Bát Thanh Cam Châu

Chương 2




Tại hồ Mạc Châu ở Dư Hàng.

Bọn họ gặp một người lái đò.

Người nọ hết sức kỳ quái, hắn ta say rượu ngồi chờ khách ở bến đò.

Người khác qua đò trả hai đồng bạc, nhưng hắn ta lại muốn hai lượng.

Mọi người đều là nam nhân trung niên, chỉ có mình hắn râu tóc bạc phơ.

Có thể hình dung được làm ăn hết sức kém.

Khi Sơ Tụ ở Trừ Châu, y nghe một nhà sư đi ngang qua nói rằng có một con cá cẩm lý trong hồ Mạc Sầu, nó sắp sửa hóa rồng thành tiên.

Này vừa nghe chính là thuận miệng nói bậy, cố tình Sơ Tụ lại tưởng thật, một hai phải đi xem.

Đến bến đò, một đám người đứng chờ khách đi thuyền, y đi một mạch xuống cuối hàng, ngừng lại bên người một cụ già ôm bầu rượu uống.

Y hỏi lão: "Ngươi có chở không?"

Lão đầu hờ hững nói: "Hai lượng bạc, không trả giá."

Sơ Tụ cười, nói: "Hai lượng bạc thành giao, bất quá ngươi phải nói cho ta biết ngươi đáng giá hai lượng bạc ở chỗ nào."

Lão đầu cười hắc hắc, vò mái tóc bạc bù xù, vuốt bộ râu xồm xoàm, nheo mắt nhìn bọn họ nói: "Trên thuyền có một ván cờ, ngươi nếu thắng ta, tiền không cần trả, ta còn bồi ngươi uống rượu."

Sơ Tụ cong mắt kéo tay hắn đòi tiền.

Hắn không muốn cho.

Bị y với vào trong ngực sờ soạng hồi lâu, kết quả vẫn là thỏa hiệp, mặc y lấy đi hai lượng bạc còn sót lại.

Lão nhân kia thu tiền, quay đầu liền dùng tiền mua một con gà quay và hai chai rượu, có thể thấy được lão ta không có ý định trả lại tiền.

Trên thuyền bày một bàn cờ, quân đen trắng đan vào nhau tạo thành một ván cờ khó, hắn không tinh thông chơi cờ, nhưng cũng có thể thấy rằng đây là một ván cờ chết.

Sơ Tụ ngồi bất động trước bàn cờ, nhìn những quân cờ đen trắng đan xen hỗn độn trong ánh chiều tà, nhìn ánh trăng nhuộm màu y phục, nhìn bụng cồn cào, nhìn hắn ra vẻ đáng thương.

Hắn tức giận y đem hết tiền đưa cho lão đầu kia, ôm trường kiếm dựa vào mạn thuyền, phớt lờ y.

Cố tình lão nhân kia lại ở bên cạnh thảnh thơi ăn gà nướng, miệng to uống rượu, hương khí thập phần làm người thèm.

Sơ Tụ thấy hắn phớt lờ mình, nổi giận đứng dậy đá hắn một cái: "Lại không để ý tới ta, ngươi là chủ hay ta là chủ?"

Thời điểm Sơ Tụ tạc mao, rất giống con mèo nhỏ, đánh người hay đá người cũng không đau.

Hắn trong lòng buồn cười, vẫn không để ý đến y.

Sơ Tụ liền ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, vịn thuyền nhìn xuống, ánh trăng trong hồ lung linh, trăng nhẹ nhàng đung đưa theo hình ảnh con thuyền lướt qua trên mặt nước, cả mặt hồ phản chiếu đầy sao.

Sơ Tụ đói bụng, liền không có tâm tư đi giải cờ, quay đầu nhìn lão đầu đang nửa nằm trên mũi thuyền, nói: "Đem gà quay của lão chia ta một ít đi."

Lão keo kiệt lật người, chổng mông về y.

Sơ Tụ lại nói: "Ta cùng ngươi trao đổi một thứ."

