Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào mùa xuân, cách thời điểm Sơ Tụ nhặt được hắn, cứu sống hắn đã qua một cái mùa thu và một cái mùa đông.
Sơ Tụ nghe nói hoa sơn trà và thu hải đường ở phía đông Hoa Sơn đang nở rộ, mì ống và điểm tâm ở đó làm thập phần ăn ngon, liền trực tiếp mang hắn đi đến đó.
Bọn họ từ phía tây tới, vòng qua Hoa Sơn phải mất thêm nửa tháng, Sơ Tụ không chút do dự liền chọn leo núi.
Với khả năng hái thuốc của y thì sức lực chỉ có thể hơn người thường hai bước.
Khi leo lên đến giữa ngọn núi Hoa Sơn cao nổi tiếng thiên hạ này, y đã mệt đến nỗi không muốn động.
Tại khoảng đất trống bằng phẳng ở sườn núi, y nằm lên một tảng đá, đôi tay lót sau đầu, nhìn trăng hỏi: "Khi nào thỏ chuẩn bị xong?"
Mặc Sĩ Tranh đáp: "Bây giờ được rồi."
Sơ Tụ: "Cho ta cái chân."
Mặc Sĩ Tranh lạnh nhạt nói: "Chính mình xuống dưới ăn."
Sơ Tụ bĩu môi, đúng lý hợp tình nói: "Nếu ta có thể đi xuống thì còn nằm làm gì? Ngọn núi này quá khó leo, bây giờ chân ta run như trấu."
Mặc Sĩ Tranh phớt lờ y, dùng dao găm cắt thịt.
Sơ Tụ trở mình, một tay chống đầu, như lưu manh mà nhìn hắn: "Cấp tiểu gia một miếng thịt, nếu không phạt ngươi..... phạt ngươi hai mươi đại bản."
Mặc Sĩ Tranh liếc y một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi đánh?"
Sơ Tụ: "......."
Sơ Tụ ủ rũ nói: "Ngươi có cho hay không?"
Mặc Sĩ Tranh dùng mũi dao đâm một miếng thịt ăn, lãnh đạm nói: "Thỏ là do ta bắt, thịt là do ta nướng, dựa vào cái gì phải cho ngươi ăn?"
Sơ Tụ tức giận, cầm đá ném hắn: "Ta là chủ nhân của ngươi."
Có thể thấy được y sức cùng lực kiệt, đến hòn đá mà cũng ném không nổi, ném được nửa đường liền rơi xuống đất.
Mặc Sĩ Tranh ngay ngắn đặt miếng thịt đã cắt lên chiếc lá mới hái. Đứng dậy, đi đến trước tảng đá lớn nơi Sơ Tụ gục xuống, đặt ly nước trước mặt y, ngồi xuống bên cạnh y, cùng nhau ăn miếng thịt nướng của con thỏ tội nghiệp.
Sơ Tụ một đường leo núi, tay bị mài hư hết mấy chỗ, cánh tay cũng không có sức lực, lúc nào cũng run rẩy không kiểm soát được.
Y dứt khoát không dùng tay cầm, nằm ghé ở trên tảng đá, dùng miệng cắn.
Tiểu hài tử môi đỏ răng trắng, má bánh bao phúng phính, dùng đầu lưỡi cùng răng cật lực cắn, giống như một con cún con ngậm miếng thịt, cho vào miệng, phồng má nhai.
Y tựa hồ cảm thấy mùi vị không tồi, híp mắt hưởng thụ, nhai xong rung đùi đắc ý, lại dùng đầu lưỡi hồng nhuận cùng hàm răng tuyết trắng ngậm đi một miếng thịt.
Mặc Sĩ Tranh chậm rãi nuốt miếng thịt xuống, ngoảnh mặt đi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Cước trình của ngươi cứ dậm chân tại chỗ như này, một tháng cũng không tới nơi, ngày mai ta cõng ngươi đi."
Sơ Tụ vội vàng gật đầu: "Ta nghĩ đến một chuyện, thuộc hạ cõng chủ nhân là lẽ đương nhiên."
Mặc Sĩ Tranh không để ý tới y, nhảy khỏi tảng đá, chuẩn bị đi gác đêm.
Sơ Tụ ăn uống no nê, liền buồn ngủ.
