Bất Sát

Bất Sát - Chương 23: Ngoại truyện: Nhật kí vương giả




Nhật ký vương giả

(Nếu thấy đoạn đầu có hơi quen thì đừng tưởng mình lộn đấy nhá, phần sau nó khác đấy.)

“Vậy thì chúng ta trở về thôi.”

“Không được à!” Coffee kinh hô: “Đấu giá của ta còn chưa kết thúc!”

Nghe thấy lời này, Leola mặt vô biểu tình rút ra đồng tiền vàng duy nhất trên người hắn, sau đó ném đến trước mặt người chủ trì đấu giá, khiến người sau đơn giản là không biết nên khóc vì nô lệ của mình chỉ bán được một đồng tiền vàng, hay là mừng vì vậy mà vẫn có một đồng tiền vàng để cầm?

“Con mua rồi.”

“A! Ta làm sao chỉ trị giá một đồng tiền vàng? Blue Mountain ~~” Coffee mắt rưng rưng nhìn con trai nhỏ.

Leola chỉ là lắc lắc đầu: “Trên người con cũng không có tiền, nếu nhiều hơn, phụ thân đi xin Keisy đi.”

Coffee do dự, việc “xin tiền Keisy” này thế nhưng là được liệt vào trong top mười chuyện có độ khó cao nhất thế giới đó!

Muốn Keisy bỏ tiền mua hắn về… cơ suất này xấp xỉ với tính tình của Blue Mountain đột nhiên từ núi băng ngàn năm không tan biến thành núi lửa nhiệt tình như lửa rồi.

Ta lại có thể chỉ bán được một đồng tiền vàng… Coffee buông đầu xuống ủ rũ nói: “Thôi được rồi, chúng ta về nhà đi.”

Leola vừa mới gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới lời của Keisy nói với hắn trước khi hắn sắp rời khỏi Đại Lục Rồng.

“Gần đây túi tiền của tôi… Không! Là quốc khố trống rỗng, lúc anh đến Liên Minh Thương Tế tìm ông bố anh, thuận tiện đi tìm Thanh Thanh, nói với cô ta Bạch Thiên nhà chúng ta nhớ cô ta nhớ đến nôn tim nhỏ máu còn cộng thêm đứt ruột đứt gan, kêu cô ta mau chóng qua đây, trọng điểm là phải mang theo của hồi môn khuynh quốc khuynh thành, ha ha ha… đúng rồi, thuận tiện dùng đấu khí của anh nướng mấy dĩa thịt sắc nước hương trời, lấy đi làm sính lễ!”

Lúc đó, Leola lặng lẽ gật đầu, mặc dù trong lòng hắn có chút nghi hoặc, những thành ngữ này là dùng như thế sao?

“Chúng ta phải đi tìm Thanh Thanh trước mới được.” Leola đổi gật đầu sang lắc đầu, nói với Coffee.

“Tìm Thanh Thanh?” Ánh mắt của Coffee sáng lên, thậm chí vỗ tay nói: “Được đấy được đấy! Phĩ Nhĩ lần nào cũng sẽ cho ta rất nhiều thứ thú vị để chơi.”

Không phải cho phụ thân… Phỉ Nhĩ lần nào cũng ghi hóa đơn của những thứ này cho Keisy, chẳng qua nói đi thì nói lại, Keisy cũng chưa từng trả những khoản này, sau đó, Phỉ Nhĩ liền sẽ len lén khấu trừ một khoản trong vật tư của hoàng cung Long Hoàng mua sắm, Keisy vừa phát hiện, liền cộng thêm một khoản trên hóa đơn của Liên Minh Thương Tế mua từ Đại Lục Rồng… Tóm lại, hai người này từ sau khi hai bên đều nắm giữ một cái quốc khố, liền chưa từng từ bỏ chiếm lợi của đối phương.

Leola lắc lắc đầu, đối với hắn người trước giờ không có chấp niệm, thậm chí không có khái niệm đối với tiền này mà nói, hắn hoàn toàn không thể lý giải hành động kia có ý nghĩa gì.

“Vậy chúng ta mau đi thôi!” Coffee đẩy lưng của Leola, so với nói hắn nôn nóng đi tìm Thanh Thanh, không bằng càng muốn tìm Phỉ Nhĩ cho hắn đồ chơi mới lạ hơn.

