Bất Phụ Tương Tư

Chương 31




Trói nam nhân kia lại, Quân Dao đem hắn giao cho Tinh Húc xử lý. Biết được nguyên nhân vì sao dịch bệnh bùng phát, nàng vội vã trở lại Lục Mộc Đình tiếp tục với phương thuốc của mình.

Trong mắt các đại phu phương thuốc của nàng vô cùng quái dị, có kẻ còn ác ý nói rằng chẳng khác gì yêu thuật tà đạo, bác bỏ mọi phản đối của bọn họ, Quân Dao vẫn kiên quyết tin tưởng vào bản thân mình.

Mái ngói trong gian bếp ngày đêm nhả khói, hương thảo dược từ siêu đất sôi bùng trên ánh than hồng không ngừng lan đi khắp Lục Mộc Đình, toàn bộ bệnh nhân đã được chăm lo thang thuốc suốt ba ngày liền, nhưng dường như hiệu quả không giống với mong đợi.

Không ít người dân bị cơn đau đớn giày vò nhiều ngày đã trở nên nản lòng, vài người không còn tha thiết đến chuyện thuốc thang.

Quân Dao ân cần bón thuốc cho một nữ tử, nhưng cô nương đó cứ mãi cự tuyệt, không chịu dùng.

* Bốp *

Giữa lúc yên ắng một nam nhân hung hăng đập vỡ bát sành trong tay, mảnh vỡ tung tóe trên đất, văng đến dưới tà váy liên hoa của nàng, bám vụn sắc bén lên tay áo nàng, Quân Dao bàng hoàng nhìn sang, chỉ thấy chỗ thuốc nóng đã ngấm vào cát bụi.

Nàng tự khắc hiểu được vì sao hắn lại bực dọc thế này, lại nhìn nữ nhân đối diện mình co rúm vào một góc lều, ánh mắt nhìn nàng đầy phần chán ghét.

Quân Dao không ép nàng ta dùng thuốc nữa, chậm rãi đứng dậy bằng tất cả áy náy trong lòng.

Gió sương lạnh giá phủ lên tóc nàng, phủ lên cả những mái lều chìm trong ảm đạm. Tự chất vấn mình rằng rốt cuộc bản thân đã sai sót ở điểm nào, vì sao phương thuốc này lại không thể giải quyết triệt để bệnh dịch.

Các bệnh nhân dùng thuốc ngày đầu tiên đều thuyên giảm rõ rệt, nhưng chỉ sau một đêm tất cả đồng loạt tái phát, mà lần tái bệnh này còn nặng hơn cả lúc chưa dùng đến thuốc, người chết vẫn tiếp diễn.



Nàng lủi thủi dời chân vào gian lều của Đan Quất, nha đầu hoạt bát thường ngày hôm nay nằm im đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn nàng.

" Phu nhân, người làm sao vậy?"

Trông thấy gương mặt chủ nhân mang vẻ u buồn, Đan Quất gắng gượng hỏi nàng bằng thanh giọng mỏng yếu. Quân Dao xót xa, để mặc tầm mắt rơi vào màn sương giá ngoài trời, hỏi:

" Đan Quất, có phải ta đã sai rồi không?"

" Phu nhân, người nói gì vậy chứ?"

" Đáng nhẽ ta không nên tự cho mình là nhất, hết lần này đến lần khác bỏ qua ý kiến của các đại phu. Bá tánh Tỳ Trấn vì lý do gì mà họ phải tin ta, vậy mà cuối cùng họ vẫn giao phó tính mạng của mình cho ta, nhưng ta vô năng, tự cao tự đại đã hại mọi người."

Nàng tức giận, thất vọng với bản thân mình. Đến thời khắc này Quân Dao mới hiểu được để cứu sống một sinh mệnh khó khăn nhường nào, để tước đi một sinh mệnh là tàn nhẫn đến nhường nào. Vậy mà trước kia kẻ máu lạnh như nàng lại không hề biết được.

Đan Quất chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, nha đầu khó khăn đỡ lấy thân trên mềm nhũn của mình. Quân Dao nhìn thấy liền đón lấy, giúp nàng ta.

Khi chạm đến cánh tay Đan Quất, vô ý bị một mảnh sành sót lại trong ống tay áo cứa rách da, máu tươi nhỏ giọt rơi vào bát thuốc đặt cạnh đệm cỏ, Đan Quất lo lắng hỏi:

" Phu nhân, người có sao không?"

Nàng u ám lắc đầu, lặng lẽ nhìn thứ tinh huyết đậm màu chạy dọc xuống kẽ tay.

Nha đầu theo bên cạnh nàng đã bao lâu rồi nhỉ? Nếu phải tính có khi là từ lúc còn nằm nôi, thật tình đến Đan Quất cũng không nhớ rõ, thế nên làm sao nô tỳ lại không thấu rõ tâm tư của nàng.

Nhìn Quân Dao dằn vặt, tự trách, Đan Quất cũng rất đau lòng. Nha đầu nói với nàng:

" Phu nhân, đây không phải là lỗi của người."

Nàng không trả lời, chỉ đáp lại bằng nụ cười rất nhạt. Nhìn nàng ủ dột, Đan Quất cảm được bao nhiêu sự thất vọng trong lòng Quân Dao, nha đầu không nói không rằng nhấc bát thuốc chưa kịp thổi nguội một hơi uống cạn.

