Bắt Trọn Ánh Sao

Chương 11: Ngoại truyện




“Anh Nhiên hả.” Lý Cửu Tư nghe tiếng mở cửa, ngó đầu từ ngoài ban công vào thì thấy Hạ Tinh Nhiên về, vừa lau đầu vừa hỏi, “Biểu diễn tình nguyện thứ bảy này ông với anh Lâm đi không?”

Bên trường tổ chức hoạt động lên phố biểu diễn và bán đồ để gây quỹ từ thiện quyên góp sách cho các trẻ em nghèo vùng núi, câu lạc bộ nào cũng đóng góp tiết mục. Với tư cách là trụ cột câu lạc bộ âm nhạc, kiểu gì Hạ Tinh Nhiên với Lâm Vấn Kinh cũng phải có một người đi đại diện.

Hạ Tinh Nhiên đóng cửa, tiện tay để sách lên bàn học, tiếp đấy bất đầu cởi áo khoác: “Thứ bảy em ấy phải đi thi, chưa chắc đã về kịp.”

“Hầy.” Lý Cửu Tư tiếc hùi hụi, “Ai cũng mong thấy hai ông chung sân khấu hết á.”

Hạ Tinh Nhiên nhướng đầu mày: “Bình thường mấy ông thấy còn ít à.”

Anh và Lâm Vấn Kinh bên nhau sắp được một học kỳ, cứ tưởng các bạn thồn cơm chó bớt nhiệt tình rồi chứ.

“Sao mà giống được.” Lý Cửu Tư soi gương chỉnh tóc, mới đầu hạ trời đã bắt đầu nóng, cậu bạn lười sấy, mặc kệ tóc mái hơi dài của mình rủ trước trán, “Anh Lâm biết hôm đấy là sinh nhật ông không thế?”

Hạ Tinh Nhiên cười không nói, anh cũng chẳng rõ Lâm Vấn Kinh biết hay chưa, có điều sinh nhật hay buổi diễn đều vậy cả, hiển nhiên là không quan trọng bằng cuộc thi của Lâm Vấn Kinh. Về sau có thời gian rồi làm bù cũng chẳng khác gì.

Anh cầm khăn lông và quần ngủ đi tắm, tầm mười phút thôi mà lúc ra bạn cùng phòng đã về hết, còn thêm cả một mống nữa đang ngồi chỗ anh, đầu gối để hộp quà, tay cầm quyển sách của anh, hơi cúi đầu đọc.

“Vấn Kinh à?” Hạ Tinh Nhiên vẫn chưa lau khô nước trên người, mặc quần ngủ màu xám mà cạp lỏng như sắp tụt, cơ bụng tơ hơ cả ra, Lâm Vấn Kinh dòm thấy, nhăn tít đầu mày. Đột nhiên hơi đố kị với bạn cùng ký túc của anh Nhiên.

“Quà sinh nhật.” Lâm Vấn Kinh tem tém lại cảm xúc, đưa cái hộp trong tay cho anh, “Tặng anh sớm.”

“Sao biết… sinh nhật tôi.” Hạ Tinh Nhiên sững sờ một chốc, sau đó cười xòa.

Hôm nay lúc ăn cơm cùng nhau lẫn trên đường từ phòng tự học về Lâm Vấn Kinh đều chẳng đả động gì, anh còn nghĩ Lâm Vấn Kinh chưa biết.

“Thân là bạn trai, nếu đến sinh nhật anh cũng không biết thì tắc trách quá rồi.” Lâm Vấn Kinh kéo cái khăn lông vắt trên vai anh sang, lau đầu cho người ta. Động tác rất mực nhẹ nhàng, giọng nói càng là dịu dàng: “Mặc-quần-áo-cho-hẳn-hoi-vào.”

Lý Cửu Tư – con người đầu hẵng còn ẩm sờ tóc mình, lẳng lặng quay đi. Cơ mà giọng Lâm Vấn Kinh vẫn chui vào tai cậu bạn.

“Em sẽ cố đuổi về kịp.” Rõ ràng ngữ khí thản nhiên như thường, vậy nhưng Lý Cửu Tư lại bắt được chút dịu dàng trong ấy. Cậu bạn dở lịch dương dòm ngày sinh nhật gần cuối năm của mình, mếu xệch mồm. “Chua” chết tôi mất thôi, hu hu.