Y xoa xoa khóe mắt chảy ra nước, nhìn nam nhân.
Trên núi Hoa Sơn vào mùa xuân có rất nhiều hoa dại nở rộ, rất đẹp và đáng yêu.
Xung quanh có một số cây mai dại, hoa trên cây chưa nở hết, nhiều bông còn đang nhú nụ. Đợi gió xuân thổi vài lần, chúng sẽ lần lượt nở rộ.
Đằng sau Mặc Sĩ Tranh có một cây mai, nó là một cây non nhỏ, cành lá rung rinh theo gió núi.
Bóng dáng được ngọn lửa phản chiếu trên mặt đất, trông rất đẹp.
Mặc Sĩ Tranh ôm đao ngồi bên đống lửa, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làm dịu đi khuôn mặt hơi hung dữ của hắn, khí thế sắc bén cũng có phần thu liễm.
Sơ Tụ cảm thấy Mặc Sĩ Tranh như vậy cũng rất đẹp.
Y lấy bình dược, gọi hắn: "A Tranh, lại đây ta bôi thuốc cho."
Mặc Sĩ Tranh đi tới theo chỉ thị của y, để y quấn tay cho, đường quấn xiêu xiêu vẹo vẹo, thực xấu, cũng may mà quấn tốt.
Sơ Tụ nâng năm ngón tay được chính mình quấn bằng vải bố trắng trông như đầu củ cà rốt, lòng bàn tay giống bàn tay gấu, nghiên cứu nửa ngày, kinh ngạc nói: "Tay này là tay ngươi hả? Ta tưởng bộ móng vuốt chứ?"
Mặc Sĩ Tranh phớt lờ y, xoay người muốn đi.
Sơ Tụ ôm lấy cánh tay hắn, ôn nhu nói: "A Tranh, buổi tối lạnh, ngươi ôm ta đi."
Mặc Sĩ Tranh: "........"
Gió xuân se lạnh, lên núi càng lạnh hơn.
Sơ Tụ co ro trong lồng ngực Mặc Sĩ Tranh, an ổn ngủ.
Mặc Sĩ Tranh không ngủ được.
Hắn nhìn những vì sao trên trời, nghĩ về việc trở về Cách Lặc Thiện, nghĩ về việc liên lạc với cấp dưới của mình và nghĩ về việc tranh giành quyền lực.
Thiếu niên khi đó không biết, y vẫn mặt mày hớn hở vui vẻ kể cho hắn nghe về "Bát thanh Cam Châu", muốn dẫn hắn đi thăm cảnh đẹp, ăn món ngon khắp thiên hạ.
Sơ Tụ là một người tùy tính, một thân tiêu sái sạch sẽ, người mang y thuật cao minh, du tẩu bốn phương hành y tế thế.
Chính mình cùng y không phải người chung đường, sẽ luôn có sự khác biệt.
Ngày hôm sau khi hắn tỉnh dậy, Sơ Tụ đang nằm sấp, tay chân kẹp chặt lấy hắn.
Y cau mày nói: "Ta sợ ôm không được ngươi, vạn nhất giữa chừng lỡ ngã xuống bùn."
Mặc Sĩ Tranh bỏ trường đao xuống, nói: "Đem ngươi cột trên lưng, sẽ không có việc gì."
Hắn bắt đầu leo núi, gió xuân lạnh thấu xương.
Y vững vàng nằm trên lưng Mặc Sĩ Tranh, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua.
Đến lúc lên tới đỉnh núi, mặt trời mới vừa ló dạng, phương đông vựng nhiễm một mảnh hồng rực.
Mặc Sĩ Tranh đem hắn ném xuống, tay duỗi duỗi một chút, nói: "Không có gì ăn, chờ xuống núi rồi ăn."
Sơ Tụ bị ánh sáng mặt trời hấp dẫn, khóe miệng giương cười nhìn về phía phương xa.
Nơi bọn họ bước lên cao hơn cả tầng mây, đứng trên đó giống như đang ở trên tiên đảo. Dãy núi phía xa hùng vĩ, đỉnh núi thấp thoáng mây trôi, đưa mắt trông ra xa xa, thể xác và tinh thần đều khoan khoái.
