Bất Sát

Bất Sát - Chương 25: Long tể 01




Long tể 01

A...

Hắn đi một cách ung dung, đường núi tuy không dễ đi, nhưng đối với người này mà nói, hình như hoàn toàn không phải vấn đề, mặc dù mặc bào tử, nhưng tà áo chỉ tới một nửa đùi, phía dưới là trang phục gọn, hết sức thích hợp hành động, nhưng ăn mặc bào không ra bào, trang phục gọn không ra trang phục gọn, thực sự có loại cảm giác không phối hợp.

Bước chân của hắn gọn nhẹ, nhưng lại không nhanh chóng, thong dong giống như tản bộ trong vườn hoa nhà mình sau khi ăn, đối với bối cảnh tối đen nhìn không thấy bốn phía, mặt đường đầy bùn đá, cảm giác không phối hợp của tư thái này với bối cảnh cũng kỳ lạ giống như quần áo của hắn.

"Rốt cuộc là ở đâu đây? Tiếng kêu này nghe lên giống như trẻ con... A A, đừng có kêu lớn tiếng quá, nếu như bầy sói nghe thấy trước ta một bước, ngươi thế nhưng sẽ biến thành một miếng thịt non thượng hạng rồi."

Lời tuy nói một cách đáng sợ, nhưng hắn lại là tư thái thong dong, thoạt nhìn căn bản không vội đi tìm nguồn phát ra tiếng kêu.

Chỗ xa thật sự truyền đến tiếng sói tru, cùng một hướng với tiếng kêu, cái phát hiện này khiến hắn dừng chân lại.

Tới không kịp rồi sao? Vậy còn cần qua nữa không?

Suy nghĩ một hồi, hắn cho rằng mình cũng đã đặc biệt tới rồi, không đi xem thử cũng đáng tiếc, cho dù lúc chạy tới chỉ còn lại một vũng máu cũng không sao, dù gì hắn cũng rất lâu không có ăn thịt sói rồi, về phần sói vừa mới ăn thịt người —- đừng ăn nội tạng sói là được.

Một vũng máu, nửa khúc xương hoặc là đứa trẻ la hét máu tươi đầm đìa, mọi hình ảnh kinh khủng, hắn đều đã nghĩ qua rồi, cũng không làm sao quan tâm, thậm chí tự mình đánh cược với mình là loại tình huống nào... đều thua hết.

Một bóng dáng nho nhỏ nằm ở trên tảng đá, bầy sói vây quanh tảng đá, số lượng không tới một trăm cũng có năm mươi, bọn chúng chẳng những không có nhào lên cắn xé, vậy mà còn nằm bò bất động, hệt như thần dân phủ phục xưng thần đối với vương thượng, chỉ có sói đầu đàn, cũng chính là lang vương của bầy sói này vẫn đứng sừng sững không lay động, đi về phía bóng dáng đó.

Cho dù đã nhìn thấy qua sóng to gió lớn, nhưng khi nhìn thấy tràng diện này, hắn vẫn ngẩn ra như thường, không vội tiến lên, hắn trái lại muốn xem xem đứa trẻ này rốt cuộc có thể sống sót ở dưới tay lang vương hay không, thần sắc sói đầu đàn đó cảnh giới, tư thái cẩn thận nhưng lại không mất đi vẻ vương giả, không giống sói trái lại giống người, phần lớn đã thành tinh, không phải một con sói bình thường.

Hắn tới gần thêm mấy bước, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, quả thật là một đứa trẻ, nhìn bóng dáng khoảng chừng không quá năm tuổi, nắm chặt một miếng khăn vải, mặc dù đứa trẻ phần lớn đều được khăn vải che lấp, nhưng hắn tin tưởng mình đối với phán đoán tuổi tác sẽ không sai lầm, nói làm sao cũng đã từng nuôi mấy đứa trẻ, không hề xa lạ với trẻ con.

Sói đầu đàn đi đến bên cạnh đứa trẻ, thân hình của nó lớn hơn sói bình thường rất nhiều, đứa trẻ kia đơn giản cứ như là một hòn đá nhỏ bên chân nó, nó đi lòng vòng xem xét, mũi không ngừng đánh hơi, cũng không biết là đang kiêng kỵ cái gì, một đứa trẻ nhỏ bé như thế, hiển nhiên không có bất cứ năng lực bảo hộ mình.