Leola gật đầu, cũng không vùng vẫy, trực tiếp để cho Coffee một mạch đẩy lưng hắn, cho tới khi đến cửa của sân đấu giá, hắn hơi dừng chân lại, quay người qua, không hề báo trước mà bộc phát ra đấu khí màu máu, trong lúc đấu khí cường đại bộc phát, kích lên luồng khí mãnh liệt, thổi cho mọi người nghiêng ngả, không ít người khách trói gà không chặt bị thổi ngã cả người lẫn ghế.

Ngoại trừ luồng khí, càng đáng sợ chính là áp bức tâm lý mà đấu khí mang đến, nhất là màu đỏ thẫm như máu sắp khô này càng khiến người không khỏi muốn cách xa một chút, tránh cho máu của mình cũng trở thành chiến lợi phẩm của đấu khí này.

Mọi người lần này rốt cuộc trăm phần trăm khẳng định người trước mắt đích đích xác xác chính là vương giả của Long Hoàng đế quốc, Ngân Nguyệt Hoàng. Toàn thế giới đều biết, ngoại trừ tóc đen mắt bạc, đấu khí màu máu là đấu khí độc nhất mà Ngân Nguyệt Hoàng sở hữu, không ai khác có.

So với uy thế cường đại mà đấu khí chế tạo, thần sắc của Leola lại vẫn là nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: “Nếu như để ta phát hiện các ngươi lại đến Đại Lục Rồng bắt bớ nô lệ, ta nhất định suất lĩnh Long kỵ sĩ của ta san bằng mọi sân đấu giá nô lệ ngầm ở Liên Minh Thương Tế!”

Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến người hoàn toàn không dám vi kháng người nói chuyện.



“Đi thôi, Blue Mountain, đi thôi nào!”

Đương nhiên cũng có người hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, chính là Long Hoàng tiền nhiệm thực lực cao, nhưng năng lực thiếu hụt thần kinh càng cao, Coffee.

Leola gật đầu: “Biết rồi, phụ thân, đi thôi, Bảo Lợi Long còn đang đợi ở bên ngoài…”

RẦM RẦM!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến bạo tạc kèm theo chấn động rung trời, khiến hắn bắt đầu tỉnh ngộ sai lầm của mình, hắn làm sao lại để Bảo Lợi Long một vua gây họa khác ở bên ngoài đây?

“Oh oh oh! Bảo Lợi Long cũng tới rồi? Hình như rất vui đó!” Coffee cũng mặc kệ con trai, vội vàng xông ra ngoài.

Phụ thân cộng thêm Bảo Lợi Long bằng với tai họa, Leola thở dài, sớm biết vậy đã mượn Liệt Diễm của Bạch Thiên ra ngoài… chẳng qua để Bảo Lợi Long ở lại hoàng cung, hình như cũng không phải chủ ý tốt!

Leola cũng chỉ đành đi theo, bắt đầu công việc mỗi ngày của Ngân Nguyệt Hoàng, chiếu cố phụ thân trật đường cộng với quản giáo con trai nghịch ngợm.


Leola vừa đi ra sân đấu giá, trước hết mặc áo trùm lên, tránh cho thân phận của mình dẫn đến náo động thì phiền rồi.

Mặc dù vụ nổ vừa rồi rất kịch liệt, nhưng hắn cũng không lo lắng cho Bảo Lợi Long, nhóc con đó dưới dạy dỗ của Mirrodin, thật là mạnh đến khiến người không thể lo lắng cho nó, chỉ sẽ lo lắng kẻ địch của nó đừng bị thương quá nghiêm trọng, nếu không Leola liền phải tốn thời gian thật dài và hứa hẹn một đống quà để cho Coffee nguyện ý trị liệu đối phương.

Cho dù là bị đóng băng, bị điện giật cháy khét, bị chém eo, thậm chí bị ngũ mã phân thây, chỉ cần đối phương còn một hơi thở nào đó, Coffee đều có biện pháp trị lành đối phương.

Đừng hoài nghi, bởi vì đủ loại tình huống trên đây đều đã trải qua kiểm tra, kẻ ra tay là Bảo Lợi Long, kẻ trị liệu là Coffee, kẻ bị hại thì là từ những kẻ tội ác cùng cực, những tên dâm đãng quấy rối Bảo Lợi Long, một mạch cho đến người qua đường nào đó lỡ giẫm phải nó một cái.

