗi một hoa bỉ ngạn như ẩn chứa hàng ngàn mũi kiến sắc bén, từng giây từng khắc đâm thẳng vào da thịt.
Tuy không cảm nhận được đau đớn, chuyện này cũng chẳng quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là, hắn biết nửa thân phải của hắn đang bị bỉ ngạn quỷ kiểm soát, tùy thời có thể hủy diệt bất cứ thứ gì trong cơ thể hắn.
Điều khiến hắn khó hiểu nhất, tại sao bỉ ngạn quỷ không g·iết hắn, rồi trực tiếp chiếm đoạt cơ thể, mà lại cho hắn sống ung dung tự tài, hoàn toàn không màng đến chuyện kiểm soát.
Lúc này, cơ thể sinh mệnh quỷ nổ thành từng mảnh, văng tung toé khắp nơi, nhưng thay vì nổ banh xác không còn bất kỳ thứ gì như băng thú vương, lần này xuất hiện một thứ kỳ lạ.
Một con người đang lơ lửng giữa khoảng không, toàn thân không mảnh vải che thân, kỳ lạ ở chỗ cơ thể vô cùng mờ nhạt, giống như sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Thông thường, tu hành giả Ngưng Thần cảnh sẽ ngưng tụ được thần thức, giúp họ có cơ hội phục sinh sau khi c·ướp đoạt cơ thể một người vừa mới c·hết.
Chỉ là, đây không giống như thần thức bình thường, mà đích thực là một con người, một con người đã bị nhốt trong cơ thể quỷ dị kia.
"Tự hỏi, nếu một ngày nào đó ta bị bỉ ngạn quỷ toàn quyền kiểm soát, hóa thành quỷ vật thật sự, thì khi c·hết ta cũng sẽ trở thành bộ dạng giống như thiếu niên này?"
Nghĩ đến thôi đã không thể tưởng tượng được nó kinh khủng đến nhường nào, tan biến, tựa như siêu thoát khỏi thế gian, và nhiều khả năng sẽ chìm mãi trong dòng sông thời gian, vĩnh viễn không thể đầu thai chuyển thế.
Trần Viễn Phương chậm rãi tiến tới chỗ thiếu niên t·rần t·ruồng, nhẹ nhàng chạm tay vào cơ thể hắn ta, nhưng lại không chạm được, đây không còn là cơ thể người sống, hắn ta đ·ã c·hết, còn cơ thể mờ ảo này là linh hồn.
Đột nhiên, đôi mắt ngọc bích từ thiếu niên mở ra, nhìn chằm chằm vào Trần Viễn Phương, đôi mắt hiện lên vẻ vừa đau khổ vừa thoải mái, tựa hồ đã rất lâu rồi mới lấy lại được cảm giác vốn có của bản thân.
Miệng thiếu niên mấp máy, cố gắng điều hướng mắt xuống dưới mặt tuyết, nơi có một cái ngọc bội, giọng run rẩy nói: "Đạo hữu, ngươi có thể kiềm chế được quỷ vật trong người, quả thật điều này trước nay chưa từng xuất hiện, ta cảm thấy rất ghen tị khi ngươi làm được điều mà ta cố gắng đến mức nào cũng không làm được. Nhưng mà, vì cớ gì đạo hữu muốn c·hết đến như vậy? Chẳng phải trên đời này mạng sống con người là quan trọng nhất sao?"
Trần Viễn Phương lạnh lùng đáp: "Mạng sống con người là quan trọng nhất, đương nhiên ta biết chuyện đó, nhưng không cần ngươi phải bận tâm tới, dù sao ta cũng làm rõ được mọi chuyện rồi, sau này sẽ sống theo cách của ta. Còn ngươi, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng, không cần thiết phải vòng vo như vậy, sẽ không ai chịu lắng nghe lời khuyên từ một kẻ bị quỷ vật kiểm soát như ngươi đâu."
Nghe thấy lời nói lạnh lùng từ phía đối phương, thiếu niên cười khổ nói: "Ha... Cũng đúng, trước tiên ta xin tạ lỗi với đạo hữu vì nói ra những điều vô ích. Chẳng qua, ta có chuyện này muốn nhờ đạo hữu giúp, chỉ cần đạo hữu đồng ý giúp đỡ, ta sẽ báo đáp đạo hữu một quyển kiếm pháp thiên phẩm."
Kiếp pháp thiên phẩm?
Trần Viễn Phương lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, kiếm pháp, võ kỹ, công pháp, đạo thuật hay trận pháp đều được chia thành nhiều phẩm bậc khác nhau, bao gồm: Hạ, trung, thượng, cực, địa, thiên, và thần phẩm.
Từ trước tới nay, hắn còn chưa từng nhìn thấy kiếm pháp cực phẩm, chứ đừng nói kiếm pháp thiên phẩm, lời này phát ra từ miệng thiếu niên thật sự có chút không đáng tin.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thiếu niên này là đệ tử Thái Thượng Kiếm Tông, tông môn đỉnh cấp của Đại Việt quốc, gần như ngang bằng với lực lượng của Minh Nguyệt Thần Tông.
Hơn nữa, chưởng môn Minh Nguyệt Thần Tông còn dùng đến trận pháp địa phẩm đê g·iết hắn, khả năng cao Thái Thượng Kiếm Tông thật sự có một kiếm pháp cao hơn địa phẩm.
Trần Viễn Phương bình tĩnh nói: "Đồng ý hay không thì phải nghe lời nhờ vả từ ngươi, nếu làm được ta sẽ giúp ngươi, nếu không làm được, thứ lỗi ta không đủ khả năng."
"Đa tạ đạo hữu, thật sự đa tạ đạo hữu!" Thiếu niên vui mừng cảm tạ hắn, sau đó vội lấy lại điềm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đạo hữu thấy túi trữ vật bên dưới chứ? Bên trong túi trữ vật có quyển kiếm pháp thiên phẩm, đây là ta tự nguyện tặng cho đạo, mặc cho đạo hữu có giúp đỡ được ta hay không. Nhưng ta biết với sức mạnh của đạo hữu, cộng với việc chuyện này tương đối đơn giản, nên nhất định sẽ giúp được ta."
Thiếu niên cố gắng lấy hơi, dùng chút ý thức cuối cùng của bản thân, nói: "Chuyện là thế này..."