Bất Minh

Chương 1




Phán Quan trên đường trốn khỏi Minh giới, kết quả đi một về hai!

Người làm chủ Xuyên Minh điện, tầm này thường cầm bút sinh tử cần mẫn ghi chép sổ sách, không hiểu sao hôm nay lại có ý chí trốn đến nhân gian.

Sự hiện diện của Phán Quan nơi âm ti này, nàng tung tăng sải bước không ai không chào, thập thò lén lút hay hiên ngang tiến vào Minh Mạc điện của Diêm La Vương cũng chẳng ai lấy làm lạ. Cho dù có nàng có nhảy chân thấp chân cao giữa đường đi chăng nữa thì chúng quỷ ở chính điện cũng nhường lối cho nàng. Nhưng mà... Chuyện chạy trốn, vừa ra đến cổng Minh giới thì nàng đã bị bắt về rồi!

Bạch Vô Thường khoanh hai tay, thong dong bay la đà thì gặp Mạnh Bà đứng ngóng xa xăm như đang chú tâm chuyện gì rất thú vị. Y dừng chân chào hỏi, đưa tầm mắt nhìn theo Mạnh Bà, hướng đến đường đi từ Minh Môn về chính điện liền nhìn thấy một vị đại nhân đang bị áp giải về.

"Phán Quan đại nhân bí mật rời khỏi Minh giới, sao mới đó đã thành đi một về hai, trở lại nơi đây rồi?" - Bạch Vô Thường đăm chiêu hỏi người bên cạnh.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Vô Thường đành ngoảnh đầu lại. Yên ắng thay, y chỉ bắt gặp Mạnh Bà đang mỉm cười ý vị, không rõ người đang nghĩ gì trong đầu. Chỉ có Bạch Vô Thường lại tiếp tục nhìn về phía kẻ đào tẩu Phán Quan, nhất thời không biết nên bày ra cảm xúc gì.

Chắn lối trước mắt Phán Quan là một mảng dài bỉ ngạn hoa cứng cỏi tủa ra như gai góc, từng cánh hoa góc cạnh sắc bén đến dọa người. Trên tay phải của nàng cũng có một nhành hoa đang tận tụy với nhiệm vụ của mình, cuống hoa xanh rì trơn nhẵn quấn một vòng quanh cổ tay kẻ đang bị bắt giải, uyển chuyển nhẹ nhàng trái ngược với những bông hoa đang lao xao theo bước chân của người trước mặt Phán Quan. Chỉ là, nhành hoa mềm mỏng nhưng chắc chắn, đơn giản nhưng không thể nào gỡ ra được. Đầu còn lại của nhành hoa đang được chủ nhân nắm giữ chắc chắn, rõ ràng công năng của nó là trói tay nàng.

Lóng ngóng thấy Bạch Vô Thường và Mạnh Bà cách mình không quá xa, Phán Quan liền nháy mắt, đưa tay ra hiệu cầu cứu bằng hữu.

Có điều tín hiệu được phát đi rõ ràng nhưng người nhận lại không muốn hiểu lắm. Nhìn người đang khí thế áp giải minh lại quan to chức trọng của Minh phủ, Bạch Vô Thường cười gian nan thay Phán Quan, trong khi Mạnh Bà đang miệng cười móm mém cũng đưa một ánh mắt thương tâm rồi lắc đầu chậm rãi.

Đối phương là kẻ ngay cả Bạch Vô Thường và Mạnh Bà cũng không dám đắc tội ư?

Người dẫn đường cho Phán Quan đang hướng về chính điện, đi đến đâu bỉ ngạn hoa nổi lên đến đó. Tất thảy như một tấm thảm hoa đỏ rực, đón lối hai người giữa chốn âm ti. Chỉ có một điểm khác lạ, quanh mỗi bước chân của Phán Quan thì bỉ ngạn hoa lại đong đưa uốn lượn, đến khi nàng đi qua mảng hoa đỏ rực cũng theo đó mà mềm mại dưới ánh trăng vàng dịu dàng.