Mặc Sĩ Tranh ôm đao đứng ở một bên, nhìn lưu vân phát ngốc, Sơ Tụ cũng không nói chuyện.
Đột nhiên, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, tầm nhìn rộng mở thông suốt, đỉnh núi hùng hồn cứng cáp phiêu dật cùng với những đám mây uyển chuyển trải dài, cùng nhau tạo nên phong cảnh Hoa Sơn nổi tiếng thiên hạ.
Sơ Tụ chống đất đứng dậy, chân vẫn còn đau, lảo đảo hai bước, miễn cưỡng mới đứng vững, hai tay dang ra, giống như một đứa trẻ tập đi, đi về phía hắn."Ta đói, chúng ta khi nào có thể xuống núi?"
Mặc Sĩ Tranh nhìn y đi tới trước mặt mình, sau đó cúi người, cõng y lên lưng, cột lại, đáp: "Một ngày một đêm."
Sơ Tụ tạc mao: "Xuống núi mới ăn? Ngươi muốn cho ta chết đói để đi tìm chủ nhân khác sao?"
Mặc Sĩ Tranh lạnh nhạt nói: "Nếu không phải ngươi đi chậm, đêm nay liền có thể xuống núi."
Sơ Tụ không biết xấu hổ cọ vào lưng hắn: "Nhưng là ta đói bụng!"
Mặc Sĩ Tranh: "...."
Hắn vững vàng cõng y trên lưng, từng bước một đi xuống núi, mặc kệ y có lắc lư thế nào cũng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Sơ Tụ xác định Mặc Sĩ Tranh xác thật là lòng dạ cứng rắn, quyết tâm để y bị đói, liền đình chỉ lăn lộn.
Đem cằm lót ở trên vai hắn, bơ phờ nói: "Nhưng ta đói."
Mặc Sĩ Tranh ngữ khí bình thản: "Nếu như trước khi lên núi ngươi không đem hết bạc mua đồ ăn ngon, thì cũng không đến nỗi không có tiền mua đồ ăn."
Sơ Tụ: "......"
Sơ Tụ đuối lý, tự mình chuyển chủ đề, nói: "Hoa Sơn thật đẹp, chúng ta đã thấy qua hoa nở vào mùa xuân, đi Nam Nhạc xem một chút đi."
Mặc Sĩ Tranh: "....."
Hắn không muốn để ý đến y, suy nghĩ của y luôn thay đổi, nói không chừng hôm nay muốn đi Nam Nhạc leo núi, ngày mai liền muốn đi Bắc Hải bắt cá.
Đi được lưng chừng núi, bên cạnh suối nước trong vắt, Mặc Sĩ Tranh bắt được một con gà rừng cho y ăn.
Sơ Tụ dựa vào bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào món gà nướng béo ngậy, suýt chảy nước miếng.
Mặc Sĩ Tranh cõng người đi một ngày, thật sự có chút mệt mỏi, dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc tỉnh, Sơ Tụ đang cầm đùi gà lay lay hắn, cong mắt nói: "A Tranh, mau ăn."
Mặc Sĩ Tranh giật mình, hắn nhìn thiếu niên thanh tú đáng yêu một lúc, rũ mắt xuống, cắn chiếc đùi gà mà y đưa qua.
Sơ Tụ tìm trên núi mấy quả dại, vắt lấy nước làm gia vị, trong bụng cũng nhét những loại cỏ kỳ lạ hắn không nhận ra, nhưng thịt quả nhiên tươi ngon, rất thơm.
Hắn hướng đống lửa thêm củi, đem đùi gà ăn xong, tưởng tiếp tục nghỉ ngơi nhưng Sơ Tụ lại đưa cho hắn một cái khác.
Sơ Tụ gặm cánh gà, giọng non nớt nói: "Ngươi ăn nhiều một chút a, làm như ta khắt khe với ngươi lắm ấy."
Mặc Sĩ Tranh trầm mặc không nói, tiếp nhận đùi gà, chậm rãi ăn.
Sơ Tụ ngày thường thích tùy hứng lăn lộn gây rắc rối, kỳ thật tâm địa thực thiện lương, nếu không hắn cũng sẽ không theo y lâu như vậy.
Thiếu niên nằm ở trên đùi hắn ngủ.