Tình huống bây giờ có chút đặc thù, sói đầu đàn có chút kiêng kỵ đứa trẻ, đứa trẻ lại giống như nghé con mới đẻ không sợ hổ, vươn tay chạm vào bàn chân lông lá của sói đầu đàn, nó giống như bị lạnh, vừa phát hiện da lông của sói đầu đàn ấm áp, cả người vậy mà nhào lên.

Sói đầu đàn giật mình, lùi về sau hai bước, nhưng đứa trẻ lại hoặc bò hoặc nhào mà đuổi theo.

Lạ quá, đứa trẻ này hình như không biết đi lắm. Người nhìn bên cạnh do dự, bình thường mà nói, trẻ con năm tuổi sớm đã nên đi được vững chạy được nhanh rồi, nhưng đứa trẻ này lại ngay cả đứng cũng đứng không được, mà là bò nhào đến bàn chân sói, chẳng lẽ tuổi nhỏ hơn so với tưởng tượng?

Sói đầu đàn cúi đầu, dùng mũi đẩy đẩy đứa trẻ, đứa trẻ này vậy mà còn vươn tay túm lấy đầu sói, có điều sức lực quá nhỏ, căn bản không thể túm chặt, nó liền dứt khoát nằm bò ở trên chân sói, hấp thu nhiệt độ cơ thể của sói.

Sói đầu đàn cúi đầu liếm liếm đứa trẻ, do dự một chút, há cái miệng to lớn cắn lấy đứa trẻ.

Ngoài dự liệu, đứa trẻ không có khóc, bởi vì nó là bị tha lên mà không phải cắn, nó chẳng những không đau, còn cảm thấy miệng sói rất ấm áp, mặc dù đầy miệng mùi tanh tưởi, nhưng đối với đứa trẻ đã bị lạnh hơn nửa đêm mà nói, ấm áp quan trọng hơn nhiều.

Sói đầu đàn hình như cũng không định làm hại đứa trẻ, tha nó theo định rời khỏi, chúng sói nằm bò đứng dậy, đi theo phía sau lang vương, hệt như một quân đội cỡ nhỏ —

Nhưng đi chưa được hai bước, sói đầu đàn trợn lớn mắt, hất đầu ném đứa trẻ đến bên chân, dè dặt mà nhìn thẳng tắp vào người đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.

Người đó mặc y phục nửa bào nửa gọn, hai tay bắt sau lưng, dáng vẻ thanh nhàn, hoàn toàn không phải thái độ một mình đối mặt với bầy sói mấy chục con nên có.



Bên sợ sệt lại là bầy sói, sói đầu đàn phát ra gầm gừ, lại không có thật sự nhào lên, trái lại còn lùi mấy bước, những con sói khác mặc dù không có bén nhạy như sói đầu đàn, nhưng bọn chúng hình như cũng từ trong thái độ của lang vương phát giác được cái gì, rối rít lùi về sau.

Người đó khe khẽ cười nói: "Nửa đêm đột ngột ập tới một trận nhiễu loạn ma lực, sau khi tới xem xét, một đứa trẻ năm sáu tuổi đơn độc ở trên tảng đá, ở đây còn là nơi quỷ quái trộm cướp đầy núi, sau đó bị bầy sói bao vây, sói lại không muốn làm hại đứa trẻ, thoạt nhìn vậy mà còn rất thích đứa bé, mặc dù lang vương này hẳn là đã có linh tính, nhưng không đại biểu nó không ăn thịt —-"

Hắn sờ cằm, giống như đang suy nghĩ: "Mặc dù sự tình tỏ ra chút cổ quái, chẳng qua từ sau khi ta xung đột mấy lần với người ở đây, kiến lập xong tổ chức, sự tình liền nhàm chán rồi, trải qua lâu như thế cuối cùng cũng gặp được chuyện có chút thú vị... được, cho dù là âm mưu, ta cũng coi như là một trò chơi!"

Hắn chậm rãi đi lên, tiếng gầm gừ khe khẽ trong miệng sói đầu đàn không ngừng, do dự, chần chừ, người tiến ba bước sói lùi một bước, ánh mắt tư thái đó gần như không khác với người.

"Thật sự có linh tính." Người đó khẽ cười một tiếng, nhưng hắn thấy nhiều biết rộng, một con sói có linh tính vẫn khơi không nổi hứng thú của hắn.

Chỉ vào đứa trẻ, hắn vênh váo hạ lệnh: "Ta muốn cái đồ chơi đó, ngươi cút đi!"

Đối mặt với tư thái cao ngạo như thế của đối phương, sói đầu đàn gầm lên một cái, hình như có chút bị chọc giận.


