Thành Nam như kẻ điên không thể đối thoại trong cơn mê tình, anh ta lao đến ôm chặt lấy Diệp Anh. Bàn tay lớn tóm cổ áo nhung mềm của cô xé toạc, mạnh mẽ xoa nắn đôi gò mềm mại qua lớp áo lót ren, môi Nam không ngừng hôn lên môi cô như hút hết sinh khí từ cô. Diệp Anh tím tái mặt mũi, trong cơn rối loạn cô quẫy đạp chân tay bằng toàn bộ sức lực nhưng không sao thoát khỏi Nam. Bất ngờ, cánh tay cô quàng qua cốc sữa trên bàn trang điểm làm cốc sữa rơi choang một tiếng, sàn nhà lập tức loang màu trắng đục cùng những mảnh thủy tinh vỡ tan tành. Tia sáng lóe lên trong óc Diệp Anh, cô cắn phập môi Nam, trong khi hắn đau đến choáng váng cô dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra rồi bước xuống nền nhà. Nhanh chóng nhặt lên tay một mảnh thủy tinh sắc lẹm, hai mắt Diệp Anh vằn đỏ trong căm hờn, cô đưa mảnh thủy tinh về phía trước đe dọa, hai chân run rẩy lùi lại phía sau, lắc đầu ghê sợ gằn giọng:
– Đừng đến đây… Tôi cấm anh bước đến đây!
Cô vừa lắc đầu dọa dẫm vừa lùi người về phía cửa phòng. Thành Nam sững sờ lau vết máu trên cánh môi vừa bị cắn, cảm giác đau đớn làm anh ta tỉnh táo trở lại khỏi cơn ngông cuồng. Nhìn Diệp Anh trong bộ dạng đáng thương liều chết trước mặt, anh ta vừa xót xa cho cô, vừa nực cười cho bản thân mình. Lâu nay anh ta không thiếu con gái theo đuổi, vậy mà anh ta lại say mê một đứa con gái không yêu anh ta đến mức mất lý trí, để rồi còn khiến cô gái ấy khốn khổ liều mạng vì mình. Vốn dĩ chỉ muốn thuyết phục Diệp Anh để cô nghe theo, nào ngờ trong cơn tức giận anh ta quên sạch lý trí, chỉ muốn dùng sức mạnh ép cô để cô phải chịu theo anh khi mọi chuyện đã rồi. Thở hắt ra, Thành Nam giơ tay xin hàng, nói gì thì nói, anh không thiếu mưu hèn kế bẩn nhưng đứng trước cô gái mình yêu, anh vẫn mềm lòng.
– Anh xin lỗi… Diệp Anh, anh không cố ý, chỉ vì anh yêu em quá mà thôi! Chúng ta cho nhau một cơ hội có được không em? Phan Đức không phù hợp với em, gia đình anh ta hết sức phức tạp, bố mẹ anh ta không thích em, còn cho người bắt bớ em, anh tin chắc vụ bắt cóc em do bố mẹ anh ta gây ra… Em nghĩ xem liệu em có sống yên được với cái nhà đó không? Hơn nữa, người ta nói “cha nào con nấy”, anh ta sẽ sớm sa đọa như cha anh ta thôi, khi ấy em tỉnh ra thì đã muộn rồi! Bố mẹ em nghĩ cho em nên mới giao em cho anh, em có yêu anh ta thì cũng nên dùng lý trí mà suy nghĩ!
Thành Nam dùng mọi lý lẽ trước cái lắc đầu ghê sợ từ Diệp Anh, cô vẫn giơ mảnh thủy tinh xua đuổi khi anh ta từng bước tiến lại, có chút dè chừng. Cô không biết… không biết nếu anh ta cứ xông đến, cô có đủ can đảm để cứa lên da thịt anh ta không nữa. Nước mắt lăn dài, cô sụt sịt nói:
– Tôi chỉ cần anh Đức… dù có bị ba mẹ anh ấy ghét bỏ cũng được!
Đến khi lưng cô chạm đến cửa phòng ngủ, cô lập tức nắm chốt xoay rồi chạy nhanh ra ngoài. Trái tim đập thình thình cô mở tiếp cửa ra vào căn hộ, sau đó hai chân trần chạy thục mạng vào cầu thang thoát hiểm. Tầng bảy… nơi này không quá cao để cô chạy xuống dưới, hơn nữa… dường như Thành Nam không đuổi theo cô, thế nên cô cứ thế chạy một mạch xuống tầng một. Hai chân mỏi rã rời làm cô loạng choạng, bất ngờ cô va phải một người đàn ông. Anh ta… nhìn rất quen! Cô nhớ ra rồi! Anh ta là vệ sĩ của Phan Đức, hôm trước anh ta còn đưa thư của cô ả bịa chuyện kia cho cô. Trái tim đập như bay vì mừng rỡ, cô lắp bắp khi anh ta đỡ cô dậy.
– Chị dâu, chị không sao chứ?
– Anh… sao anh lại ở đây?
Khải nhanh chóng hiểu chuyện, chắc hẳn cô gái này chạy trốn khỏi gã Nam nên mới trong bộ dạng hớt hải. Ban nãy Khải nhắn Nam đòi nốt phần tiền, Nam đã nhắn gã đến đây gặp gã. Nam không muốn chuyển khoản cho Khải vì sợ bị lộ nên ngay từ đầu anh ta đã đưa tiền mặt. Lúc này, Khải bắt được Diệp Anh, lòng gã mừng như bắt được vàng. Có con át này trong tay thì gã còn phải sợ Phan Đức nữa sao? Gã đã định bỏ trốn sau khi lấy tiền từ Nam để tránh bị Phan Đức tìm đến, nhưng giữ được Diệp Anh trong tay, cơ hội được tha bổng, thậm chí còn được thưởng của gã biến thành cao chót vót. Ăn hai mang dù sao vẫn ngon hơn!
– Em đuổi theo lũ người bắt cóc chị tìm được đến đây, may quá rồi! Giờ em đưa chị về gặp anh Đức nhé!