Bởi thế, quà của Leola hứa với Coffee đại khái cũng có thể chất đầy một cái quốc khố rồi.

May là, Coffee sau khi đòi quà, không tới ba phút sau liền sẽ quên mất chuyện này.

Bên ngoài sân đấu giá cũng là một cái sân, chỉ là cái sân này không cao cấp bằng bên trong mà thôi, rất nhiều sân đấu giá cỡ nhỏ ngoài trời thậm chí chỉ là một cái bệ gỗ, phía dưới ngay cả ghế cũng không có, còn có rất nhiều hàng quán nhỏ buôn bán đủ mọi thứ.

Nơi đáng lẽ là náo nhiệt, lại bởi vì một thiếu niên tóc trắng mắt hồng mà hoàn toàn trầm mặc.

“Bại hoại!” Bảo Lợi long dùng sức đạp cục thịt trông giống như con người trên đất.

“Bảo Lợi Long!” Leola trầm giọng nói.

Nghe thấy âm thanh này, Bảo Lợi Long cứng đờ, không cần quay đầu, nó dù bịt tai cũng có thể biết là ai đã tới, nhưng ngữ điệu của âm thanh này còn thấp hơn bình thường ba bậc, biểu thị trong lòng chủ nhân của âm thanh hết sức phẫn nộ.

“Bảo Bảo Long, ngươi làm cho Blue Mountain tức giận rồi kìa!” Coffee có chút hả hê.

“Hắn là đồ khốn! Thật sự!” Bảo Lợi Long xoay người qua, chỉ vào cục thịt hình người trên mặt đất tố cáo.

Leola nhíu mày nhìn người trên đất, hình như vẫn có vẻ tức giận, hắn lập tức quay đầu nói với Coffee: “Phụ thân, làm phiền phụ thân trước hết chữa khỏi cái người trên đất này được không?”

Coffee há miệng, có chút do dự bất quyết mình lần này muốn bao nhiêu quà!


“Phụ thân chữa khỏi hắn trước, sau này muốn quà gì cũng được.” Leola nhíu mày, cái người trên đất này có khả năng sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, nếu còn không trị liệu, có lẽ sẽ không cần trị liệu nữa…

Mắt Coffee sáng lên, lập tức vươn tay, trên tay tuôn ra hào quang màu trắng kịch liệt, cục thịt hình người trên mặt đất dần dần liên kết máu thịt, xương nát cũng nối liền, sinh trưởng ra làn da màu đỏ, da dẻ nhanh chóng chuyển sang màu da bình thường… cuối cùng xuất hiện một người vì kinh hãi quá độ mà ngồi bẹp dưới đất, nếu như không có vết máu trên người hắn, sợ rằng không ai có thể đoán ra dáng vẻ vừa rồi của hắn có tám phần giống như một viên thịt.

Coffee thi triển xong trì dũ thuật, vui vẻ quay đầu giương mắt mong mỏi nhìn Leola, giống như đứa trẻ vừa làm xong chuyện tốt, đang muốn đòi kẹo làm phần thưởng.

“Người làm rất tốt, phụ thân.” Leola khen ngợi.

Coffee dương dương đắc ý nhìn Bảo Lợi Long, rất có hàm ý khoe khoang “ngươi xem, ta được khen rồi”.

Bảo Lợi Long trừng Coffee một cái, chỉ vào người trên đất, sau đó hùng hồn nói với Leola: “Hắn là người xấu, hắn đánh trẻ con, con bảo hắn đừng đánh, hắn còn muốn đánh con!”

Leola liếc người trên đất một cái, người sau từ trong áo trùm của chàng trai không thấy rõ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy lóe lên một ánh mắt sáng bạc, dọa cho hắn suýt nữa không giữ được nước tiểu.

Leola lắc lắc đầu: “Vậy cũng không cần đánh chết hắn, Bảo Lợi Long, ngươi ra tay quá nặng rồi.”

“Là hắn cầm đao muốn chém con trước, lúc đó con chỉ có đánh hắn một trận, nhưng lúc con sắp đi, tên người xấu này lại có thể muốn lấy đao chém đứa trẻ kia, con mới tức giận!” Bảo Lợi Long ủy khuất phản bác, trong mắt màu hồng sớm đã rưng rưng nước mắt.