Lang vương nổi giận, bầy sói cũng nhao nhao nhe răng há miệng, móng vuốt cào mặt đất, sẵn sàng nhào lên xé người này thành mảnh vụn!

Người đó mỉm cười, vẫn không hề sợ hãi, trái lại vẻ mặt hứng thú, giống như là đang đùa giỡn cún con nhà mình nuôi.

Khó có thể tưởng, sói đầu đàn tuy không cam lòng, nhưng vẫn chậm rãi lùi về sau, không nỡ mà nhìn đứa trẻ bên chân một cái, đứa trẻ đang ôm bàn chân của nó không buông, nó đành đá nhẹ một cái, hất văng đứa trẻ ra, lăn mấy vòng ở trên đất, vừa vặn nằm ở chính giữa người kia và lang vương.

Đứa trẻ khó hiểu nhìn sói đầu đàn, nhào nhào bò bò mà muốn đến gần bên cạnh nó, nhưng bò chưa tới mấy bước đã bị người túm lên.

Lang vương không cam lòng kêu rú mấy tiếng, quay đầu theo một hướng khác rời khỏi, bản năng bẩm sinh nói cho nó, người trước mắt chọc không được, cho dù nó có thích cái thứ nhỏ bé này làm sao, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mang theo bầy sói rời khỏi, huống hồ kỳ thực nó đối với đứa trẻ này chỉ là có chút tò mò thôi.

Người đó túm theo đứa trẻ, "chậc" một tiếng, có chút không cam lòng nói: "Thức thời như thế, hại ta không có thịt sói ăn."

"A A —" đứa trẻ vùng vẫy ở giữa không trung.

Người đó chuyển đứa trẻ từ xách sang bế, trên dưới đánh giá một hồi, nghi hoặc lẩm bẩm: "Hẳn là khoảng năm tuổi không sai à... ngươi làm sao không biết đi vừa lại không biết nói chuyện đây? Hẳn sẽ không là một đứa ngốc chứ?"

Hắn nhìn lên mặt đứa trẻ một cái, liền xua tan cái suy đoán này, bởi vì đứa trẻ có một đôi mắt linh động, tứ chi đều năng động, cũng có thể phát ra âm thanh, không giống dáng vẻ tàn khuyết.

Nhìn kỹ, hắn bị đôi mắt kia của đứa trẻ thu hút, màu sắc vô cùng nhạt, giống như một lớp bụi mòng mỏng, dưới ánh trăng chiếu rọi, vậy mà phát tán ra quang huy màu bạc ôn hòa.

Tướng mạo đứa trẻ vô cùng thanh tú, mặt trái xoan, da trắng nõn nà, mày kiếm khá mảnh phối hợp với một đôi mắt bạc linh động, khiến người không dám tin đứa trẻ tú mỹ thế này vậy mà bị nhẫn tâm vứt bỏ.

"Trông xinh xắn như thế nhưng lại là nam." Người đó nhìn đặc trưng giới tính minh hiển dưới thân đứa trẻ, không cho là đúng mà nhướn nhướn mày.

Đứa trẻ lạnh run cầm cập, khăn vải trên người nó sớm đã rớt rồi, chỉ có thể ôm chặt người trước mắt, hấp thu ấm áp trên người đối phương.

Người đó mỉm cười, kéo ngoại bào của mình ra, đặt đứa trẻ vào bên trong, vừa đi vừa tùy ý mà nói: "Tên của ta là Gre, nhưng đó không quan trọng, bởi vì ngươi chỉ có thể tôn xưng ta là "chủ thượng"."

Mặc dù biết đối phương nghe không hiểu, Gre cũng nói không biết chán.


Lúc này, đứa trẻ rốt cuộc không còn rét lạnh nữa, nó ngẩng đầu nhìn Gre, tò mò đối với ngữ điệu phức tạp của đối phương phát ra, thỉnh thoảng "a a" mấy tiếng giống như muốn mô phỏng, mặc dù nó không có biểu tình, nhưng mắt bạc lại lấp lánh, hiển nhiên hết sức cao hứng.

Thấy vậy, Gre buồn cười mà nhéo má của đứa trẻ, cảm thán nói: "Thật là một đôi mắt màu bạc dưới ánh trăng, cứ gọi ngươi là Ngân Nguyệt đi! Nào, đọc theo ta một lần tên của ngươi, Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt..."

