Cái liếc mắt này làm Quý Minh Thư vô cùng xấu hổ, không kém lúc bị Sầm Sâm nhìn thấy lúc cô hát trong bồn tắm chút nào.
Hình như Sầm Sâm cũng nghĩ đến điều cô đang nghĩ, bỗng nhiên nói: "Nhìn tôi làm gì hả, cô tiên nữ khiến người khác quỳ xuống xưng thần".
Anh nói chín chữ "tiên nữ khiến người khác quỳ xuống xưng thần" này với giọng điệu bình thản, nhưng giữa mỗi chữ lại dừng lại một chút, giống như khi học thuộc văn học cổ thời cấp ba, chẳng qua là anh đang ngập ngừng nói, đem lại cảm giác hơi nhục nhã.
Quý Minh Thư phản ứng hơi chậm, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời như nào.
Sầm Sâm cũng không biết tại sao lại rảnh rỗi, còn nói thêm: "Gọi thế có đúng không, hay em thích tiên nữ điên đảo chúng sinh hơn?"
Quý Minh Thư: "..."
Cô là người quá tốt nên mới có thể ảo tưởng rằng cái con người mặt lạnh lùng, mồm miệng độc địa, mặt người dạ thú Sầm Sâm này có thể vì quan hệ phức tạp trong gia đình mà cảm thấy buồn lòng.
Cô ngồi thẳng lưng, mặt vô cảm nói: "Nói hay thế thì anh nói nhiều vào."
Sầm Sâm không làm theo ý cô, lại nhìn về phía trước bằng ánh mắt hờ hững, lập tức bảo tài xế quay về biệt thự Minh Thủy, trên đường cũng không mở miệng nữa.
Biệt thự Minh Thủy chia ra làm hai khu, một khu cạnh bên hồ và một khu giữa hồ. Nơi ở của Sầm Sâm và Quý Minh Thư là căn số 13, là một ngôi biệt thự giữa hồ, có xây dựng một cây cầu lớn, chạy thẳng vào bãi đậu xe riêng, bên cầu còn có trạm canh gác, luôn có người luân phiên canh gác hai mươi tư tiếng, sự an toàn và tính bảo mật cá nhân vô cùng tốt.
Xe vừa dừng lại, Quý Minh Thư liền mở cửa xe xuống trước, cũng không quay đầu lại mà bước về phía trước.
Bóng dáng của cô thướt tha, còn rất có khí chất. Người vô hình Chu Giai Hằng yên lặng đánh giá trong lòng bằng một chữ: Ngầu
Quý Minh Thư về đến nhà, chạy nhanh lên tầng hai, khóa kỹ cửa phòng ngủ, còn đang suy nghĩ xem đợt lát nữa Sầm Sâm đến gõ cửa thì cô có nên nói mấy câu mềm mỏng hay không.
Nhưng đến cả khi cô tẩy trang trong cũng không nghe thấy có động tĩnh gì ở tầng dưới.
Cô đi đến ban công, trùng hợp lại nhìn thấy xe của Sầm Sâm từ từ đi ra khỏi biệt thự, ngay sau đó, một chiếc Passat cũng đi theo sau.
Người lái chiết Passat là vệ sĩ của Sầm Sâm.
Vệ sĩ của anh từ xưa đến nay luôn thay phiên nhau làm việc trong 24h, một phút cũng không rời.
Nói cách khác, anh đã đi rồi?
Quý Minh Thư phản ứng khá chậm, sau đó lập tức gọi điện thoại chất vất: "Anh đi đâu đấy?"
Giọng nói của Sầm Sâm ôn hòa, "Tôi còn có việc, em cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi tôi."
"? Ai đợi anh cơ?"
Trong nháy mắt, Quý Minh Thư tưởng mình đã nghe nhầm, cái tên đàn ông thối này còn nghĩ rằng cô sẽ làm một hòn vọng phu ngây thơ chờ chồng về hay sao? Anh ta là ai mà dám nghĩ vậy, đúng là khâm phục mà.
Cô không lưu luyến chút nào, dứt khoát cúp điện thoại.
Nhưng cúp điện thoại xong cô lại bắt đầu hối hận, cô vội vàng như vậy làm gì, không phải anh ta sẽ cảm thấy cô đang chột dạ đó chứ?
Quý Minh Thư càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rồi lại tức giận, "Đồ không biết xấu hổ, lớn lên mặt chẳng ra gì lại tưởng mình đẹp lắm à!" l
Cô ném điện thoại xuống, quay lại phòng tắm đắp mặt nạ.