Một chốc sau Hắc Vô Thường cũng đã có mặt, y đảo mắt một vòng thì vừa hay bắt gặp Bạch Vô Thường cùng Mạnh Bà đứng một chỗ. Trông dáng vẻ y sắp sửa cất tiếng hỏi không khác đồng niên của mình là mấy...

"Diêm La bệ hạ bí mật đến nhân gian, sao chưa bao lâu đã đi một về hai, trở lại nơi đây rồi?"

Thấy hai người trước mặt khác lạ, Hắc Vô Thường liền đánh tầm mắt nhìn về phía xa một lần nữa. Bấy giờ y mới nhận ra:

"Người đi phía sau bệ hạ là Phán Quan đại nhân?!"

Lúc này tất cả đổ dồn sự chú ý lên thần diện u ám của Diêm La Vương, sau đó cảm thấy khí sắc chết chóc xung quanh ngài không ổn lắm nên bắt đầu đảo mắt sang chỗ Phán Quan nhỏ bé.

Cảnh sắc vốn tĩnh mịch, xảy ra cơ sự hiện tại nhưng chuyến áp giải này hòa trong không gian vẫn yên ả lạ thường. Im ắng đến mức khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.

Vô Thường quỷ cùng Mạnh Bà giương mắt nhìn Phán Quan, thấy nàng vẫn nhiệt liệt hướng về phía ba kẻ quan to chức lớn ở Minh Phủ này. Tuy nhiên, ai nấy cũng thấy lành lạnh sống lưng, thế nên chẳng ai có ý định chen vào.

Cái này đâu phải là cầu cứu, đây là đang tìm người xuống lầy chung mà!

"Bình thường thì Phán Quan đại nhân sẽ bị phạt gì?" - Bạch Vô Thường cất tiếng bàn tán.

Hắc Vô Thường ngẫm một hồi mới nhớ được chuyện lần sau cùng Phán Quan bị phạt:

"Chắc là lại nhân đôi số xổ sách cho ngài ấy một tháng."

"Nếu thế thì ngài ấy đâu đến nỗi phải lo lắng như vậy!" - Mạnh Bà đột nhiên cất tiếng.



Hai minh lại đang hóng hớt kia liền đồng loạt quay sang người vừa bình luận, thấy Mạnh Bà trong dáng vẻ như đã tường tận mọi việc, thế là cả hai phải vội vàng hướng tầm mắt về phía đương sự một lần nữa.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Phán Quan quả nhiên thoáng nét lăn tăn, điểm giữa thần sắc yêu kiều ấy là sự chột dạ đan xen đâu đó chút sợ hãi. Như thể nàng đã cảm nhận được khí tức ảm đạm tối tăm cùng sự tức giận của người trước mặt từ lâu, nên hiện tại mới ngoan ngoãn như vậy.

Đến khi về chính điện, Phán Quan bắt đầu lảng tránh ánh mắt của đối phương. Nàng cúi đầu nhưng hình như không có tác dụng bao nhiêu trong việc che giấu đi cảm xúc trong lòng mình. Nếu thấy nàng trong dáng vẻ rụt rè hối lỗi như thế này thì chắc hẳn bệ hạ sẽ nguôi giận nhanh hơn.

Chỉ có điều...

Diêm La Vương nhìn nàng, rồi lại nhìn sắc hoa tươi thắm nơi hai người vừa đi qua. Mảng hoa đỏ trải dài rực rỡ vươn mình đong đưa nhẹ nhàng không chút vướng bận, cứ như trong lòng ai đó vốn chẳng hề thật sự lo lắng điều chi.

Cuối cùng, Phán Quan bị cấm túc tại Xuyên Minh điện làm việc. Đáng nói hơn, bệ hạ còn không nhắc đến ngày tha tội cho nàng!

#2

Phán Quan không thường xuyên bị phạt không phải vì nàng không phạm lỗi, mà là vì Diêm La Vương hiếm khi trách phạt nàng.