Lặp lại mấy lần, đứa trẻ quả thật thử muốn phát ra "Ngân Nguyệt", nhưng nỗ lực làm sao cũng chỉ phát ra âm "ng".

Gre cười, không để ý nói: "Ngân Nguyệt, ngươi phải học mau một chút, nếu không, sẽ có đau khổ để chịu đấy, hiểu không?"

Đứa trẻ không hiểu, nhưng mấy năm tiếp đến, nó hiểu rõ một cách hết sức thấu triệt, đối với hai từ "học mau một chút" và "đau khổ" này, không còn có thể hiểu rõ hơn rồi.

◊◊◊◊

"Đưa tốp trẻ con này vào khu sói huấn luyện." Gre nhàn nhạt hạ lệnh.

"Khu sói?" Mấy tên thuộc hạ đối mặt nhìn nhau, một người trong đó vội vàng nói: "Chủ thượng, khu sói là huấn luyện khi đủ mười sáu tuổi, bây giờ đám trẻ này chỉ có hai phần đủ mười sáu, ý ngài là đưa những đứa đủ tuổi kia đi —-"

Gre nổi nóng gầm lên: "Đưa đi toàn bộ!"

Mọi người biến sắc, nhưng không ai dám lên tiếng vi kháng Gre, bởi vì đây là chủ thượng của bọn họ, lĩnh tụ của tổ chức sát thủ, từ quá khứ tới tương lai, lãnh tụ duy nhất chưa từng cũng sẽ không biến động.

Tổ chức sát thủ đã tồn tại mấy trăm năm.

Người vừa mới mở miệng dò hỏi là Túy Lâm, huấn luyện sư của những sát thủ, hắn trước sau không hiểu, chủ thượng mấy năm nay vì sao đặc biệt gấp gáp, gần như là đem huấn luyện mười năm trước kia co rút đến trong vòng năm năm, mà nội dung huấn luyện thậm chí còn nghiêm khắc hơn trước —- phải biết rằng, huấn luyện của tổ chức sát thủ vốn đã hết sức nghiêm khắc.

Những đứa trẻ mấy năm gần đây mua tới tám chín phần mười đều lãng phí mất, Túy Lâm nhìn cũng cảm thấy đau lòng, trong đó có rất nhiều mầm non tốt căn cốt không tệ, nhưng cho dù không tệ, gặp phải nội dung huấn luyện không hợp tình người kia, cũng đều mắc lỗi.

Đó căn bản không phải huấn luyện muốn để cho trẻ con sống sót, rõ ràng là huấn luyện hận không thể cho bọn chúng chết sạch.


Không có ai cầm cự qua một năm — oh, không, chỉ có một đứa ngoại lệ, tên của nó là Ngân Nguyệt, đã sống sót năm năm, hơn nữa nó là đứa nhỏ nhất trong mọi đứa trẻ.

Túy Lâm có đôi khi cảm giác hết thảy mọi thứ đều là bởi vì Ngân Nguyệt này, thái độ của chủ thượng đối với nó hết sức đặc biệt, mặc dù trên biểu hiện không để ý, Ngân Nguyệt cùng sinh hoạt cùng huấn luyện với những đứa trẻ khác, nhưng mỗi lần trở về từ huấn luyện thảm liệt, ánh mắt của chủ thượng đầu tiên luôn là rơi trên người Ngân Nguyệt.

Ngân Nguyệt là đứa trẻ được Gre đích thân bế trở về, lúc mới đến chỉ có năm tuổi, không biết đi cũng không biết nói chuyện, nhưng trong nửa năm ngắn ngủi đã học tập được giống như những đứa trẻ khác rồi.

Thiên tư trác tuyệt không đủ để hình dung đứa trẻ này, Túy Lâm có lúc cảm thấy đứa trẻ này căn bản không phải người, có lẽ là thần tiên hoặc là yêu quái, tóm lại không phải người bình thường, đâu có đứa trẻ mười tuổi nào có thể ép thành phẩm chất này, chiêu thức mà đứa trẻ mười lăm tuổi tốn mười ngày mới có thể lên tay, nó một ngày đã thành thạo rồi.

Nhưng nếu không phải như thế, Ngân Nguyệt cũng sống không quá năm năm.

Chủ thượng có lẽ là kiêng kỵ đứa trẻ này? Túy Lâm âm thầm suy đoán, nhưng vừa lại cảm thấy chủ thượng luôn luôn tùy hứng, một khi kiêng kỵ, muốn để cho Ngân Nguyệt chết, còn không lập tức giết ngay, nào sẽ để nó tiếp tục sống.