Vỗ vỗ, cô đột nhiên lại nghĩ đến một điều: Không đúng, hình như anh cũng không thuộc loại "Lớn lên mặt chẳng ra gì"
Đầu tiên, anh ta thật sự không phải kiểu đấy, nếu mặt mũi anh ta chẳng ra gì thật, chẳng phải cô đang tự sỉ nhục gu thẩm mỹ của mình hay sao?
Nghĩ đến những điều này, cô lại càng tức giận.
* * *
Bên kia, sau khi đưa Quý đại tiểu thư về khu biệt thự, Sầm Sâm lại bảo tài xế đi về hướng hướng Hòa Ung Hội.
Hòa Ung Hội là câu lạc bộ tư nhân, nằm ở đường Thuỵ Anh, ngày trước là lãnh sự quán, so với các câu lạc bộ xa hoa khác, nó đặc biệt ở điểm không cho đăng ký hội viên mà chỉ để dành riêng cho mấy nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh - Thượng Hải.
Tối nay Sầm Sâm có hẹn ở đây, hẹn người ta nói chuyện về việc khai phá khu thắng cảnh phía tây của khách sạn.
Trong ánh đèn đường rực rỡ, toàn bộ đế đô vốn đang chìm trong bóng tối liền sáng lên. Nhìn về phía Trường An ở xa, gió đông, trong đêm thổi ngàn cây hoa*, tổng thể thành phố như mang một chút náo nhiệt, lại gợn lên cả sự cô đơn quạnh quẽ.
(*) Câu thơ trong bài Thanh ngọc án - Nguyên Tịch
Sầm Sâm cũng không nhìn ra bên ngoài, anh vừa về nước đã liên tục phải đi xã giao, dù là người làm bằng sắt cũng phải thấy mệt mỏi. Đôi tay anh khoanh trước ngực, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi.
Có lẽ do não bộ luôn ở trong trạng thái hoạt động liên tục, trong giây phút ngắn ngủi này mà muốn thả lỏng cũng rất khó, trong đầu anh không hiểu tại sao bỗng hiện ra rất nhiều hình ảnh:
Cô em họ nhỏ hoảng hốt nói xin lỗi, nhìn miếng sườn trong bát lại không biết phải làm gì, yếu đuối hoảng sợ;
Bà cụ Sầm tươi cười vui vẻ với Quý Minh Thư, thế nhưng khi nhìn anh lại có phần xa cách, khách khí;
Còn có khi cô nhỏ Sầm Nghênh Sương nhắc tới Sầm Dương, cả đình hóng gió yên tĩnh lại.
Trong chốc lát, bỗng nhiên anh nhớ đến khi còn bé, từ Tinh Thành đi tới Đế đô, và cả khi lần đầu đi vào ngõ Nam Kiều.
Cũng giống như vậy, rất đông người, mà lại rất yên tĩnh.
Có một số việc tưởng chừng đã xảy ra từ rất lâu, như đã qua cả một thế kỉ, mọi người đều ngầm hiểu mà không đề cập đến, không phải bởi vì chuyện đã qua, mà vì chuyện đó sẽ mãi mãi không bỏ qua được.
Chu Giai Hằng ngồi ở ghế lái phụ, nhìn vào kính chiếu hậu lại thấy Sầm Sâm đang nhíu mày, hình như nghỉ ngơi không tốt lắm, anh ta tự chủ trương, bật một đoạn nhạc nhẹ nhàng êm ái.
Ngoài cửa sổ, đèn giao thông chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, ánh đèn đường mờ mờ nghiêng vào cửa xe khép hờ, như là vầng trăng sáng đang hoài niệm, mông lung nhảy nhót.
Đã lâu rồi Sầm Sâm mới thấy buồn ngủ như bây giờ.
Cũng không biết tại sao, trong đầu anh lại nghĩ đến bộ dạng hát hò của Quý Minh Thư ở bồn tắm, vừa nhớ tới hình ảnh đó, mấy câu hát cứ như tự động được bật lên, cứ như sử dụng hệ thống âm thanh 3D lặp đi lặp lại.
Cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tiêu tan, anh xoa chân mày, tự động nở nụ cười.
* * *
Đêm hè gió mát, tại nơi cửa của Hòa Ung Hội, Trương Bảo Xu ngẩng đầu ánh sáng bạc trên biển hiệu, không tự chủ mà ôm lấy cánh tay, nhẹ nhàng co người lại.
Hôm nay cô bị bắt đi làm việc, đi xã giao thay cho một ngôi sao nổi tiếng dưới trướng người đại diện vì cô ta có việc đột xuất.
