Bắt Nhầm Yêu Đúng

Chương 67




Ông Thành quay mặt đi che đôi mắt có chút nước hoe đỏ, ông không trả lời cũng coi như chấp nhận. Bà Hoài gật nhẹ, thở ra một hơi, mỉm cười trấn an hai con:

– Được rồi… bố mẹ chỉ mong con gái bố mẹ hạnh phúc, nếu con cảm thấy như vậy là nên thì cứ làm. Bố mẹ sẽ ủng hộ hai đứa.

Diệp Anh mừng rỡ, đôi mắt lăn dài những giọt hạnh phúc quay sang Phan Đức, để anh siết chặt bàn tay, cô gật đầu nghẹn ngào. Vậy là cô và anh đã được bố mẹ cô ủng hộ, cô không còn mong muốn nào hơn nữa. Ba mẹ anh… cô không thích họ, họ cũng không thích cô, chỉ cần họ cho cô được ở bên anh là đủ.

– Con xin phép từ ngày mai đón Diệp Anh đi, dù có ở với con nhưng con sẽ thường xuyên đưa cô ấy về với bố mẹ, bố mẹ yên tâm ạ.

Bà Hoài hài lòng gật đầu, cảm thấy cứ giữ chân hai đứa ở đây sẽ làm chúng nó mất vui nên bà giục:

– Được rồi, hai đứa đi làm về chắc mệt rồi, hay lên phòng cái Diệp Anh nghỉ một lát đi.

Phan Đức chỉ chờ có thế, anh nhìn vẻ thờ ơ không quan tâm mặc kệ chúng mày của bố vợ, nhìn mẹ vợ anh mỉm cười đáp:

– Vậy chúng con xin phép. Mình đi thôi em!

Diệp Anh ngường ngượng bước theo Phan Đức ra khỏi phòng khách. Cô lại là người bước lên cầu thang trước để anh theo sau. Lần đầu tiên anh vào phòng cô, trong lòng cô vừa hồi hộp vừa có chút xấu hổ. Hai má cô đỏ bừng khi anh tò mò nhìn xung quanh phòng, màu hồng công chúa chủ đạo cùng nhiều hình trang trí dễ thương khiến anh phì cười trêu chọc:

– Tiểu thư Diệp Anh được cưng chiều quá nhỉ!

– Bố mẹ sơn phòng rồi trang trí cho em từ ngày nhỏ, giờ lớn rồi mà em cũng ngại thay đổi.

– Để vậy đi. Em lúc nào cũng là công chúa nhỏ, lúc trước của bố mẹ, giờ thì là… của anh.



Anh tủm tỉm ôm chặt lấy cô từ phía sau, dụi mũi vào tai cô làm cô nhồn nhột. Bất chợt, ánh mắt anh dừng ở vỏ thuốc tr.ánh th.ai cô quên chưa vứt đi bị rơi từ túi áo khoác trên trên giá ra nền nhà từ lúc nào. Đáy mắt anh sẫm lại, anh lại thêm siết chặt cô, có chút giận dỗi mà hỏi:

– Em uống thuốc gì thế kia? Hại người lắm biết không? Mà mình có con thì cũng có làm sao? Càng tốt!

Diệp Anh gật đầu, cô cay cay sống mũi đáp:

– Em… em cũng muốn có con với anh, nhưng khi ấy mình không nên có. Ba mẹ anh sẽ đánh giá em thế nào khi chúng ta chưa phải vợ chồng mà em đã mang thai. Em không muốn lợi dụng đứa bé làm áp lực để họ chấp nhận em. Hơn nữa… em cũng rất lo… nếu bố mẹ em không chấp nhận, nếu anh không đủ kiên nhẫn… đứa bé ra đời sẽ khổ…

Phan Đức xót xa trước những gì Diệp Anh vừa nói, anh xoay người cô lại, nhìn sâu vào đôi mắt ửng đỏ của cô anh mím môi gật nhẹ. Một hồi anh mới thở hắt ra, gạt lọn tóc ướt dính trên má cô, anh nói:

– Anh xin lỗi… xin lỗi vì khiến em phải suy nghĩ nhiều như vậy. Ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé, là vợ chồng rồi con chúng ta sẽ được như bao đứa trẻ khác.

Diệp Anh gật đầu, mắt lại đôi mi để mặc dòng nước mắt lăn dài. Anh hôn lên vầng trán thanh tú, hôn lên đôi mắt ướt đẫm rồi tìm đến đôi môi mềm mại đầy mời gọi của cô. Nụ hôn ngọt ngào mê đắm của hai người sau những ngày tưởng chừng phải vĩnh viễn mất nhau như nồng nàn bất tận…

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa làm cả hai giật mình. Phan Đức lưu luyến nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của Diệp Anh, anh còn chưa thỏa mãn nhưng cô đã đẩy anh ra để bước về cửa. Bà Hoài bưng trên tay khay inox đựng một đĩa mì xào lớn thơm phức cùng hai bát hai đũa, bà cười nói:

– Ban tối cái Diệp Anh ăn chẳng bao nhiêu, thể nào chốc cũng đói. Mẹ làm cho cả hai đứa cùng ăn luôn. Đức đừng ngại con nhé, cứ coi đây như nhà mình con ạ!

Bà còn nháy mắt với anh một cái làm anh cứ ngỡ mình đang mơ. Mẹ vợ anh tâm lý đến ngỡ ngàng, anh lập tức bước nhanh ra đỡ lấy khay mì hải sản nóng hổi trên tay bà, cong mắt cười đáp:



– Nhìn đã thấy ngon rồi, chúng con cảm ơn mẹ!

– Được rồi, cứ ăn hết là mẹ mừng. Ăn luôn đi cho nóng!

Bà tủm tỉm đóng lại cửa để hai đứa thoải mái bên trong. Đồ ăn hấp dẫn trước mặt làm Phan Đức liền cảm nhận được cơn đói, bình thường anh ăn tối rất muộn cũng đã quen. Anh đặt khay mì lên bàn kính trong phòng. Diệp Anh bài trí bàn kiểu Nhật nhưng chỉ để một đệm ngồi, thế nên anh ngồi đối diện phía còn lại, đưa bát cùng đũa cho cô. Diệp Anh phì cười đón lấy, trêu chọc:

– Nhìn hai mắt anh sáng lấp lánh lên kìa. Đừng nói với em anh chưa ăn tối đấy nhé!

Phan Đức mỉm cười thay lời xác nhận:

– Giờ anh đã hiểu em tuyệt vời giống ai rồi!

Ai kia khéo nịnh ghê, một mũi tên trúng cả hai đích đến. Diệp Anh cười cười đáp:

– Em cũng mong giống được mẹ mà khó lắm, em không biết nấu ăn như mẹ đâu!

– Việc đó đâu quan trọng.

Anh nhàn nhạt nói. Dù sao anh cũng đâu cần cô nấu ăn.

– Thế còn… mẹ anh… bà ấy thế nào em còn chưa gặp.

– Mẹ anh chưa bao giờ nấu cho anh một bữa nào.