Bắt Trọn Ánh Sao

Chương 2




Sau khi kết thúc sự kiện, Lâm Vấn Kinh nhận áo khoác Hạ Tinh Nhiên đang cầm, thong thả mặc lên.

“Đi ăn cơm chung không?”

Hạ Tinh Nhiên chưa kịp hiểu mô tê gì, ánh mắt người bạn đứng cạnh nhìn cả hai đã càng thêm quái lạ. Lâm Vấn Kinh cụp mi mắt, khẽ nói “thôi vậy” rồi quay người bước đi luôn. Vẫn là Lâm Vấn Kinh lạnh lùng ấy, lưng thẳng tắp, ngầu hơn trái bầu.

Hạ Tinh Nhiên không biết nên ứng xử thế nào. Ai đó đẩy anh bạn một cái, làm anh lảo đảo đụng phải người Lâm Vấn Kinh. Lâm Vấn Kinh lại đỡ anh lần nữa. Bàn tay ấm áp nọ giữ lấy cánh tay anh, vết chai mỏng trên bụng ngón tay còn cọ nhè nhẹ như vô tình. Cậu rút tay về, vẻ thắc mắc hiển hiện trong đôi mắt.

Hạ Tinh Nhiên thầm mắng cái người đẩy mình một câu, chẳng hiểu sao trái tim cứ đập như nổi trống: “Ra… căng-tin ăn không?”

Lâm Vấn Kinh cười rất nhẹ: “Ừ.”

Hạ Tinh Nhiên quay đầu lại nhìn đám bạn học trong câu lạc bộ, người nhìn trời, kẻ ngắm đất, ấy thế mà chẳng ai dòm anh với Lâm Vấn Kinh. Đợi tới khi cả hai đã đi xa, mới có người hỏi nhỏ chủ nhiệm câu lạc bộ rằng: “Chủ nhiệm, ông đẩy anh Nhiên làm chi thế?”

“Vẫn chưa hiểu hả má?” Chủ nhiệm liếc xéo người kia một cái.

Người kia lắc đầu.

“Ôi dào.” Chủ nhiệm cảm thán, “Ông đã thấy Lâm Vấn Kinh đưa áo khoác cho người khác bao giờ chưa?” Mọi người nghe chỉ điểm xong, mãi mới nhớ ra lời đồn thổi từng phong phanh một thời.

Không biết nghe ai bảo, mỗi ngày, thời gian Lâm Vấn Kinh – thánh học khoa Vật lý lên phòng thí nghiệm đều khá “khiêm tốn”. Tham gia câu lạc bộ âm nhạc bọn họ, cũng không phải do rảnh quá nên chán hay thiếu thốn điểm rèn luyện.

Mà là bởi vì theo đuổi người trong lòng.



Tầng ba căng-tin, Lâm Vấn Kinh vừa lấy cơm, ngồi chưa ấm chỗ đã trông thấy Diệp Hành theo Cố Lẫm đi vào từ hành lang.

Oan gia ngõ hẹp.

Cố Lẫm cũng tia thấy bọn họ, vòng ra đứng lại trước chỗ cả hai, chào hỏi Lâm Vấn Kinh như thể không hay biết chuyện giữa Diệp Hành và Hạ Tinh Nhiên, vừa giống cố tình chọc gậy bánh xe.

“Vấn Kinh đấy à ~” Lâm Vấn Kinh liếc anh ta, mặt lạnh tanh: “Cậu Cố lại đổi người nhỉ.”

Cố Lẫm ôm quàng Diệp Hành, cười: “Chỗ cạnh hai cậu có ai chưa thế?”

Giờ này căng-tin vốn không đông, còn rất nhiều chỗ trống. Cố Lẫm hỏi vậy, rõ ràng là cố tình muốn kiếm cớ gây khó dễ.

“Cậu Cố vẫn cứ nên đưa tình yêu mới của cậu ngồi xa chút thì hơn.” Lâm Vấn Kinh lạnh lùng, tiếp, “Con người tôi họ nhà nhím, đâm phải cậu ấm đây là không hay đâu.” Hạ Tinh Nhiên ngẩng lên nhìn Diệp Hành, ánh mắt hờ hững.

Diệp Hành hơi chột dạ, trốn vào lòng Cố Lẫm, không dám nhìn anh. Cố Lẫm vỗ vỗ lưng cậu ta, mồm mép lại vẫn công kích Lâm Vấn Kinh: “Có con nhím nho nhỏ thôi mà, đừng sợ.”

Hạ Tinh Nhiên cau mày, đứng dậy, bảo Lâm Vấn Kinh: “Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác.” Bất kể là Cố Lẫm nhằm đến anh hay Lâm Vấn Kinh, anh đều lười ra oai phí lời với hạng người này. Lâm Vấn Kinh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, đứng dậy đi theo anh bạn, ngoan đến mức như một người khác hoàn toàn với chú nhím nhỏ cất lời là toàn gai, mở miệng là phóng đao vừa nãy.

“Anh Lẫm.” Diệp Hành khẽ gọi một tiếng, giọng điệu mềm mại hệt khi hai người còn bên nhau, kêu anh “anh Nhiên”. Hạ Tinh Nhiên chợt khựng bước chân.

Trái tim Lâm Vấn Kinh buôn buốt đau, chẳng hiểu lấy dũng khí từ đâu, cậu mặc mình bốc đồng, nắm chặt tay Hạ Tinh Nhiên.

“Hạ Tinh Nhiên.”

“Đừng ngoảnh đầu.” Cậu cất lời, nói với anh bằng giọng rất trầm, trầm đến gần như khẩn khoản, “Đầu mà ngoảnh lại sẽ biến thành cục đá.”

Ra ngoài căng-tin, Lâm Vấn Kinh buông tay, điềm nhiên đút luôn vào trong túi quần. Động tác này ngầu bá cháy bọ chét, nhưng kể từ khoảnh khắc dắt lấy tay Hạ Tinh Nhiên, cậu đã chẳng còn ngầu nữa rồi. Nhưng cậu phải gồng, giả bộ mình vẫn rất oách, vẫn lạnh lùng các kiểu, nói: “Không ăn nữa, mất cả ngon.”

Hạ Tinh Nhiên gọi cậu lại. “Tại sao sẽ biến thành cục đá?”

Lòng Lâm Vấn Kinh thấy chán bản thân vì tự dưng khiến cuộc hẹn đang tốt đẹp thành thế này, cậu buông thõng đôi vai, cúi đầu, giọng buồn bực: “Trong truyền thuyết nước nào mà chả có câu chuyện rằng quay đầu lại sẽ biến thành đá. Vậy nên đừng ngoảnh đầu, cậu chỉ được nhìn về phía trước, đi tới đằng xa.”

Hết chương 2.