Người đại diện dặn dò liên tục, nói cô phải nắm lấy cơ hội, nhưng trước khi đi lại nói rằng, nếu không biết nói chuyện thì tốt nhất đừng nên mở miệng.
Không cho nói chuyện thì cô nắm chắc cơ hội kiểu gì? Trương Bảo Xu cảm thấy khó hiểu, lại có chút buồn bực.
Bình thường khó có cơ hội đến Hòa Ung Hội, nay có cái gật đầu của Trương đại công tử, một nữ phục vụ mặc sườn xám cười duyên dáng mà dẫn cô lên lầu.
Cô ôm chặt quai túi xách, yên lặng đánh giá xung quanh.
Có lẽ bởi vì trước đây Hòa Ung Hội là lãnh sự quán, bên trong trang trí theo phong cách giao thoa giữa Trung Quốc và Phương Tây, vừa có dòng nước nhỏ nước chảy róc rách, vừa có máy chạy đĩa than với tranh sơn dầu, điều kì diệu đó là, khi kết hợp với nhau không hông hề cảm thấy không hài hòa.
Cô phải đến phòng ở tầng 3, căn phòng mang tên "Giấc mộng Nam Kha" vô cùng lịch sự tao nhã, đúng là kẻ có tiền rất thích đặt mấy cái tên khó hiểu để thể hiện gu thẩm mỹ không tầm thường của mình, Trương Bảo Xu cũng không thấy ngạc nhiên.
Căn phòng được mở ra, bên trong rộng rãi, nhìn một cái cũng không đủ thấy được toàn cục.
Chạm vào tầm mắt là chiếc bàn tròn xoay tự động bằng đã cẩm thạch, phía trên đặt bộ bát đĩa tinh xảo cùng với hoa tươi rực rỡ, có nửa tấm bình phong chắn lại, ánh đèn trở nên mông lung u ám, thình thoạng có tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
Khi Trương Bảo Xu đến gần, cô nghe được một giọng nói trầm trầm, còn hơi mang ý cười, "Trương công tử, cảm ơn."
Trương công tử cũng cười, "Khả năng nhớ bài của tôi thì không bằng cậu rồi."
Một dãy bài chưa đánh bị đẩy ra giữa, hòa vào với mấy lá bài khác còn trên bàn rồi có người lại trộn bài.
Thấy Trương Bảo Xu tới, Trương công tử hơi nhướng mày, cũng không để ý đến cô, vừa trộn bài vừa thuận miệng bảo, "Đến châm thuốc cho Sầm tổng đi."
Sầm tổng? Trương Bảo Xu theo bản năng nhìn một vòng.
Ở đây có sáu người đàn ông, ba người ngồi, ba người đứng, người đang đứng nhìn không giống làm chủ, người đang ngồi, ngoại trừ người cô biết là Trương công tử, còn một người đàn ông trung niên giống như lãnh đạo, bên cạnh đã có người tiếp, còn là gương mặt quen thuộc trên truyền thông.
Chỉ còn lại một người..
Trương Bảo Xu thấy rõ khuôn mặt anh, bỗng dưng ngẩn ra.
Đây không phải là người ở đêm tiệc của "Không độ" đã mua vòng cổ ngọc trai của Tô Trình hay sao?
Cô nhớ rõ, tên anh là Sầm Sâm.
Thấy cô mãi không phản ứng, Trương công tử không kiên nhẫn nhíu mày, "Còn đứng đó làm gì, châm điếu thuốc mà cô còn muốn tắm gội dâng hương trước à?"
Trương Bảo Xu hoàn hồn, vội vàng xoay người lại, lấy trên bàn hộp thuốc, hộp thuốc này trước đây cô cũng chưa từng thấy, bóc không được, đẩy cũng không ra.
Sầm Sâm quay đầu, liếc nhìn một cái rất nhạt, giơ tay hơi cản lại, "Không cần."
Trương Bảo Xu nhất thời không biết làm như nào mới đúng.
Trương công tử nhìn cũng không vừa mắt, giơ tay ra chỉ chỉ, "Đi rót rượu đi."
"..."
Trương Bảo Xu chậm một nhịp, bị động đi lấy bình rượu tây.
Ngày thường cô cũng nhanh nhẹn, nếu không thì cơ hội tối nay người đại diện cũng sẽ không để lại cho cô, nhưng hôm nay cũng không rõ tại sao chân tay lại luống cuống như vậy.
