Bất Ngờ Kết Hôn

Chương 7




7.

Mấy tiếng đồng hồ trước, Lâm Tỉ còn thờ ơ nhìn xe cứu thương xúc Trương Dã đi, cậu ngơ ngẩn ngồi trên xe của Đoàn Thâm mới tỉnh táo lại. Cậu sẽ không xin lỗi Trương Dã. Lâm Tỉ không vui mà nghĩ, quay sang liếc Đoàn Thâm ngồi kế bên, người đang nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Lâm Tỉ nhếch môi, rồi cúi đầu nhìn bàn tay thon dài để trên đầu gối của Đoàn Thâm. Cậu âm thầm mở bàn tay mình ra đưa lại gần so sánh với tay Đoàn Thâm, lại phát hiện năm ngón tay của mình ngắn hơn của Đoàn Thâm. Cậu bĩu môi muốn rút tay lại, nhưng đầu ngón tay trỏ lại cọ nhẹ lên mu bàn tay của Đoàn Thâm.

Đoàn Thâm vẫn nhắm mắt nhưng mày cau lại, đưa tay ấn cái tay không chịu yên của Lâm Tỉ lại, quở trách rằng: “Lâm Tỉ, đừng quậy.”



Nửa người Lâm Tỉ cứng đơ không nhúc nhích chút nào, nhưng năm ngón tay của bàn tay kia lại lặng lẽ cuộn vào.

Trên trán Trương Dã khâu mấy mũi mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, ông chủ tịch của xí nghiệp họ Trương và bà Trương canh giữ bên giường. Hai người nghe thấy tiếng gõ cửa thì quay đầu nhìn, khi nhìn thấy Đoàn Thâm đẩy cửa vào thì mặt hiện ra vẻ hoang mang. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tỉ đi theo sau Đoàn Thâm thì mặt lập tức sa sầm xuống.

Lâm Tỉ chú ý đến vẻ mặt thay đổi của hai người họ, trong lòng cười nhạo một tiếng, bên ngoài thì thể hiện thái độ cà lơ.

Đoàn Thâm kéo Lâm Tỉ đến bên cạnh mình, bình tĩnh khoác bả vai của Lâm Tỉ, nói: “Tỉ Tỉ, xin lỗi.”

Lâm Tỉ sững sờ ngẩng đầu nhìn Đoàn Thâm, thái độ cà lơ trên mặt biến mất sạch sẽ.

Giọng của Đoàn Thâm hơi trầm xuống: “Tỉ Tỉ.”

Lâm Tỉ chậm rãi “ồ” một tiếng, quay sang cụp mắt xuống nói bằng giọng điệu bình thường với người nhà họ Trương: “Xin lỗi.”



Bà Trương mặt lạnh như tiền không hề cảm kích chút nào, “Cậu Đoàn, người đánh con chúng tôi là người nhà họ Lâm chứ không phải người nhà họ Đoàn. Không cần phiền cậu Đoàn dẫn người tới xin lỗi.”

Đoàn Thâm hơi cúi người chỉnh lại áo sơ mi khoác ngoài của Lâm Tỉ, sau đó mới ôm lấy Lâm Tỉ quay sang gật đầu với họ: “Anh của Lâm Tỉ không ở trong nước, tôi tạm thời trông coi Lâm Tỉ. Hy vọng rằng bà Trương có thể nể mặt tôi một chút. Tôi sẽ phụ trách tiền chữa bệnh của con bà.”

Đôi mắt bà Trương không dao động, bà không nói lời nào. Nhà họ Đoàn không trêu nổi, nhưng chuyện Lâm Tỉ đánh con trai bà thì bà không muốn bỏ qua dễ dàng như thế, bà quay sang nhìn chồng mình.

Đoàn Thâm nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, bàn tay đang ôm vai của Lâm Tỉ lướt xuống nắm lấy tay của cậu, anh nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Người gây sự là con của bà hay Tỉ Tỉ, chắc ông Trương với bà Trương cũng không biết rõ nhỉ.”

Người gây sự là ai không quan trọng, ánh mắt của bà Trương nhìn vào tay Đoàn Thâm đang nắm lấy tay Lâm Tỉ, trong lòng lập tức nổi sóng. Trên mặt hai vợ chồng nhà họ Trương hiện ra vẻ xấu hổ muốn tự tìm cho mình bậc thang đi xuống, “Chắc là đứa con trai này của chúng tôi gây sự trước, hôm hay còn làm phiền cậu Đoàn đích thân đi một chuyến nữa.”

Đoàn Thâm dắt Lâm Tỉ đi ra khỏi phòng bệnh, buông tay Lâm Tỉ ra rồi nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay của đối phương: “Căng thẳng?”

Lâm Tỉ khó chịu xoa xoa lòng bàn tay hơi mướt mồ hôi vào quần.

“Biết căng thẳng thì lần sau đừng có đánh nhau nữa.” Đoàn Thâm đi vào thang máy ấn số xuống lầu, quay qua liếc người đằng sau, “Đã nghe rõ chưa? Lâm Tỉ.”

Sự thất vọng lướt qua trong mắt Lâm Tỉ, cậu không tình nguyện mà trả lời: “Nghe rồi.”