Cơn gió từ trong núi thổi tới, hắn cởi áo khoác ngoài, khoác cho y, đem y ôm vào ngực.
Sơ Tụ liền rất thuần thục ôm eo hắn.
Hắn thực thích cảm giác ôm Sơ Tụ.
Thiếu niên vóc người không cao, bởi vì là đại phu, hiểu dược lý lại thập phần khỏe mạnh, hắn thích ăn, lại bởi vì lười nên trên người có mềm thịt, ôm rất thoải mái.
Nửa đêm nghe thấy có tiếng động nhỏ, hắn cảnh giác mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu xanh lục.
Là một con sói.
Nó tránh ở trong rừng tối, thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người, e ngại đống lửa, không có tới gần.
Nó rất xảo quyệt, lặng lẽ vòng hướng sau lưng bọn họ.
Mặc Sĩ Tranh không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn không biết có bao nhiêu con sói.
Ở thảo nguyên đã từng thuần hóa những con sói, hắn biết rằng chúng nó trời sinh tính xảo quyệt, khó đối phó.
Hắn tận lực không cho sói phát hiện hắn đã tỉnh, ghé sát vào tai Sơ Tụ gọi y: "Tỉnh tỉnh."
Sơ Tụ muốn động, nhưng bị hắn ôm chặt.
Hắn áp môi vào cổ y, vội vàng thấp giọng nói: "Có sói, đừng nhúc nhích, ta buông ngươi ra, ngươi liền đi cầm lấy cây đuốc, đừng rời đống lửa."
Sơ Tụ dùng khí âm ứng tiếng.
Hắn đưa mắt nhìn theo con sói, tìm thời cơ thích hợp, buông Sơ Tụ ra.
Sau đó, nắm chặt trường đao, nhảy về phía trước, vung đao vào đầu con sói đã ở cách họ ba bước.
Con sói phản ứng nhanh chóng, cái đầu giữ được nhưng một nửa cái tai đã bị cắt.
Nó cảnh giác gầm gừ với Mặc Sĩ Tranh, hướng đống lửa đi dạo hai bước, ánh lửa đem thân ảnh nó hiển hiện ra, con sói này thập phần hung ác và to lớn.
Nó hung dữ đối đầu với Mặc Sĩ Tranh nhưng không tiến lên.
Đồng tử Mặc Sĩ Tranh hơi co lại, hắn biết quá rõ thói quen của loại dã thú này. Khi nghe thấy khoảnh khắc hỗn loạn ở phía sau Sơ Tụ, hắn dứt khoát ném trường đao, đồng thời nhanh chóng quay người lại.
Thấy Sơ Tụ bị sói nhào xuống đất, trong đầu hắn một mảnh quay cuồng.
Con sói bị đao đâm vào tim chỉ kịp hú lên một tiếng, còn con sói trên người Sơ Tụ khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, bị lực bất ngờ đánh vào đầu. Nó nhẹ mềm nhũn ngã xuống.
Trên đỉnh đầu con sói rõ ràng có một vết lõm, thực mau, từ miệng nó phun ra máu.
Mặc Sĩ Tranh xốc xác sói lên, thấy một mảnh máu đỏ.
Hắn cảm thấy tay mình có chút cứng ngắc, bèn nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay đang che mặt đầy máu của Sơ Tụ, nhỏ giọng gọi y: "Sơ Tụ."
Sơ Tụ nhẹ nhàng giật giật, lên tiếng.
Mặc Sĩ Tranh thở phào nhẹ nhõm, vươn cánh tay ra, dưới ánh lửa, hắn nhìn thấy trong mắt Sơ Tụ có nước đọng.
Sơ Tụ ánh mắt tan rã nhìn vào khuôn mặt hắn, thân thể run lên một cái.
Là cái loại run động tác biên độ rất lớn, Mặc Sĩ Tranh biết, y sợ hãi.
Mặc Sĩ Tranh trầm mặc xắn tay áo y, bên trên bị máu tươi nhiễm hồng, thịt trên cánh tay lộ ra ngoài, vết thương rất sâu không biết có thấu xương hay không.
Sơ Tụ thanh âm rất nhỏ nói: "A Tranh, đưa thuốc cho ta."
Mặc Sĩ Tranh đem tay nải lấy lại, lấy ra vải bố cùng lọ thuốc.