Leola lúc này mới rõ cả quá trình của sự kiện, Bảo Lợi Long tuyệt đối sẽ không nói dối với hắn, sau khi hắn suy nghĩ một chút, bởi vì cả chuyện này cũng không thể trách Bảo Lợi Long, cho nên cũng không có trách nó, chỉ là nói với nó: “Lần sau, ngươi cứ đánh hắn một trận trước là được, chờ ta qua rồi nói sau.”

Bảo Lợi Long nghe thấy lời này, lập tức dùng sức gật đầu. Sau đó làm mặt hề với Coffee, nếu đổi thành ngôn ngữ, đại khái là “ngươi xem, papa không có mắng ta”!

Coffee lập tức bắt đầu đấu với Bảo Lợi Long, chỉ là bởi vì Leola ở ngay bên cạnh, hai người bọn họ cũng không dám làm quá, chỉ có thể dùng cách hết sức quân tử — động khẩu không động thủ để đấu với nhau, tha hồ mắng qua chửi lại.

Leola bên cạnh thì cũng không hề định phí sức đi ngăn cản cuộc đấu võ mồm vĩnh viễn không chấm dứt này, trái lại nói với cái gã suýt nữa bị Bảo Lợi Long đánh thành thịt viên ở trên đất: “Ngươi tới đây.”

Gã nam đó suýt nữa sợ vỡ mật, lúc đang do dự là nên thành thật đi qua, hay là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, thiếu niên tóc trắng khủng bố dùng đuôi mắt trừng hắn một cái, rất có hàm ý ngươi dám làm trái người mặc áo trùm thì cứ thử xem, đảm bảo ngươi còn thảm hơn bộ dạng vừa rồi!

Gã nam không còn lựa chọn khác, chỉ có run rẩy sợ hãi mà bò tới.

“Ngươi đánh trẻ con?” Leola có chút lạnh lùng hỏi.


“Không dám, tôi không bao giờ dám nữa, hãy tha cho tôi…” Gã nam vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.

Leola trầm mặc một hồi: “Đó là con của ngươi?”

“Không phải, đó chỉ là đứa nô lệ mà thôi, là nô lệ của nhà tôi.” Gã nam vội vàng giải thích.

Leola trầm mặc, hắn biết Liên Minh Thương Tế vẫn còn có chế độ nô lệ, mặc dù dưới nỗ lực của Phỉ Nhĩ, đã dần dần giảm thiểu rồi, nhưng vẫn còn tồn tại, mình thân là vương giả của Đại Lục Rồng hình như không nên tùy ý xen vào chế độ của nước khác.

Nhưng cứ như thế bỏ mặc đứa trẻ kia, đứa trẻ đó khẳng định tám chín phần sẽ bị nam nhân trước mắt đánh chết, đây cũng tuyệt đối không phải kết quả Leola muốn nhìn thấy.

Leola suy nghĩ một hồi, nói: “Ta mua đứa trẻ kia.”

“Không, không vấn đề, xin, xin mang nó đi.” Gã nam đã bị dọa cho đủ sặc rồi, căn bản không dám nói ra nửa câu từ chối.


Nói đến chữ mua, Leola theo trực giác mà mò về phía túi, vừa mò vào mới nhớ, mình ngay cả một đồng tiền vàng cuối cùng cũng đã lấy đi mua Coffee rồi, đây…

May là, trên thân Long Hoàng người mà có cả một khối đại lục lại tìm không ra một đồng tiền vàng, đây hình như cũng không phải chuyện hiếm thấy, chỉ thấy hắn bình tĩnh quay đầu nói với con trai nhà mình: “Bảo Lợi Long, cho ta ít tiền.”

Bảo Lợi Long cũng không lấy làm lạ, lập tức từ trong cái túi nhỏ mang theo bên người móc ra một đống bảo thạch đỏ lục lam xen lẫn, nhất thời người của cả sân đấu giá đều nhìn chằm chằm vào đống châu báu rất có khả năng đủ mua cả sân đấu giá, nhưng Bảo Lợi Long hình như căn bản không quan tâm những thứ này, tiện tay bốc lên cho Leola.

Long tộc thích thu thập những thứ sáng lấp lánh, cho nên Bảo Lợi Long cũng thích, chỉ là đối với nó mà nói, những thứ sáng lấp lánh này chỉ là đồ chơi mà thôi, nó một chút cũng không chấp nhất.