Chỉ là lần này chủ nhân của Minh giới có vẻ không định dễ dàng bỏ qua cho Phán Quan nữa...!

Nơi chính điện xét xử vong hồn vẫn còn nguyên một chỗ trống của Phán Quan đại nhân bên cạnh bệ hạ. Vị trí trống đó đến vong hồn Thiên tộc lịch kiếp còn tò mò hóng hớt, chắc là đã nghe được lời đồn ám muội từ Thiên giới về chuyện ở Minh phủ.

Hôm nay minh lại cùng chúng quỷ cùng im thin thít. Bình thường nếu bệ hạ không nói không rằng, chẳng ai đoán được tâm tình của ngài thì còn có Phán Quan đại nhân nói thay. Hiện tại nàng bị cấm túc, Diêm La Vương cao cao tại thượng lại chỉ trưng ra duy nhất một cảm xúc lạnh lùng. Đối với tất thảy chúng quỷ mỗi khi bước vào đại điện mà nói, họ còn mong Phán Quan được tha tội hơn chính người đang bị giam lỏng.

"Bệ hạ, không gặp trực tiếp Phán Quan đại nhân khó mà bàn giao sổ sách được. Phán Quan đại nhân bình thường chuyên tâm công việc như vậy hay là tạm thời xin bệ hạ tha tội cho ngài ấy..." - Đầu Trâu run rẩy lên tiếng.

Thân thể cúi đầu của hắn đứng lẩy bẩy chẳng vững, nếu không phải vì oẳn tù tì thua Mặt Ngựa và Hắc Bạch Vô Thường thì hắn cũng không dám chạy ra đây rồi. Còn nói đến chuyện Phán Quan thường ngày yêu thích công việc, hình như ai cũng biết nàng ta hay than vãn nhất...!

Vong hồn hôm nay cũng đã xử xong, phía chủ nhân chốn âm ti này vẫn không có động tĩnh gì. Cảm thấy tình cảnh trước mắt không ổn lắm nên tất cả minh lại cùng tiến lên cầu xin. Không ai biết tâm tình của Diêm La Vương như thế nào, nhưng sau cùng cũng thấy ngài quyết định ghé qua Xuyên Minh điện của Phán Quan một chuyến.

Cuối cùng thì tất cả cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bệ hạ chịu đến Xuyên Minh điện, cứ nghĩ tình hình như thế này ắt hẳn ngài cũng đã tha tội cho Phán Quan đại nhân.

Kết quả bỗng thêm một chuyện Vô Thường quỷ không hiểu, vì sao khi thấy bỉ ngạn hoa trên sông Minh Đồ ngang lối vào Xuyên Minh điện thì bệ hạ lại làm như không có gì, trở về vẫn tiếp tục cấm túc Phán Quan đại nhân chứ?!

Chẳng lẽ sắc hoa tươi thắm rực rỡ này ẩn chứa tiên cơ gì mà cả hai chưa biết hay sao?

Mấy hôm sau, Diêm La Vương cũng đến Xuyên Minh điện của Phán Quan một lần nữa.

Chỉ có điều lần này vì nghe nói Phán Quan đại nhân bệnh nặng đến nỗi không cầm được bút... Lại còn là không được nhìn thấy yêu ma quỷ quái nên mới bệnh!

#3

Lần này thì không ai ngờ, trên dưới đều nghĩ bệ hạ không màng để tâm.

Phán Quan tuy không có thần lực nhưng cũng không thấy mức ốm yếu, ở Minh giới này làm gì có phàm nhân nên sao có thể nói bệnh là bệnh. Huống hồ Phán Quan đại nhân còn nổi tiếng nhát gan, làm gì có chuyện nàng nhớ công nhớ việc chốn âm ti đến nỗi bệnh chứ! Ấy vậy mà Diêm La Vương lại đích thân đến thăm nàng.

Không lẽ Phán Quan đại nhân bệnh thật?