Hắn đi lấy nước suối trong núi lau máu cho y, động tác thực nhẹ nhưng vẫn có thể cảm nhận được y đau đến thân thể run rẩy.
Sơ Tụ sợ đau, thường la hét ngay cả khi chỉ bị một vết cắt nhỏ. Nhưng đêm đó Mặc Sĩ Tranh phát hiện ra rằng vết thương của y càng nặng thì y càng ít nói, y thà cắn môi ra vết máu chứ không nói một lời nào.
Tiếng nước suối trong núi kêu leng keng như tiếng chuông, hắn bôi thuốc lên vết thương, sau đó dùng vải bố quấn lại, so với động tác lần trước cẩn thận hơn rất nhiều.
Sơ Tụ nhìn xuống cánh tay của mình một lúc, liếm vết máu trên môi, nhìn bóng lưng của hắn, hỏi: "A Tranh, ngươi bị thương không?"
Mặc Sĩ Tranh không nói chuyện, hắn đến bên suối rửa sạch tay, trở lại bên người Sơ Tụ, khoác áo choàng lên người y.
Đống lửa đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đuốc.
Hắn tránh vết thương của y, đem y bế lên.
Khi lửa bật lên,Sơ Tụ nhìn thấy xác sói trên mặt đất, cơ thể khẽ run.
Mặc Sĩ Tranh ôm chặt lấy y.
Đi đến trước con sói, hắn giơ tay đem đao rút ra, cắm trở lại vào bao sau lưng.
Ngay từ đầu, Mặc Sĩ Tranh liền không để ý tới y, như là đang sinh khí.
Y nói một câu không đáp, hai câu cũng không đáp. Hắn biết mình bị thương, nhưng một câu quan tâm cũng không nói.
Cơn hoảng sợ của Sơ Tụ dần biến thành sự tức giận.
Y cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Sĩ Tranh, hung dữ nói: "Ngươi câm hả?"
Mặc Sĩ Tranh còn không thèm để ý tới y.
Sơ Tụ càng nghĩ càng giận, bắt đầu giãy giụa, nổi giận đùng đùng nói: "Đừng ôm ta, ta là nô lệ, ngươi là chủ nhân, ta hẳn là ôm ngươi mới đúng."
Mặc Sĩ Tranh dừng bước, đem Sơ Tụ thả xuống dưới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sơ Tụ, thanh âm lạnh muốn kết băng: "Ngươi có thể tự mình đi ra ngoài đúng không? Một mình ngươi có thể đối phó bầy sói đúng không? Đi đi, ngươi đi một mình đi."
Sơ Tụ tức muốn chết, cất bước hướng chân núi đi, y thật là giận không kiềm được: "Ai thèm quan tâm ngươi? Tự mình đi thì tự mình đi!"
Mặc dù Mặc Sĩ Tranh đã hết sức khống chế mình không nên chấp nhặt với người bị thương, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận."Là ai câm? Để cho chó sói cắn không lên tiếng, một hai phải làm nó ăn ngươi mới vừa lòng?"
Mặc Sĩ Tranh chửi thề một tiếng, đôi mắt đen nhánh như lửa đốt: "Không rên một tiếng, ngươi có phải rất giỏi hay không?"
Sơ Tụ dừng bước, y quả thực nổi trận lôi đình, tức giận gầm lên: "Không thể quay lưng lại với sói, ta từng nhìn thấy một người quay lưng lại với sói và bị cắn chết. Ta gọi ngươi để ngươi bị sói xé xác sao?"
Mặc Sĩ Tranh: "......."
Sơ Tụ ấy đá dưới chân trút giận, bị chọc tức hô hấp có chút dồn dập, y trừng mắt Mặc Sĩ Tranh, nói: "Ta bị thương, ngươi không đau ta, thậm chí còn không để ý đến ta. Tại sao ta phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ngươi? Ngươi ghét bỏ ta trói buộc liền đi đi, ta tuyệt không lưu ngươi."
Giọng điệu của Sơ Tụ lúc đầu rất hung hăng, nhưng dần dần trở nên hơi khàn mang theo tiếng nức nở.
Y không muốn mất mặt, liền xoay người, thất thiểu đi xuống núi.