Lại thêm khuôn mặt của hai cô gái kia nhìn cô có chút giễu cợt, cô gái đi cùng Trương công tử còn cố ý chọn thời điểm này thể hiện bản thân, đưa ngón tay lên xoa thái dương cho anh ta, day day nhẹ nhàng, màu đỏ của rượu cùng với ánh bạc từ móng tay loé sáng dưới ánh đèn, vô cùng sinh động.
Trương công tử một bên hưởng thụ sự phục vụ của người đẹp, một bên chia bài thuần thục, còn lười biếng nói: "Sầm tổng, cái này không thể trách tôi đâu, hôm nay vốn dĩ muốn gọi Tần Chỉ Tuệ đến tiếp cậu, nhưng người đại diện của cô ấy bảo chuyến bay bị trễ, chưa về kịp nên phải đưa đến đây một cô nhóc như này. Nghe bảo là sinh viên của Học viện điện ảnh, vừa mới quay xong một bộ phim thanh xuân vườn trường gì đó, còn bảo là thanh thuần lanh lợi, thế này thì có gì mà lanh lợi cơ chứ."
Anh ta quay đầu hỏi Trương Bảo Xu, "Cô tên là gì?"
"Trương.. Bảo Xu."
"Ồ, cùng họ với tôi ư."
"Tên thật à?"
Sầm Sâm vẫn luôn im lặng lại bỗng nhiên nhìn cô.
Trương Bảo Xu lắc đầu, "Là nghệ danh."
"Tên thật cô là gì?"
Trương Bảo Xu có chút thẹn thùng, ấp a ấp úng không lên tiếng.
Sầm Sâm cũng không thèm để ý, ánh mắt dời đi, lại nhìn xuống bộ bài trên tay, ung dung điều chỉnh vị trí các lá bài.
Ngón tay anh mảnh khảnh thon dài, dáng vẻ chơi bài cũng như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Do dự sau một lúc lâu, Trương Bảo Xu nhẹ giọng đáp: "Em tên thật là Trương Yến Hồng."
Nói xong, hai tai cô đỏ lên, tự mình cũng thấy cái tên này vô cùng quê.
Quả nhiên, mấy cô gái vừa nghe liền không nhịn được cười, phản ứng của Trương công tử lại càng thẳng thắn, cho rằng cái tên này cứ như là tên của nha hoàn từ thế kỉ trước.
Sầm Sâm cũng không phản ứng lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Tên rất tốt, hai chữ" Bảo Thư* "này không hợp với cô."
(*) Ở đây, anh nhầm hai chữ "Bảo Xu" thành Bảo Thư, chữ Thư này giống như Thư trong tên của Quý Minh Thư, mang ý nghĩ là bảo vật trân quý.
Giọng nói anh nhẹ nhàng lạnh nhạt, mà khi nhắc đến hai chữ kia lại mang phần ôn nhu. Trương Bảo Xu giật mình chớp mắt một cái, quên luôn cả việc suy nghĩ tại sao cái tên lại không hợp với bản thân.
Nửa sau buổi tiệc, mấy người đàn ông tập trung nói chuyện công việc, Trường Bảo Xu nghe không hiểu, cũng không nghe lọt tai, cô giống như bị quỷ ám, trái tim ngứa ngáy, lá gan cũng lớn hơn trước.
Cô rót rượu cho Sầm Sâm, rồi lại thông minh mà ngồi ngay cạnh anh, nhanh nhẹn lấy đồ này đồ kia, cố gắng chăm sóc Sầm Sâm.
Trương công tử lúc trước còn đang ngứa mắt với cô, bây giờ còn gật đầu một cái, thể hiện ánh mắt "vẫn còn hiểu chuyện"
* * *
Quân Dật nắm quyền chủ động khai phá khu vực thắng cảnh du lịch ở phía tây
Sau khi Sầm Sâm về nước tiếp quản tập đoàn, anh điều chỉnh việc khai thác một số hạng mục, hạng mục của khu vực phía tây này đối với tập đoàn là hạng mục không quan trọng, có thì tốt, không có cũng không sao.
Nhưng đối với Trương công tử, hạng mục này vô cùng quan trọng, nếu được làm việc với khách sạn cao cấp, khu dịch vụ và danh tiếng của họ sẽ tăng lên không ít.
Chính vì thế nên anh ta mới đặt cuộc hẹn hôm nay, một bên muốn duy trì trạng thái hợp tác, một bên im lặng chờ hưởng lợi chỉ cười không nói.