Lão đầu lần này nói chuyện trịch thượng, say khướt hỏi: "Ngươi dùng gì đổi?"

Sơ Tụ giơ tay nắm lấy ống tay áo hắn, nói: "Dùng hắn đi, hắn sức lớn có thể khiêng cả thuyền."

Hắn chỉ biết.....

Hắn liếc nhìn ống tay áo, rồi lại đem mắt nhìn về phía Sơ Tụ.

Hai con người ấu trĩ dùng ánh mắt giằng co nhau, ai dời mắt trước liền tính thua.

Lão nhân kia khịt mũi hừ một tiếng: "Thuyền này dùng để chèo, ta vác nó lên làm cái gì?"

Sơ Tụ ánh mắt sáng ngời: "Ngươi dùng hắn để chèo thuyền cũng được."

Lão đầu uống một hớp rượu, thoải mái buông tiếng thở dài: "Thuyền của ta chèo rất dễ, không cần người khác chèo."

Sơ Tụ: "Vậy ngươi kêu hắn kiếm tiền cho ngươi đi, hắn kiếm tiền rất giỏi."

"....."

Hắn trừng mắt nhìn Sơ Tụ, nhẹ liếc y một cái, nhìn về hướng mặt hồ.

Gió đêm tháng bảy mang theo hương thơm của hoa sen, mái thuyền nhẹ nhàng đung đưa, phong cảnh dưới ánh trăng đẹp đẽ. Ban đêm ở Dư Hàng rất đẹp, cũng được coi là mỹ cảnh sánh ngang với thảo nguyên tươi đẹp.

Lão đầu kia không kiên nhẫn: "Đừng quấy rầy ta, đi giải cờ của ngươi đi."

Trên đùi trầm xuống, tầm mắt hắn từ mặt hồ thu hồi lại, thấy Sơ Tụ mặt ủ mày ê, đem cằm đặt trên đùi hắn, nhuyễn thanh nói: "A Tranh, ta đói."

Hắn nhìn người này vừa mới muốn đổi mình lấy gà quay, ngữ khí thản nhiên nói: "Đói chết mới tốt."

Sơ Tụ bĩu môi, hướng bên người hắn cọ cọ, chui vào lồng ngực hắn an phận ngồi bên trong.

Y quen cửa quen nẻo đem đầu dán trước ngực hắn, suy yếu nói: "Không nghe, không nghe. Nếu ta chết đói, ngươi phải mỗi ngày canh giữ bên mộ ta, ngày nào cũng phải dâng cho ta một con gà quay."

"......"

Thuyền thong thả đi được nửa giờ, trăng đã lên cao, hắn lấy trong túi ra một con gà quay, cùng một gói điểm tâm của Hạnh Hương Trai, một cửa hàng điểm tâm nổi tiếng ở Dư Hàng.

Hắn gắp một miếng đút vào miệng thiếu niên đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Há miệng ra."

Sơ Tụ mơ mơ màng màng hé miệng, cắn một ngụm, đôi mắt nháy nháy mở, con ngươi sáng lên, y có ăn liền thấy đủ, không quan tâm mình bị bỏ đói cả tiếng đồng hồ. Y ôm điểm tâm ăn vui vẻ, ăn xong lau miệng rồi quay lại chơi cờ.

Lão đầu nhìn từ xa, khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta còn chưa gặp qua chủ tớ nào như vậy."

Hắn đem điểm tâm còn sót lại của Sơ Tụ ăn hết, nói: "Ta là nộ lệ của y, không phải người hầu."

Ở Trung Nguyên, nô lệ thậm chí còn không đủ tư cách để gọi là người hầu, thảo nguyên cũng vậy.

Lão đầu nhấp một hớp rượu, nhàn nhạt nói: "Chủ tử không giống chủ tử, nô tài không giống nô tài."