Theo sau Diêm La Vương bước lên cầu dẫn vào Xuyên Minh điện, chỉ cần đưa nhẹ tầm mắt nhìn xung quanh cũng có thể dễ dàng nhận ra bỉ ngạn hoa ven sông vẫn ánh đỏ phản chiếu trên mặt nước. Khác ở chỗ, nhành nào nhành nấy đều rủ xuống, cánh hoa như sắp sửa rơi rụng làm cảnh sắc thật não nề. Cơ sự hiện tại khiến Bạch Vô Thường thêm một lần nữa đăm chiêu, nơi đây còn có điều gì mà y chưa biết!

Trước cửa phòng Phán Quan, hai quỷ sai canh giữ đang im lìm say giấc bỗng nhiên nghe thấy tiếng Hắc Bạch Vô Thường hô vang bệ hạ đến thêm. Chúng chạy loạn vội vàng mở tung cửa, lúc này còn chứng kiến chủ nhân của Xuyên Minh điện hoảng loạn hơn nữa.

Phán Quan buông bút, lập tức nhảy thẳng lên giường nằm bất động. Được vài nhịp thở hồi hộp thì lật đật vung chăn gọi hai quỷ sai:

"Chưa giống thật lắm, đi tìm cho ta chén thuốc nào đến đây!"

Lam Hồng quỷ sai tức tốc trèo ra khỏi Xuyên Minh điện, tránh lối đi của người ngoài vào mà tìm kiếm thứ chủ tử mách bảo. Cuối cùng Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên cửa, còn Diêm La Vương đến bên giường Phán Quan. Nhìn thấy nàng nằm buông lơi hai mắt nhắm nghiền, cơ thể vùi trong chăn chỉ để ló ra gương mặt đang diễn nét tiều tụy.

Tim Phán Quan đập thình thịch vì hồi hộp, trong tình thế hiện tại nàng đang không rõ xung quanh ra sao. Bệ hạ thì lại chẳng phát ra tiếng động khi bước đi... hay là ngài bay đến bên giường? Lam Hồng quỷ sai đã đi chưa? Dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Phán Quan, nhắm mắt càng lâu thì nhịp tim trong lồng ngực nàng càng loạn xạ.

Nhưng trong số đó, có một thực tại đáng nói nhất mà Phán Quan không biết. Chính là nàng chẳng rõ Diêm La Vương đang có tâm tình gì nhưng đối phương lại nghe thấy cả tiếng tim nàng đập loạn nhịp.

Hơn nữa Phán Quan bé nhỏ càng không biết người đứng trước mặt nàng vừa mỉm cười.

Diêm La Vương nhìn dáng vẻ chột dạ của nàng, trên gương mặt ấy lại còn cả vết mực vô tình quẹt phải khi đang ghi chép sổ sách. Không cần đảo mắt về nơi Phán Quan làm việc thì y cũng biết hiện tại bàn giấy đang lộn xộn như thế nào. Cái chuyện Phán Quan bệnh đến nổi không cầm bút được nên cần bệ hạ đến thăm, quả là một chút cũng không đáng tin!

Nhưng... dù quậy phá thế nào thì nàng cũng chọn làm xong việc trước!

Thế rồi nụ cười ngắn ngủi trên thần diện uy nghi cũng tắt lịm, thay vào đó chỉ còn lại ý cười được che giấu cẩn thận đang ẩn hiện nơi đáy mắt. Diêm La Vương tiếp tục khẽ khàng đưa tay ra, ngài nhẹ nhàng lau đi vết mực trên gương mặt của kẻ đang giả vờ say ngủ.

Ngón tay mang theo thân nhiệt lạnh lẽo nhưng không hiểu sao chạm đến da thịt vẫn mang đến cảm giác râm ran, Phán Quan cảm thấy nhồn nhột. Trong lòng nàng khẽ bất bình, sao Lam Hồng còn ở đây quấy rầy nàng đóng kịch nữa?

Đoán biết đôi tay tiểu quỷ bé nhỏ, Phán Quan liền bật một tay ra khỏi chăn nhanh nhẹn muốn chụp lấy cổ tay của tên tiểu quỷ đang lay lay da mặt nàng:

"Còn không mau đi đi!"