Uống rượu cả đêm, Trương công tử nói rách cả miệng cũng không chiếm được nửa phần lợi ích từ Sầm Sâm, nhưng việc hợp tác không thể bỏ dở, anh ta bất đắc dĩ lùi một bước, dến cuối cùng phải lùi đến mức chỉ còn lại đồ lót mà vẫn phải tỏ vẻ cảm ơn với đối phương, cứ như là cầu xin người ta đến kiếm tiền.
Sầm Sâm và cục trưởng Dương-người giúp đơ phốt hợp đã rời đi trước, chỉ còn lại Trương công tử còn bực bội kéo cà vạt.
Thấy Trương Bảo Xu còn ngượng ngùng xoắn xít kéo chiếc túi, không biết có nên đuổi theo Sầm Sâm hay không, cơn tức giận của anh ta ngày càng lớn, hất cằm về phía cửa, "Đuổi theo đi, cô từ đâu đến mà ngu xuẩn vậy? Đứng đây muốn lập đền thờ chắc?"
Trương Bảo Xu vừa tức vừa sợ, nhưng cũng không dám cãi lại. Tuy đều mang họ Trương, nhưng vị Trường trước mặt này cô đắc tội không nổi.
Cô chầm chậm đi ra ngoài, nhìn thấy tài xế đang cúi người mở cửa xe cho Sầm Sâm.
"Sầm tổng!"
Cô lấy hết can đảm gọi một tiếng.
Sầm Sâm khẽ nhìn.
Trương Bảo Xu hít sâu một hơi, dẫm đôi giày cao gót, bước nhanh đi phía trước.
Dừng lại trước mặt Sầm Sâm, cô siết chặt túi, tỏ vẻ ngượng ngùng hỏi: "Sầm tổng, không biết anh có tiện cho tôi đi nhờ một đoạn hay không? Tôi không lái xe.. à không phải, tôi không có xe."
Nói xong cô lại lập tức bổ sung thêm, "Nếu không tiện cũng không sao, cái đó.. tôi có thể thêm WeChat của anh được không?"
Sầm Sâm cất giọng cười nhẹ.
Trương Bảo Xu lặng lẽ nhìn lên, phát hiện ánh mắt anh dừng lại ở chiếc túi của mình.
Đây chỉ là chiếc túi cô mượn người đại diện, là một chiếc Chanel từ hai năm trước, màu sắc form dáng đều rất đẹp, đương nhiên giá cũng không phải là loại dành cho người vừa mới vào nghề như cô có thể mua nổi.
Sầm Sâm cũng khắc sâu trong ký ức hình dáng của chiếc túi này.
Đêm trước khi kết hôn, chiếc túi mà Quý Minh Thư đeo chính là chiếc này.
Đêm đó khi tỉnh lại, Quý Minh Thư nhìn thấy anh nằm cạnh, tức giận đến mức đổ hết đồ đạc bên trong ra ngoài, đem túi đội lên đầu anh rồi túm lại, trực tiếp bùng nổ cơn giận với cái tên biến thái đã cướp trinh tiết của cô.
"Sầm tổng?"
Trương Bảo Xu thấp thỏm cất giọng, còn giơ điện thoại của mình lên.
Sầm Sâm hoàn hồn, ánh mắt dừng ở We Chat của cô một lát.
Trương Bảo Xu, hóa ra không phải chữ "Thư" kia.
Anh xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, nói chuyện thẳng thắn, "Ngại quá, tôi kết hôn rồi."
Trương Bảo Xu hơi giật mình.
Cả một đêm đều nhìn anh chăm chú, thế mà cô lại bỏ qua chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh. Chỉ có điều, mấy người đàn ông ở trong giới này, kết hôn hay chưa cũng chẳng quan trọng.
Theo bản năng, cô lý giải câu nhắc nhở này của Sầm Sâm ám chỉ đến một điều khác, tuy có hơi mất mát, nhưng lại có chủ ý khác.
Im lặng một chút, cô tự cảm thấy bản thân có dũng khí mà ngẩng mặt lên đối diện với Sầm Sâm, trắng trợn nói: "Tôi không ngại."
"Còn tôi thì để ý." Sầm Sâm không suy nghĩ đáp, "Mấy người các cô đi học không cần điểm văn hóa à? Trình độ nghe hiểu như này, mấy cô có hiểu được lời thoại không thế."
Trương Bảo Xu mờ mịt nhìn anh.
Sầm Sâm lên xe, nhẹ nhàng nói: "Ngoại hình, khí chất, bằng cấp, bối cảnh đều không so được với vợ tôi, cô đi rửa mặt mà tỉnh lại đi."