Hắn liếc nhìn đôi bàn tay gầy guộc nhưng khỏe khoắn của lão nhân, ngữ khí đạm mạc đáp lễ: "Thuyền ông không giống thuyền ông."

Lão đầu hừ cười một tiếng, không nói gì nữa.

Chỉ sau nửa khắc đồng hồ, Sơ Tụ cao hứng kêu một tiếng: "A Tranh, ta giải ra rồi."

Lão nhân kia giật mình, sửng sốt trong chốc lát, rũ bỏ vẻ uể oải đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng chạy vào khoang thuyền.

Sơ Tụ sợ hết hồn, vội vàng nhường đường, chạy tới bên cạnh hắn, cong mắt nói: "Quân trắng thắng một bước, phá thế hòa."

Y cúi đầu cắn một nửa điểm tâm, ngồi ở mép giường đung đưa chân nói: "Kẻ chơi chờ kia là cao thủ, bày binh bố trận rất tài tình thiết lập thế cờ hòa, kỳ thật chỉ cần thực hiện một nước đi nữa, ván cờ liền thắng."

"Vì sao hắn lại làm như vậy?"

Giọng nói già nua phát ra từ khoang thuyền, tựa hồ mang theo một tia ẩn nhẫn nào đó.

Sơ Tụ: "Ta làm sao biết? Bất quá trong bàn cờ đó thiếu mất hai quân cờ, một đen một trắng, ngươi biết không?"

"Ân."

"Nếu quân cờ kia không mất, dựa theo cách giải của người thường, ván cờ này đã sớm được giải."

Sở Tụ nuốt nước miếng nói: "Quân cờ bị mất, cách giải của ta là cách giải duy nhất."

Lão đầu: "....."

Lão cười khẽ một tiếng, tựa hồ cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, từ trong khoang đi ra, cởi bỏ bầu rượu bên hông, hớp một ngụm nói: "Lúc trước ta đã hứa với ngươi, sẽ trả lại ngươi hai lạng bạc, trả bằng chiếc thuyền này đi."

Vừa dứt lời, người nọ bay lên trời, chân đạp nước mà đi, thân hình chỉnh tề đẹp đẽ như lôi đình dưới ánh trăng, một đạo thanh âm không lớn không nhỏ truyền vào tai hai người: "Đa tạ tiểu bằng hữu, ván cờ đã giải, ta có thể đi tìm hắn rồi."

Không bao lâu, mặt hồ trở lại phẳng lặng, lão đầu thoạt nhìn bệnh tật, liền không thấy bóng dáng.

Sơ Tụ sững người, khen: "Khinh công tốt."

Hắn ôm kiếm đứng dậy, gật đầu nói: "Nội lực tốt."

Sơ Tụ đứng ở mũi thuyền, đối với bóng đêm xa xa cúi đầu thi lễ.

Hắn định nói lời tạm biệt với Sơ Tụ vào đêm hôm đó, nhưng Sơ Tụ không biết.

Y như thường lệ tựa vào ngực mình ăn, được mình cho uống rượu.

Sơ Tụ tửu lượng không tốt, uống hai ngụm là say, y chỉ vào bầu trời đầy sao hỏi hắn: "Vì sao các ngôi sao lại chuyển động?"

Hắn nhìn vào cặp mắt ánh đầy sao kia, lừa y: "Bởi vì thuyền đang đi."

Sơ Tụ lại hỏi: "Sao ngươi không uống?"

Hắn đáp: "Ta nhìn ngươi uống."

Thiếu niên đôi mắt mờ sương, tựa hồ đang thất thần.

Một lát sau, y nắm cổ áo hắn, đem hắn hướng chính mình kéo gần, mang theo mùi rượu, môi dán lên môi hắn.

Con thuyền đen đi lạc vào một đồng sen, không gió không sóng, không người khua mái chèo, vì thế dừng lại, những chiếc lá sen lớn giấu hai người họ ở trong đó.

Sơ Tụ liếm môi, cong mắt nhìn hắn nói: "A Tranh, ngày mai đem chiếc thuyền này bán đi, đổi chút rượu."