Thế nhưng bàn tay chạm lên má nàng lại to lớn vững vàng, Phán Quan chụp mạnh một nhịp kết quả chỉ bắt trọn được mu bàn tay của đối phương. Ngón tay thon thả của nàng cũng chỉ vừa vặn nắm lấy mấy ngón tay to lớn cứng cỏi, trực tiếp cảm nhận rõ ràng thân nhiệt khác lạ của người trước mặt.

Vòng ngọc trên tay Phán Quan vẫn đang lắc lư leng keng, chen vào tiếng lòng tĩnh lặng vì ngơ ngác của nàng. Khoảnh khắc Phán Quan giật mình mở mắt vừa hay đối diện với đôi ngươi dao động thoáng nét thất thần của Diêm La Vương. Nàng nhìn bệ hạ, bệ hạ nhìn nàng, cả hai sững sờ trong tĩnh lặng!

Vị ngồi bên giường kia chỉ không ngờ đối phương đang giả vờ ngủ lại bất thình lình phản kháng như vậy. Rất nhanh nét bất ngờ hiếm hoi trên thần diện của Diêm La Vương đã bay biến, ngài đanh mặt bắt đầu cao giọng với người đang nắm lấy tay mình:

"Miệng đuổi khách nhưng tay giữ lại. Phán Quan, có phải ngươi bệnh thật rồi không!"

Phán Quan giật mình khỏi cơn sững sờ, nàng vội vàng thả tay ra:

"Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi! Bệnh tình của ta làm sao mà giả được!"

Nói đoạn, Phán Quan còn cố tình ho thêm mấy tiếng để thêm tính chân thật cho sự việc. Mục tiêu của nàng chính là khiến bệ hạ thương cảm thì mới tính đến chuyện bãi bỏ lệnh cấm túc cho nàng.

Diêm La Vương lại nhíu mày, đôi mắt trắng dã buông cho Phán Quan một ánh nhìn phán xét. Từng dao động như trên gương mặt quân vương làm Phán Quan run lẩy bẩy trong lòng. Lam Hồng quỷ sai sao còn chưa trở về nữa?!

Cho đến khi cơ sự tưởng chừng như sắp bại lộ, từ xa mới có tiếng hai quỷ sai của Xuyên Minh điện kêu lên:

"Phán Quan đại nhân, thuốc của người đây ạ!!!"

Cả hai hớt hãi chạy vào, Phán Quan nhìn Lam Hồng quỷ sai như thấy ao sâu giữa sa mạc. Trước sự nghi ngờ của Diêm La Vương, nàng vội vàng cầm lấy chén thuốc. Chưa rõ là thuốc gì nhưng bên trong nước trong vắt lại ẩn hiện thoáng màu vàng nhạt, óng ả soi rõ nét mặt chột dạ của Phán Quan. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng liền nâng lên uống cạn một mạch.

"Bệ hạ ngài xem, ngày nào ta cũng phải uống thuốc mới có thể thong dong nói chuyện với ngài." - Uống xong Phán Quan liền cất lời biện bạch.

Không biết hai tên tiểu quỷ ngốc nghếch này lấy thuốc ở đây nhưng hương vị cũng không tệ. Hơn nữa, Phán Quan còn cảm thấy mùi vị này có chút quen quen.

Diêm La Vương không có phản ứng, nàng đành tiếp tục giãi bày cùng gương mặt buồn tủi:

"Nếu không được nhìn thấy bệ hạ nghiêm minh phân xử cho vong linh, không được dạo bước dưới ánh trăng sáng soi nơi Minh phủ thì ta đến bút cũng không cầm nổi. E rằng khó lòng phụng sự cho đấng minh quân như ngài!"

Không để đối phương nói nhăng nói cuội mê hoặc lòng người thêm nữa, Diêm La Vương đưa tay ra, bên trên vẫn còn vết mực vừa lau. Theo đó Phán Quan vội vàng sờ lên mặt mình, kết quả đúng là thu được ít mực còn sót lại trên má thật! Nàng chột dạ, giương đôi mắt hoảng loạn trên gương mặt nhem nhuốc, ngơ ngác nhìn Diêm La Vương.

