Bất Phụ Tương Tư

Chương 20




Quân Dao một người một ngựa đến nơi xảy ra giao chiến, xung quanh khói lửa đã sớm lụi tàn, chỉ còn bãi hoang phế ngổn ngang thi thể, nàng dừng lại bên đoạn sông Mạc Hà gió hai bờ rít thổi như tiếng độc xà trong hang tối, ánh tịch dương bắt đầu xâm lấn nền đất nâu sẫm hòa lẫn cát bụi bằng sắc đỏ ráng chiều.

Nàng xuống ngựa, cẩn trọng quan sát dọc theo hai bờ sông, phát hiện dấu chân đơn độc chệnh choạng di chuyển đến cánh rừng sau Hoang Vực, bên cạnh vương vãi vệt máu đã thấm vào tầng cát vàng, chỉ còn lốm đốm những mảng tối màu, theo sau là năm, sáu dấu chân chồng chéo kích cỡ không giống nhau, nàng suy đoán rất có thể đây là manh mối mà Tinh Húc để lại, xem ra thương thế của hắn không nhẹ.

Tứ bề yên ắng, chỉ có tiếng róc rách của dòng nước len qua khe đá ngầm, khí lạnh âm thầm nuốt chửng hơi ấm ban ngày từ lúc nào, khiến người ta một chút cũng không kịp phát giác.

Đi theo vệt máu đến cánh rừng thì mất dấu, bên kia là sông rộng hắn sẽ chẳng liều lĩnh tới mức vượt qua dòng xoáy nước hung hãn trong tình trạng trọng thương thế này, cỏ cây dưới chân nàng cũng không để lại nhắn nhủ gì.

Nữ nhân cảnh giác, khi xác định xung quanh không có kẻ lạ mặt nào nàng khép hờ môi phát ra âm thanh kỳ lạ, liền gọi đến một Tử Sắc Ngô Công, toàn thân ánh tím ngoằn ngoèo bò đến dưới chân nàng, Quân Dao ngồi xổm dùng đầu ngón tay dịu dàng ve vuốt bộ giáp cứng cáp của Rết nhỏ, đôi răng ranh đen óng ngoan ngoãn tập trung ghi nhớ mùi máu trên đất, nàng khẽ giọng ra lệnh:

" Nhị Thập Tứ Túc, trông cậy vào ngươi rồi, đi đi."

Ngô Công dẫn đường, nàng tiến sâu vào lối mòn vắng vẻ bỏ lại tuấn mã bên bờ sông Mạc Hà. Dây leo chằng chịt như tơ nhện cản trở bước chân thâm nhập vào mảnh rừng hun hút, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng, bóng tối nhấn chìm thân ảnh nhỏ bé của Quân Dao.

" Tinh Húc chàng đang ở đâu?"

Âm giọng trong trẻo vang lên giữa màn đêm lạnh, dù có gọi bao nhiêu lần vẫn không nhận được hồi âm.

Đợt sấm lớn xé nát bầu trời đêm trên ngọn cây già, lóe lên đôi ba bóng người khuất sau con đường đất cách nàng không xa, cố gắng mượn chút ánh sáng le lói ở đầu khu rừng để nhìn kỹ những kẻ lạ mặt, đột nhiên con ngươi trắng dã liếc qua khiến Quân Dao giật mình, nàng vội vàng giấu người vào bụi rậm.

Hắc y nhân tay cầm Tàn Ảnh Đao, trên thân đúc hình thanh xà sắc bén chú ý vào thân cỏ mềm lay động bất thường, hắn cẩn thận đề phòng, di chuyển nhẹ như gió thoảng, bước chân mỗi lúc càng tiến gần đến chỗ của nàng.

Quân Dao bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tâm tư hỗn loạn, nàng dự sẵn ám châm trong tay hồi hộp chờ đợi nguy hiểm tìm đến, nếu như hắn phát hiện sẽ dùng ám châm chọc thẳng vào động mạch chính tại cổ của đối phương, nhưng phía sau hắc y còn có đồng bọn, một tên gục xuống lập tức đánh động với những kẻ còn lại, đằng nào nàng cũng không thoát được.



Hắn ở ngay sau lưng, sát khí nặng nề dần tìm đến bóp nghẹt hơi thở của nàng, đao quang phản chiếu vào thân cây trước mặt, trên nền cỏ xơ xác bóng đen cao lớn sắp túm được chéo váy xích y ẩn hiện dưới gốc cây, liền sau đó nhận được thúc giục của đồng bọn:

" Hắn ở bên kia, nhanh đuổi theo."

Hắc y nhân đành lùi lại, ánh mắt vẫn không ngừng truy tìm, lồng ngực Quân Dao sắp bị nhịp tim đánh thủng, nín thở siết chặt ám châm trong tay.

Để chắc chắn hắn đã rời đi nàng chậm chạp nghiêng đầu ra quan sát, sau lưng xuất hiện tiếng bước chân sột soạt đạp lên tầng lá rụng, nàng cấp tốc quay đầu, còn chưa nhìn ra kẻ lạ mặt đằng sau người đó đã kịp khoá môi nữ nhân bằng bàn tay to lớn, kéo nàng ngồi im lặng trong bụi rậm, hơi thở dồn dập bên tai vô cùng quen thuộc.

Hắc y nhân lần nữa quay đầu, nhưng không nhìn thấy được gì ngoài vẻ hoang vắng vốn có của cánh rừng, cuối cùng cũng thật sự rời đi.

Nam nhân bên cạnh gục trên vai nàng, máu từ bàn tay trắng muốt dính lên gương mặt hốt hoảng của nàng.

" Tinh Húc, chàng không sao chứ?"

Hai mắt đờ đẫn, thều thào đáp lại:

" Dao nhi, sao nàng lại ở đây?"