Hai ông bạn còn lại cực kỳ giác ngộ, kéo ra ngoài ban công hết, một vào nhà vệ sinh tắm, một gội đầu ở ban công. Lý Cửu Tư trèo thang lên giường, đeo tai nghe, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Hạ Tinh Nhiên cười: “Giờ anh có thể xem quà của anh được chứ?”

“Ừ.”

Lý Cửu Tư hết nhịn nổi, liếc nhanh hộp quà Hạ Tinh Nhiên đang cầm một cái. Giây phút trông thấy đôi giày chơi bóng nọ, cả người cậu bạn như ngập trong bể chanh chua.

Ditconme. Tặng giày chơi bóng thì ai mà chịu cho nổi.

Hạ Tinh Nhiên đóng nắp hộp lại, xoa đầu ai kia: “Hơi có giá trị quá.”

Lâm Vấn Kinh cười với anh: “Thích không?”

“Thích, thích lắm.” Lâm Vấn Kinh chớp mắt: “Thích là tốt rồi.”

“Nhưng giày không tặng được.” Lâm Vấn Kinh tiếp lời, “Thế nên anh phải đưa em một tệ, coi như anh mua nó.”

Lý Cửu Tư mở diễn đàn, bắt đầu gõ chữ bùm bùm trong bài viết của cúp-bồ Hạ Tinh Nhiên với Lâm Vấn Kinh.

“Tôi chết vì chua mất!!!!!!!!!”

“Anh Lâm tặng anh Nhiên đôi giày chơi bóng! Bản giới hạn!!! Anh Lâm rành dã man!!!!!!”

“Hu hu hu tôi ghen tị thực sự.”



Hôm đi diễn Hạ Tinh Nhiên đi giày chơi bóng mới, cứ láng máng thấy rất nhiều người đang ngó… giày của anh. Nhưng tới khi đứng trước micro, chuyện khán giả nhìn anh hay ngắm giày anh chẳng còn hề gì nữa. Biểu diễn từ thiện mà, hộp đàn đằng trước đầy mới là điều quan trọng nhất.

Mới đầu hầu hết toàn sinh viên đại học C đứng cổ vũ, sau mới dần dần có nhiều khán giả qua đường hơn. Hát hò từ tối đến đêm muộn, Hạ Tinh Nhiên góp giọng rất nhiều bài, khàn hết cả cổ. Cũng chẳng biết ai gọi bài “Không hỏi”, chủ nhiệm lại đẩy anh lên sân khấu. Hạ Tinh Nhiên thẳng tay nhận đàn ghi-ta, kéo ghế ngồi hát.

Ai đó lặng lẽ đi từ phía sau vào giữa đám đông, lấy dùi trống dự bị, dùng động tác tay ra hiệu cho dàn trống nhường một chỗ. Hạ Tinh Nhiên nghe tiếng reo hô rộn lên bèn ngước mắt như có trực giác, nghiêng đầu qua nhìn.

Chàng trai vốn mặc com lê, giờ đã cởi phăng áo khoác ra vắt bừa bên cạnh, cổ tay áo cũng xắn lên, để lộ đoạn cánh tay cân xứng đẹp đẽ. Động tác gõ trống của cậu dứt khoát và lưu loát, trên gương mặt chẳng có biểu cảm gì mấy, rất chuyên chú, cũng siêu ngầu. Chỉ khi ngẩng lên nhìn anh, người ấy mới hòa bớt sự lạnh lùng, nở nụ cười đến là dịu dàng.

“Nếu như ánh sáng, đã quên rằng phải chiếu rọi về phía trước, liệu người sẽ nắm lấy bàn tay tôi?”

“Nếu như đường, dẫn lối tới một nơi chẳng hay biết tên, người sẽ tiến bước, cùng tôi chứ?”

Tiếng hát trầm thấp và chậm rãi của chàng trai rong ruổi bốn bề theo gió, Lâm Vấn Kinh cười với anh, đáp lời trong im lặng: “Em sẽ.”

Kết thúc.