...Nhưng mà cái này không phải còn bồi thêm cho lời cầu xin của nàng được hay sao?

Đột nhiên trong đầu nàng sáng ra:

"Bệnh tình không thuyên giảm nhưng nhớ ra còn công sự chưa hoàn thành, trong lòng ta luôn tin đấng anh minh như Diêm La bệ hạ sẽ chứng giám cho lòng thành này mà sớm ngày tha lỗi cho ta!"

"Hay là sợ không qua mắt được ta nên mới dọn sẵn đường lui đây?"

Diêm La Vương điềm nhiên hỏi lại lời này, thần sắc của Phán Quan liền sa sầm sau nháy mắt.

Quả nhiên không gạt được bệ hạ, nàng cũng không diễn kịch cho ngài ấy xem nữa. Cả người nàng liền ngồi bật dậy nhưng chẳng có động thái chịu ra khỏi chăn, nàng ngồi khum người, hai tay ôm gối rồi xụ mặt ra:

"Vì đành nào cũng là ta ghi chép, dù bệ hạ tha lỗi cho ta hay không thì ta vẫn phải làm mà!"

Diêm La Vương kiên nhẫn nhìn nàng:

"Ngươi đang giận ngược lại ta?!"

"Không có!"

Nói đoạn, Phán Quan còn tự động xoay người tránh khỏi ánh mắt của đối phương thêm chút nữa, cũng chẳng rõ nàng đang vô thức hay cố tình. Chỉ biết là nhìn vào khung cảnh hiện tại, suy nghĩ ai quân ai thần đột nhiên có chút lung lay...

Đến đây trong lời nói của Diêm La Vương có chút đanh thép hơn nãy giờ:

"Tự ý trốn đến Phàm giới, ta còn chưa trách phạt ngươi đúng tội!"

Phán Quan cũng bất giác ngẩn ra. Phải rồi, sao hôm nay nàng lại càng quấy trước mặt chủ nhân của Minh giới chứ?! Thế rồi nàng quay sang nhìn Diêm La Vương, tâm thế bỗng nhiên lúng túng đến lạ!

Vốn dĩ nàng đã hối lỗi nên mới tìm cách mong bệ hạ đến gặp mình, sao sự tình lại trở thành thế này... Gương mặt nàng lộ rõ nét buồn bã lăn tăn, dáng vẻ ủ dột đáng thương khiến người nhìn khó lòng mà không thương cảm. Thế nhưng cũng đã đến nước này, hôm nay nàng sẽ hỏi rõ:

"Vì sao ta không thể đến Phàm giới như quỷ sai, bệ hạ luôn nhất quyết không để ta nhìn thấy nơi đó như thế nào?!"

Chẳng rõ đối phương có nghe được lời nàng nói hay không, trong khi y lại bình thản gạt đi sự chất vấn của nàng.

"Phán Quan."

"Sao ạ?"

Đột nhiên bị âm giọng nghiêm nghị của Diêm La Vương gọi tên, Phán Quan đang ôm thắc mắc cũng chợt vô thức đáp lại một cách chuyên tâm chăm chú.

Bấy giờ Diêm La Vương đã cầm chén thuốc mà Phán Quan vừa uống cạn trên tay, trên gương mặt không bày ra cảm xúc gì, khó mà đoán được tâm tình trong lòng ngài đang biến chuyển như thế nào. Người ngoài chỉ biết, bệ hạ khi nói ra lời này rất điềm nhiên:

"Ngươi uống nhầm canh của Mạnh Bà rồi."

??

Còn có thể đến nông nỗi này ư? Thế thì làm sao nàng tìm thấy câu trả lời mà mình băn khoăn bấy lâu được? Phán Quan bàng hoàng hỏi vọng về phía hai quỷ sai:

"Thuốc này từ đâu ra??"

