Bất Ngờ Kết Hôn

Chương 4




4.

Lúc Lâm Tỉ còn nhỏ, Đoàn Thâm cũng nói như vậy để cậu nghe lời hơn. Chỉ là lúc đó, Đoàn Thâm sẽ gọi cậu là Tỉ Tỉ.

Trái lại thì anh trai Lâm Hạc của cậu luôn gọi cậu là Lâm Tỉ Lâm Tỉ, sau này anh ta mới học theo Đoàn Thâm gọi cậu là Tỉ Tỉ.

Lâm Hạc khi ấy cũng phải vuốt cằm suy nghĩ: "Lạ thật đó, tôi là anh ruột còn chưa gọi kiểu thân thiết như vậy, cậu gọi thằng nhỏ như vậy để làm gì? Một đứa con trai lớn tướng, bị cậu kêu tên y như con gái."

Chỉ có điều lúc nhỏ Lâm Tỉ cũng thật sự rất thích dính theo Đoàn Thâm. Lúc Đoàn Thâm ngồi đọc sách trên bàn học, Lâm Tỉ sẽ ôm cổ rồi dựa nửa người lên lưng anh ta, Đoàn Thâm sẽ vừa nhìn sách vừa nói khẽ: "Tỉ Tỉ, nghe lời. Tự tìm gì chơi đi."

Buổi tối Lâm Tỉ ngủ nhờ ở nhà họ Đoàn, sáng hôm sau ôm chăn nằm nướng trên giường, Đoàn Thâm ngồi một bên giường sẽ vỗ má của cậu, "Tỉ Tỉ, nghe lời. Dậy nhanh nào."

Lúc Lâm Tỉ đón sinh nhật, cậu đem hết cherry trên bánh kem bỏ vào chén của Đoàn Thâm, sau đó lấy bơ trên bánh quệt lên mặt anh ta. Đoàn Thâm vừa giữ cậu ngồi yên trên sô pha, vừa cau mày dặn cậu rằng: "Tỉ Tỉ, đừng có quậy." Sau đó anh sẽ lấy cherry trong chén của mình đưa hết vào miệng của Lâm Tỉ.

Lâm Tỉ cười hi hi ăn hết thịt quả cherry, phun cuống quả ra lòng bàn tay, rồi đưa đến trước mặt Đoàn Thâm như thể dâng của quý, lúc nói chuyện cố ý kề sát vào người đối phương, "Anh xem nè, em biết thắt nút bằng đầu lưỡi."

Lâm Hạc vừa bận tối mặt tối mũi xong, chen tay vào giành lấy cái cuống cherry kia, gọi cả họ lẫn tên của cậu: "Lâm Tỉ, em thích anh của em là anh, hay thích anh Đoàn Thâm hơn?"

Lâm Tỉ cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay của Đoàn Thâm, "Em thích Đoàn Thâm."

Làm cho Lâm Hạc tức giận xoay người đi mất.

Lâm Tỉ hồi mười mấy tuổi, thật sự từng thích Đoàn Thâm một khoảng thời gian. Năm cậu sinh ra, cha mẹ đều mất vì tai nạn máy bay, anh hai và ông bà trong nhà đều cưng chiều quá mức. Lớn đến năm mười mấy tuổi thì thành trẻ hư, trong mắt giáo viên là đứa nhỏ đội sổ học dốt, trong mắt bạn học là cậu ấm ngang ngược.

Lâm Tỉ không thèm quan tâm chút nào, đi học vẫn đi trễ về sớm, đi thi vẫn nộp giấy trắng, thỉnh thoảng còn trèo tường đi quán nét chơi game với người ta. Thời gian còn thừa đều dành để nghĩ làm cách nào mới có thể quang minh chính đại hôn Đoàn Thâm.

Cậu nghĩ rất lâu cuối cùng cũng ra một cách rất hay, nhưng trước kì nghỉ tháng một ngày, buổi chiều cậu trốn học về nhà, ở ngoài cửa nghe được lời của Đoàn Thâm nói chuyện với anh mình ở trong phòng khách.

Đoàn Thâm nói với giọng lạnh nhạt: "Mới mười mấy tuổi đã đánh lộn trốn học đi quán bar, học y hệt mấy thói xấu của đám cậu ấm cô chiêu đó, đợi tới lúc hai mươi tuổi, chắc sẽ dựa hơi gia đình, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết thò tay đòi tiền đi quán bar với báo."

Lâm Tỉ ngồi chồm hở ở ngoài cửa dò theo lần lượt từng điều từng điều, cuối cùng cậu chán nản nhận ra rằng bản thân có thể thực sự phải trở thành một kẻ tồi tệ như thế.

Cậu đỡ cái đầu gối tê rần đứng dậy, đi về hướng trường học, đồng thời trong lòng cũng đã quyết định không thích Đoàn Thâm nữa. Cậu đã trở thành kiểu người Đoàn Thâm ghét nhất, nên cũng có thể không bao giờ đợi được đến lúc quang minh chính đại hôn Đoàn Thâm.

Kì nghỉ tháng của tháng đó cậu cũng không về nhà, hơn nữa hôm sau cậu quen bạn gái. Đợi tới kì nghỉ tháng của tháng tiếp theo lúc cậu hẹn hò với bạn gái trên đường bị Đoàn Thâm nhìn thấy, đối phương đã trở nên xa lạ mà gọi cả họ lẫn tên của cậu là Lâm Tỉ, trong đôi mắt đẹp và sâu toàn là sự lạnh nhạt và xa cách mà Lâm Tỉ mười bảy tuổi không muốn chấp nhận.