" Đan Quất, ngươi uống nó rồi?"

Quá bất ngờ, nàng chỉ kịp thảng thốt:



" Ngươi mau nôn ra chỗ thuốc đó đi."

Khóe môi cánh hoa đào thiếu nữ khẽ cười:

" Phu nhân, nô tỳ tin người, vì vậy người không cần tự trách bản thân mình nữa."

Nhất thời mắt nàng ánh lệ, ôm lấy Đan Quất vào lòng. Điều nàng lo lắng không phải bát thuốc kia chẳng mang lại kết quả nàng cần, mà là vì nó đã nhuốm bẩn máu tanh của mình.

Bạch Quân Dao trời sinh độc thể, từ lúc chào đời chẳng hiểu nguyên nhân gì nàng đã sở hữu tinh huyết kỳ dị, kiếp trước Đạm Đài Quân cưỡng đoạt máu nàng làm thuốc dẫn cho Ngụy Y Na là một sự mạo hiểm, đó cũng là lẫn đầu tiên Quân Dao biết được có thể dùng độc huyết cứu người.

Thật sự nàng không dám tưởng tượng nếu độc tính đi vào cơ thể người khác sẽ như thế nào, Quân Dao túc trực cả đêm bên cạnh Đan Quất, một khắc cũng không rời mắt khỏi nha đầu, hầu như từng canh nước mắt nàng đều chảy, tâm trạng rơi vào bi thống tận cùng.

Xào xạc ngọn tre ma sát vào nhau trên đỉnh đầu, heo hút gió lùa qua manh lều thấm dày sương khuya, nàng co người, lấy cánh tay mình làm gối, trong cơn mơ màng đã tự thiếp đi.

Mặt trăng tròn như đêm rằm treo qua khỏi đỉnh đầu, dần dần khuất dạng dưới rặng trúc xanh, vầng dương thay chỗ cho bóng tối, ánh sáng ban ngày bắt đầu chiếu sáng khắp Lục Mộc Đình.

Tia nắng đơn độc xuyên qua kẽ mái lều, trải ngang mắt nàng khiến Quân Dao khó chịu, nàng xòe bàn tay trắng sứ che mặt, ấn đường nhíu lại, từ từ động mí.

Phát hiện bản thân đang nằm yên vị trong lều, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa, chăn dày xám màu cẩn thận đắp ngang eo, Quân Dao hốt hoảng ngồi bật dậy.

Khi nàng chạy ra khỏi lều đã thấy Đan Quất đứng nói cười vui vẻ với vài nữ bệnh nhân, kích động nàng gọi:

" Đan Quất. "

Nha đầu ngoảnh lại, sắc mặt tươi tắn như đóa tường vi, không dám tin nụ cười sáng rực ấy lại lần nữa hiện diện trước mắt nàng. Nha đầu đon đả đến gần:

" Phu nhân, người thức dậy rồi."

Quân Dao cuống quýt nắm lấy bả vai thiếu nữ, dồn dập hỏi:

" Ngươi không sao chứ? Ngươi có thấy chỗ nào bất thường không? "



Nàng ta vén tay áo, mỉm cười hồn nhiên đáp lại:

" Phu nhân, nô tỳ đã bình phục rất nhiều rồi, người xem, những đốm viêm loét đã tan mất, tinh thần cảm giác thoải mái vô cùng."

" Ngươi gạt ta."

" Nô tỳ không có gạt người, thật sự Đan Quất đã khỏi bệnh rất nhiều rồi, phu nhân người thật lợi hại, là thần y trong lòng của nô tỳ."

Bắt mạch cho nha đầu, quả nhiên thể trạng bình phục đến lạ kỳ, độc tính trong nội mạch đã hoàn toàn tiêu tán.

Quân Dao trầm mặc, lẽ nào là nhờ tinh huyết của nàng sao?

Trong đầu nàng chợt loé lên suy nghĩ điên dại, nếu dùng máu nàng hoà vào phương thuốc chứa hơn hai mươi thảo dược và nọc độc của một số côn trùng đó thì sao? Đan Quất dùng qua đã bình phục kỳ lạ, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều thích hợp, nếu không phù hợp thì kịch độc trong tinh huyết nàng sẽ tàn nhẫn hủy đi sinh mệnh.

Nàng thở một hơi thật dài, tống khứ tất thảy tảng đá to trong lồng ngực, lấy đủ can đảm và điên rồ để đưa ra quyết định mạo hiểm cuối cùng.

Quân Dao đến nhà bếp, căn dặn tất cả mọi người tạm lui ra bên ngoài, một mình nàng khép chặt cửa, châm lửa, sắc thuốc, trải đầy bát sành trên bàn tròn.

Chủy thủ trên tay có chút do dự, tim nàng đập loạn, từng sợi tế bào mang theo sợ hãi cùng tội lỗi mà run lên.

Cắt một đường đủ sâu trong lòng bàn tay, tinh huyết nồng đậm nhỏ xuống thành bát trắng ngà, từ từ tan vào tinh túy ngát hương thảo dược, tích tắc chỉ để lại bề mặt sóng sánh toả khói.