Lam Hồng quỷ sai hớt hải ôm nhau quỳ rạp xuống nền:

"Chết dở! Nữa đường bọn em gặp Mạnh Bà đại nhân nên chạy theo ngài ấy. Đến Vong lâu thì thấy một mớ thứ đủ màu, chén này trông đẹp mắt nhất nên Lam quỷ sai hỏi ngài ấy "Cái này dùng tốt không?". Sau đó Mạnh Bà đại nhân tươi cười gật đầu nên chúng em vội vàng mang về."

Phán Quan xém chút thì chết lặng, nàng trầm ngâm trong sự bàng hoàng. Canh Mạnh Bà hàng thật giá thật có chỗ nào không tốt, còn chỗ nào không chất lượng?...Nhưng mà, đột nhiên nàng lại nãy một ý tưởng mới!

Trông Phán Quan đang rất phấn chấn:

"Bệ hạ, ta cũng lỡ uống canh Mạnh Bà, sắp thành một kẻ không biết gì. Ngài đành phải để ta đầu thai đến Phàm giới một chuyến thôi! Dù gì chênh lệch thời gian một kiếp người phàm so với ở đây cũng không bao lâu, rất nhanh ta lại có mặt quỳ gối trước chính điện của Minh phủ."

May mắn thay bệ hạ cũng vui vẻ nhìn nàng, trông ngài có vẻ rất hài lòng với kết quả hiện tại. Không còn không khí căng thẳng giữa đôi bên, Diêm La Vương mang theo ý cười rồi đáp lại lời thỉnh cầu:

"Nếu quên hết ký ức về Minh phủ, quên cả công vụ của mình, quên luôn cả tội trạng của bản thân thì ta nghĩ ngươi cũng không thể nhớ được mong muốn này của bản thân đâu!"

Ý cười nơi khóe mắt Diêm La Vương càng thêm cong rõ rệt, trái ngược với dáng vẻ bàng hoàng của Phán Quan. Thuận theo lẽ thường... đúng là nàng vẫn nằm gọn trong quyết định của chủ nhân Minh giới rồi!

Vô Thường quỷ đứng hai bên cửa cũng nghe ngóng không ít. Chứng kiến sự quỷ quyệt của bệ hạ, Bạch Vô Thường chỉ biết cảm thán trong lòng. Y nhìn qua người bên cạnh, thấy Hắc Vô Thường lại đang cười thầm. Bạch Vô Thường thì không hiểu lắm, nhưng y bắt đầu cảm thấy lời đồn của Thiên giới quả nhiên cũng có không ít căn cứ, rằng bệ hạ có ý đồ riêng với Phán Quan đại nhân.

Diêm La Vương cũng không nán lại Xuyên Minh điện thêm nữa, ngài đứng dậy bình thản nhìn Phán Quan:

"Ta sẽ đợi đến khi ngươi tỉnh giấc."

Mấy chữ cuối cùng ngài còn cố ý chậm rãi trên âm giọng trầm bồng, kéo theo thần diện uy nghi đang cúi gần trước mặt kẻ đang ngây ngốc hậm hực.

"Tân Phán Quan!"

Bình thường bỉ ngạn hoa chẳng theo giờ giấc mà nở rộ, chỉ thấy chúng sinh sôi ở Minh giới như đặc trưng. Ấy vậy mà ra khỏi Xuyên Minh điện, thảm hoa ủ rũ mới đây không bao lâu giờ đã vươn mình rực rỡ. Cuối cùng Bạch Vô Thường lại khẳng định một lần nữa, chắc chắn thường ngày y đã bỏ lỡ điều gì từ mấy bông hoa quen mắt này...!

Sớm biết sự tình sẽ đến cơ sự này, Bạch Vô Thường đã không phản bác lời của Mạnh Bà. Chuyện của Phán Quan đại nhân không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết kết quả cuối cùng ngài vẫn sẽ là chủ nhân của Xuyên Minh điện, tiếp tục miệt mài với sổ sách.

Dù gì... đây cũng đâu phải lần đầu tiên!