Y bị thương, cánh tay vướng víu, bàn tay cũng vướng víu, chân còn đau, tư thế đi lại không tự nhiên, đi trong núi rừng âm u, phảng phất tựa hồ như biến mất trong tầm mắt.
Ánh lửa sau lưng dần đần đến gần, đến sau lưng y, đổ bóng y trên đường núi.
Y cúi đầu nhìn bóng dáng lùn lùn, nước mắt lăn dài trên má, không nói một lời, muốn bước nhanh hơn, tránh xa gia hỏa lãnh tâm lãnh phổi này.
Nhưng y còn chưa kịp tăng tốc, thân thể đột nhiên nhẹ đi.
Nam nhân đem y ôm lên, cúi đầu nhìn y.
Sơ Tụ vội vàng lau mặt.
Giọng nói trầm thấp của nam nhân từ trong lồng ngực truyền ra: "Lần sau gặp nguy hiểm, trước hết gọi tên ta."
Sơ Tụ phớt lờ hắn, dùng sức lau mặt, đuôi mắt y hơi phiếm hồng, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Mặc Sĩ Tranh khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Sơ Tụ vểnh môi, nhìn bóng đen trên mặt đất, không hé răng.
Mặc Sĩ Tranh mím môi, gọi y: "Chủ nhân."
Sơ Tụ không nhịn được, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Mặc Sĩ Tranh: "Ta là nô lệ của ngươi, nếu làm ngươi không vui, ngươi có thể đánh mắng ta, ngươi không nên khóc một mình."
Sơ Tụ che mắt, thanh âm thấp thấp, buồn bực nói: "Ta không đánh lại ngươi, giết không được ngươi, ngươi là chủ nhân."
Tuy rằng ngữ khí còn biệt nữu, nhưng hiển nhiên hỏa khí đã giảm rất nhiều.
Mặc Sĩ Tranh ôm y đứng lên, cất bước đi trên đường núi, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy: "Ngươi là chủ tử, ngủ một hồi, tỉnh lại cũng đừng tức giận."
Sơ Tụ đem mặt dán vào trước ngực hắn, bất động.
Đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng có vật gì lao qua bụi cây, trừ cái này ra thì đường đêm yên lặng.
Ngay khi Mặc Sĩ Tranh nghĩ rằng Sơ Tụ đã ngủ, thiếu niên mang thanh âm trẻ con ủy khuất nói: "A Tranh, ta đau."
Đây là nháo một hồi xong lại bắt đầu làm nũng.
Mặc Sĩ Tranh trong lòng mềm nhũn, ôn thanh đáp: "Xuống núi tìm đại phu nhìn xem."
Sơ Tụ: "Ta chính là đại phu giỏi nhất thiên hạ."
Mặc Sĩ Tranh: "Vậy xuống núi tìm một tửu lầu ăn một bữa ngon đi."
"Ân", Sơ Tụ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi phải đi kiếm tiền."
Mặc Sĩ Tranh thở dài một tiếng, nói: "Vậy ngươi đừng phung phí nữa."
Sơ Tụ lần này không nói gì, làm bộ không nghe thấy.
An tĩnh một chặng đường, Sơ Tụ nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi lại cùng ta cãi nhau, ta liền không cần ngươi."
Mặc Sĩ Tranh đem hắn hướng lên trên ôm ôm, nói: "Không ồn ào."
..........
Nó giống như một câu chuyện xưa của người khác, Sơ Tụ không có ấn tượng gì về nó, nhưng y rất khao khát được nghe nó.
Sơ Tụ nâng cánh tay trái lên, nhìn vết sẹo nông trên đó, nhẹ giọng nói: "Vậy ta... Cái kia ta và ngươi có quan hệ tốt không?"
Mặc Sĩ Tranh dùng ngón tay xoa qua vết sẹo, nói: "Ân, thực tốt."
Sơ Tụ lại lắc đầu, khẳng định nói: "Mối quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nếu không nhìn thấy ngươi ta cũng sẽ không tức giận."
Mặc Sĩ Tranh ánh mắt ảm đạm, cắt ngang dòng suy nghĩ của y, nói: "Chuyện chúng ta hôn còn chưa nói xong."
Sơ Tụ ngậm miệng, nằm nghiêng trên cánh tay hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo: "Nói đi."