Dù gì hết rồi, có thể đi tìm papa cũ xin.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bảo Lợi Long không hề chấp nhất đối với châu báu.

Leola từ trong đống châu báu đó lựa ra một viên bảo thạch nhỏ nhất, sau khi cầm lên, muốn giao cho cái gã suýt nữa bị Bảo Lợi Long đánh thành thịt bằm kia, gã đó thì giương mắt mong mỏi nhìn viên bảo thạch “tuy nhỏ nhất nhưng ít nhất có 3 carat” kia, không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Khi tay của Leola đã vươn đến trước mắt gã nam, gã nam vội vàng đưa hai tay lên, giống như thể một kỵ sĩ sắp tiếp nhận sắc phong, nhưng lúc ngón tay của người trước sắp sửa buông viên bảo thạch nhỏ kia ra…

“Mau dừng tayyyy~~~”

Leola ngẩn người, âm thanh gần như kêu thảm này hình như là…

Một bóng người vô cùng khỏe mạnh nhào tới, một phát đoạt đi bảo thạch trên tay của Leola. Hành động này lập tức chọc giận Bảo Lợi Long và Coffee.

“Dám cướp bảo thạch trên tay của papa/con trai ta, chán sống!” Hai người lần đầu tiên ăn ý mà hét to, sau đó đấu khí màu tím và chớp điện màu xanh trắng xen lẫn gần như là đồng thời bộc phát ra.

“Chờ một chút, đó là…” Leola vội vàng lên tiếng, nhưng hình như đã không kịp rồi.

Chớp điện và đấu khí đan chéo nhau đánh lên bóng người đó, bóng người đó phát ra tiếng gào thét khó nghe nhất mà con người có thể chịu dựng, sau đó cùng với bề ngoài cháy đen, tứ chi còn hơi hơi co giật mà ngã xuống đất, sống chết không rõ.

Nguy rồi, không kịp ngăn cản. Leola nhíu mày, chẳng qua, ngẫm lại lấy năng lực của người đó, công kích thế này hẳn là không đến nỗi bị thương mới phải, cũng liền không lo lắng nữa.

“Biết sự lợi hại của chớp điện/đấu khí của ta rồi chứ!” Bảo Lợi Long và Coffee lần nữa đồng thanh hét to.

Lúc này, một người đàn ông to lớn khác cũng chậm rãi thong thả đi tới, ngắm nghía cục than cháy đen trên đất rồi nói: “Chậc chậc! Đường đường là hoàng tộc của hoàng thất Long Hoàng lại có thể vì một viên bảo thạch mà suýt nữa biến thành thi thể, ta thấy chữ khắc trên mộ của ngươi cứ ghi tham thì thâm là được.”

“Tiểu Hỏa Cầu đại ca!” Bảo Lợi Long nhận ra nam nhân to lớn này trước tiên, lập tức hô lớn ra tiếng.

Hỏa Long có cái tên hoàn toàn không ăn khớp với bề ngoài, hiện giờ đang hóa thân thành hình người, Tiểu Hỏa Cầu cười cười quay đầu qua: “Lâu lắm không thấy rồi, vương tử điện hạ, còn có Ngân Nguyệt Hoàng bệ hạ, Coffee bệ hạ.” Cách hắn chào hỏi hết sức tùy tiện, bởi vì hắn biết ba người trước mắt căn bản không quan tâm thứ lễ tiết này.

“Tiểu Hỏa Cầu!”

Coffee cũng đã nhận ra người trước mắt, lập tức cùng tranh với Bảo Lợi Long nhào đến phía trước Hỏa Long, hai người ngươi đẩy ta ta kéo ngươi, chính là muốn tranh giành đứng ở phía trước Tiểu Hỏa Cầu, hai người giương mắt mong mỏi nhìn Hỏa Long, trong mắt đầy ngập kỳ vọng.

Tiểu Hỏa Cầu gãi mặt nói: “Biết rồi, đây! Quà của các người.” Hắn ở trong bao túi sau lưng tìm rồi tìm, lấy ra cái hộp có đánh dấu tên của Bảo Lợi Long và Coffee, sau đó đưa cho hai người.

Tiểu Hỏa Cầu nhiều năm cùng chủ nhân Cappuccino chạy loạn khắp thế giới. Bởi vì có chủ nhân cẩu thả, cho nên Hỏa Long đành tự mình tỉ mỉ một chút, chưa từng quên gửi về