Túy Lâm không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Chủ thượng, năm năm qua, không có bất cứ sát thủ tập sự nào đạt tiêu chuẩn, qua mấy năm nữa, việc thay thế có thể sẽ có vấn đề."

Thực sự không thể không nhắc nhở, nếu không qua mấy năm nữa xảy ra vấn đề thật, chủ thượng cũng chỉ sẽ trách tội hắn, đến lúc đó bị chém đầu cũng là cách chết sung sướng rồi.


Gre nhíu mày, thấy vậy người phía dưới tim đập điên cuồng, chỉ sợ kết cục của mình giống như sát thủ tập sự mấy năm gần đây.

"Đưa một mình Ngân Nguyệt đến khu sói."

Mọi người đều thở phào, chỉ có Túy Lâm âm thầm thở dài, hắn đã lớn tuổi không còn phụ trách chấp hành nhiệm vụ giết người, tục lệ sát sư xuất đạo trong tổ chức cũng không thích hợp với loại huấn luyện sư cơ bản như hắn, cho nên không cần kiêng kỵ Ngân Nguyệt sau khi chính thức trở thành sát thủ, có sẽ đoạt đi tính mệnh hoặc là vinh dự của mình hay không.

Bởi thế, hắn thật sự đối xử với Ngân Nguyệt như học sinh, học sinh hơn người thế này đã đủ khiến cho mọi giáo sư vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng Ngân Nguyệt mới mười tuổi, tính nguy hiểm của khu sói... có lẽ hắn sẽ phải mất đi đứa học sinh ngạo nhân này. Giáo sư của những sát thủ âm thầm cảm thương.

Đột nhiên, "leng keng" một tiếng, một vệt sáng bạc chói mắt ở trên mặt đất lấp lánh không thôi, mọi người trợn lớn mắt, thấy rõ đó là một cây gậy bạc, độ dài còn không bằng một cánh tay.

"Gậy đao này tên là "Toái Ngân", đưa thanh vũ khí này cho Ngân Nguyệt." Gre đứng dậy, cười lớn một tiếng: "Lần này, nếu nó sống sót, sẽ để nó trở thành đệ nhất sát thủ Sát Long Lâu của ta!"

Túy Lâm đột nhiên hiểu rồi, Gre không phải kiêng kị Ngân Nguyệt, càng không phải muốn hại chết nó, mà là thương cho roi cho vọt.

Nhưng lần này, Ngân Nguyệt chịu đựng được yêu thương như vậy không?

◊◊◊◊

"Ngân Nguyệt, chủ thượng có vật muốn ban tặng cho ngươi."

Nghe thấy tiếng gọi, thân ảnh đang luyện tập dùng đao thuật cơ bản dừng lại, nó quay qua đầu tiên hành lễ sư, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt thanh tú sạch sẽ, đôi mắt bạc lấp lánh phát sáng, mái tóc buộc phía sau đầu đen như màn đêm, căn bản không giống như sát thủ tập sự, trái lại là một đứa trẻ khiến người thấy đều yêu.

Ngân Nguyệt ngẩn ra, tiếp lấy hào quang màu bạc trên tay giáo sư, có chút nhạ dị hỏi: "Của chủ thượng ban tặng cho con?"

Túy Lâm gật đầu.

Ngân Nguyệt cúi đầu, tỉ mỉ quan sát vũ khí mình nhận được, cây gậy ngắn lấp lánh ánh sáng màu bạc, nó dùng ngón tay khẽ vuốt ve, phát giác được cái gì, vặn một cái, gậy đao ra khỏi vỏ, mũi đao rộng không đến hai đốt tay lấp lánh ánh bạc sắc bén.

"Gậy đao này tên là "Toái Ngân"."

Túy Lâm truyền đạt tên của vũ khí, mặc dù hắn không hiểu chủ thượng vì cái gì muốn tặng một thanh gậy đao, mặc dù loại vũ khí này vừa có thể làm gậy vừa có thể làm đao, có hai loại công dụng, nhưng sát thủ chỉ giết người, không cần gậy chỉ cần mũi đao, chủy thủ mới là vũ khí thuận tiện chân chính.

Hơn nữa bề ngoài của Toái Ngân cũng không phù hợp vũ khí của sát thủ, sát thủ luôn luôn ẩn ở trong bóng tối, nhưng thanh Toái Ngân này từ xa tít tắp cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nó, thực sự bất lợi cho ẩn núp.

"Nó thật đẹp!"