Khoác tay Tinh Húc lên vai mình, nàng khó khăn dìu hắn đứng dậy:

" Chúng ta nhanh rời khỏi đây trước đã, đám người đó đi vẫn chưa xa."

Dưới hang cỏ, lót vội một chiếc đệm lá khô, đặt Tinh Húc nằm xuống, môi hắn đã bị sương đêm và đau đớn làm cho tái nhợt, toàn thân nóng ran, hai má đỏ bừng, mồ hôi liên tục vã ra như tắm.

Nàng tỉ mỉ kiểm tra khắp cơ thể hắn, ngoài vết thương sâu ở chân khiến toàn thân suy kiệt vì mất máu ra thì không có vết thương nào đáng lo ngại, nhưng mạch tượng có hơi hỗn loạn bất thường.

" Tinh Húc, chàng bị trúng độc rồi."

Hắn cố gắng tách hai môi đã khô héo dính vào nhau, trả lời nàng:

" Là Mạn Đà La."

Mạn Đà La mà hắn trúng phải liều lượng không nhiều, có thể kẻ địch chỉ mang mục đích khiến hắn suy giảm khả năng chiến đấu, không chạy được xa, đợi thêm một hai canh giờ độc tính tiêu tán sẽ không có gì đáng ngại.

Quân Dao chợt nghĩ đến đám hắc y nhân vừa rồi, không kìm được nghi ngờ, hỏi:

" Bọn người che mặt lúc nãy là muốn truy sát chàng sao?"



Tinh Húc ghé mắt nhìn dung mạo nữ nhân bên cạnh đang cẩn thận xé nhỏ thảo dược cho vào miệng nhai nhuyễn, hắn khẽ gật đầu.

Lại nghe:

" Bọn chúng không phải là người của địch quốc? "

Hắn nhíu chặt mày chống đỡ cơn đau rát từ thảo dược chườm lên da thịt, vết thương hở miệng đã được nàng lau sạch máu tanh, yếu ớt lắc đầu:

" Trong lúc hai bên giao chiến một binh sĩ đến thông báo Lăng Phó Tướng đã bị kẻ địch dẫn dụ vào bẫy ở phía sau Hoang Vực, lành ít dữ nhiều, ta lệnh lui binh một mình phá vòng vây ứng cứu Lăng Triệt, nhưng khi đến nơi chỉ có đám hắc y nhân đang đợi sẵn, với thân thủ của bọn chúng chắc chắn không phải người bình thường."

" Chàng có nhớ mặt người báo tin không?"

" Lúc ấy hỗn loạn, người dưới ngựa cúi sâu mặt chỉ nhìn thấy chiến giáp là của phe ta, kế hoạch bị đối phương nhìn ra sơ hở nếu Lăng Phó Tướng nằm lại ở nơi hoang vu này bởi sai lầm của ta, thì nhất định ta sẽ day dứt cả đời."

" Sao chàng lại liều lĩnh như vậy chứ?"

Âm giọng nàng không gắt gao, nhưng Tinh Húc biết được đôi mắt đã giăng kín sự hờn dỗi, hắn nắm siết bàn tay mềm mại đang thắt đoạn cuối của mảnh vải che chắn vết thương.

" Dao nhi, ta xin lỗi đã làm nàng lo lắng."

Quân Dao chỉ nhìn dịu dàng vào gương mặt góc cạnh lem luốt kia, một nỗi lo sợ khiến đáy đồng tử ánh lệ, nàng vẫn chưa bù đắp đủ vì vậy không cho phép hắn xảy ra mệnh hệ gì.

Nàng bình thản nói:

" Chúng ta tìm cách trở về quân doanh trước đã, vết thương của chàng tạm thời đã được cầm máu, nhưng không thể lưu lại đây lâu, nhất định bọn chúng sẽ phát hiện được."

" Định chạy sao?"

Đám hắc y nhân xuất hiện, bao vây cửa hang cỏ, một tên hiên ngang cất giọng:

" Chủ nhân có lệnh mang đầu Thượng Quan Tinh Húc về nhận thưởng."

Nàng đứng dậy, thăm dò chúng:

" Các người nghe theo sai khiến của kẻ nào?"



Ánh mắt sắc nhọn lộ rõ khinh thường:

" Xuống âm tào địa phủ mà hỏi đi."

Tên đứng đầu lao lên, cắt đứt lọn tóc mật mềm bên vai Quân Dao, Tinh Húc phá vỡ đường đi của Tàn Ảnh Đao, kịp thời cứu nàng.

" Aaaaaaa"

Những tên phía sau vô cớ ngã xuống, nằm lăn lộn đau đớn trên mặt đất, tròng mắt trắng như thạch bủa vây tia máu, rên la thảm thiết rồi tắt lịm.

Hắn kinh ngạc đáp đất, nhìn đồng bọn chết một cách bất thường, vẻ ngạo nghễ vừa rồi hoàn toàn tiêu tán:

" Chuyện gì vậy?"

Khoé môi nữ nhân nhếch lên, âm thanh lục lạc đồng ong vào màn nhĩ của tên thủ lĩnh.

Trước ngực y phục bị thứ gì đó xé rách, vòi châm sắc như kim còn vương giọt máu tươi, Hắc Hạt Tử đi qua bả vai chui vào gáy, ghim nọc độc xuống da thịt nạn nhân, đợi đến khi hắn phát hiện ra tứ chi đã bị làm cho tê liệt, từng đoạn tế bào thống khổ tựa lăng trì.

Quân Dao nắm cổ áo hắn truy hỏi:

" Nói, ai phái ngươi đến hại người?"

Máu chảy ra từ khoé miệng, không đợi cho nọc độc giày vò hắn đã tự mình kết liễu.