Lấy trời làm mái, sàn gỗ làm chiếu, hắn cởi bỏ quần áo Sơ Tụ, phủ lên người, ngậm lấy đầu lưỡi y nói: "Sau này không uống rượu."

Thiếu niên thân hình cực nóng, thân thuyền lắc lư, tiếng rên rỉ ngọt ngào xen lẫn với tiếng thở dốc trầm thấp của nam nhân, làm hoa sen bên cạnh rung động. Sương đọng trên lá sen rũ xuống, bắn vào lòng bàn tay của thiếu niên, sau đó bị bàn tay to bao lấy, sương sớm bị hai người ôm trong lòng bàn tay. Đầu ngón tay thô ráp lướt qua khe hở giữa các ngón tay của thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó bá đạo xen vào, sợi tóc rối bù đan vào nhau, ngón tay siết chặt.

Mồ hôi ướt đẫm quần áo dưới người thiếu niên, thiếu niên say sưa bám lấy tấm lưng rộng của người đàn ông, hai chân quấn lấy eo hắn.

Mặc Sĩ Tranh nhấp một ngụm rượu hoa mơ ngọt ngào mà hắn cố tình mua, cho vào miệng, nhéo cằm Sơ Tụ ngăn chặn môi y.

Rượu ngọt ngào đi vào trong miệng chàng trai dọc theo khe môi, chưa kịp nuốt, trượt xuống môi rơi vào chiếc cổ trắng ngần mềm mại của y.

Mặc Sĩ Tranh theo rượu kia hôn lên cổ y, tỉ mỉ đặt một nụ hôn mỏng trên làn da mịn màng của chàng trai trẻ.

Đôi mắt của Sơ Tụ phản chiếu bầu trời đầy sao, lời y nói nhuyễn manh như thể có đường, y hỏi Mặc Sĩ Tranh: "Vì sao chúng ta mỗi lần như vậy, ta luôn muốn ngươi đè ta xuống?"

Mặc Sĩ Tranh vùi đầu vào độ cong duyên dáng giữa vai y, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng chua xót, lời nói khó tránh khỏi vẻ thâm tình, hắn nói: "Bởi vì lòng ngươi có ta."

Sơ Tụ nhẹ giọng nói: "Ngươi nói bậy, nếu không vì toàn thân ta rã rời vô lực, ta nhất định phải đánh ngươi."

Ngừng một chút, y lại cười, giương giọng thì thầm: "Say rồi chẳng biết trời trong nước, Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh"

Mặc Sĩ Tranh nói: "Ngươi là tinh hà."

Hắn ôm Sơ Tụ trở về khoang thuyền, đặt ở trên giường gỗ.

Chiếc thuyền đến đón hắn đã cập bến.

Hắn xoay người, không dám nhìn y, Sơ Tụ buồn ngủ đến mức không mở mắt được, mơ mơ màng màng mở miệng: "A Tranh, ngày mai chúng ta đi nhìn cá cẩm lý, đi núi Nga Mi xem khỉ con."

Không có cá cẩm lý, đó là thuộc hạ cho hắn hơi tin, đến nơi đây đón hắn.

Hắn cụp mắt xuống, đứng yên hồi lâu, ôn thanh đáp: "Được."

Sơ Tụ ngủ không thành thật, luôn là thích lộn xộn, lúc này lại đè nặng miệng vết thương.

Hắn cẩn thận ôm y vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói đi xem khỉ con, nhưng không biết ngươi có làm được hay không, hay lại gặp phải lão phu lừa ngươi hai lượng bạc. Thế nhân gọi hắn là cao thủ cờ vua, thật là phí danh."

Thanh âm nam nhân ẩn chứa sự đau đớn vô tận, hắn ủ rũ lẩm bẩm: "Hy vọng ngươi nhớ ta, lại mong ngươi đừng nhớ, Sơ Tụ, ta biết mình sai rồi."