Bật Mí

Chương 72




“Ai khóc đâu?” Hạ Chiêu sụt sịt rất khẽ.

Đầu ngón tay Dịch Thời nhẹ nhàng gạt đi khóe mắt ươn ướt của Hạ Chiêu, không nói gì.

“Cậu không muốn tớ thích cậu sao? Cậu thấy tớ ổn là đã đủ hài lòng rồi ư? Cậu vẫn vui nếu như tớ ở bên người khác à?” Hạ Chiêu ngước đầu hỏi.

Những ký ức này là đã quá đủ đối với cậu rồi. Trong cuộc đời có một khoảng thời gian như vậy đã là hết sức xa xỉ với cậu.

Dịch Thời muốn trả lời như thế lắm chứ, cậu đã luôn nói với bản thân mình như thế vô số lần rồi mà.

Nhưng cậu không thể lừa dối chính bản thân, sao thế mà đủ cho được? Sao có thể không muốn nhiều hơn cho được đây?

Ai rồi cũng càng có càng đòi hỏi hơn cả.

“Không phải, ” Dịch Thời nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Tôi tham lắm chứ.”

Ngay lúc mới bắt đầu đã muốn được ở bên cậu ấy lâu thật lâu rồi.

“Tớ cũng tham lam lắm. Tớ không muốn quay về như trước với cậu, mãi mới gần gũi với nhau đến vậy, sao mà quay lại cho được nữa?” Hạ Chiêu dịch cằm để lên vai Dịch Thời, thơm một cái lên xương đòn cậu ấy – “Tớ còn chưa dám bảo là thích cậu cả đời nữa là. Tớ đảm bảo là không đời tớ lại hối hận đâu. Cho nên là, cậu có thể tự tin thích tớ, tự tin cho tớ thích cậu nhé.”

“Rõ rồi.” Dịch Thời xoa xoa mặt cậu.

“Cậu rõ mới lạ í! Cậu chỉ giỏi làm tớ đau lòng thôi.” Không biết nghĩ đến cái gì mà Hạ Chiêu ngoạm xương đòn của cậu ấy như trả miếng – “Sao cậu cứ thích tăng độ khó không vậy. Tương lai của chúng mình nhất định là đủ sắc màu mà.”

“Không đâu.” Dịch Thời nói.

“Có thể tớ không được thông minh như cậu mà cũng không tinh tế sâu sắc như cậu nghĩ đâu. Chắc trong mắt cậu tớ trẻ con và tùy hứng nhỉ, nhưng mà tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu về chuyện tớ thích mà. Tớ biết những cái cậu nói, như người ta nói đó: chuyện tình cảm tuổi trẻ bốc đồng khó mà lâu dài lắm.” Hạ Chiêu ôm cậu ấy và tiếp tục nói. Cậu nói thấp dần thấp dần, như thì thầm – ” Hạ Chiêu 17 tuổi thích Dịch Thời 17 tuổi, Hạ Chiêu 18 tuổi thích Dịch Thời 18 tuổi, Hạ Chiêu 19 tuổi có thể cũng thích Dịch Thời 19 tuổi, … Hạ Chiêu còn non trẻ thích Dịch Thời chưa đủ chín, Hạ Chiêu chững chạc cũng có thể thích Dịch Thời chính chắn chứ. Thích là điều nhất thời, nhưng ai bảo Hạ Chiêu không được thích lại từ đầu với Dịch Thời chứ? Ai nói đối tượng tình cảm không được là cùng một người đâu chứ? Dù sao đi nữa Dịch Thời tốt quá là tốt đi, đúng chuẩn gu của Hạ Chiêu luôn.”

Hồi lâu, Dịch Thời mới ôm chặt Hạ Chiêu hơn và ừ một tiếng.

“Mặc dù là tớ có vẻ được nhiều người mến mộ vậy chứ thật ra nhiều lúc tớ cô đơn một mình thôi.” Hạ Chiêu cọ cọ trong lòng Dịch Thời – “Cậu biết tớ rất sợ ở một mình mà, và chắc chắn là ở nơi không có cậu tớ càng cô đơn hơn. Tớ không cần cậu muốn tốt cho tớ, cậu chỉ tốt với mình tớ thôi có được không? Có nhiều người muốn tốt cho tớ lắm rồi, họ toàn đứng ở phía đối lập với tớ thôi. Cậu hãy luôn bên cạnh tớ mãi mãi và đừng lo lắng bất cứ điều gì nhé.”

Muốn tốt cho câu khác với tốt với cậu.

Muốn tốt cho cậu bao giờ cũng là đứng trên lập trường của bản thân người ấy hết, trong khi tốt với cậu tức là đứng bên cạnh cậu.

“Được.” Dịch Thời hôn khóe mi ươn ướt của cậu ấy.

“Thiệt không đó? Cái tên chậm hiểu cậu có hiểu tớ đang nói gì không mà nói được thế hả?” Giọng điệu Hạ Chiêu mang chút phụng phịu trong vô thức.

“Hiểu chứ. Tôi chỉ lắng nghe mỗi cậu, trừ phi chính cậu nói rằng cậu không cần tôi nữa tôi sẽ không rời xa cậu.” Dịch Thời nói.

Nhất thời Hạ Chiêu không biết nói gì cho phải. Cái gì vầy nè, ý cậu có phải vậy đâu!

Nhưng Dịch Thời nói cũng khá đúng.

Nếu có một ngày Dịch Thời nói, rằng cậu ấy không cần cậu nữa, thì cậu cũng sẽ buông tay, nhỉ?

Nhưng cậu sao có thể không thích Dịch Thời đây?

Trong phòng rất yên tĩnh, cậu lắng nghe nhịp đập đều đều của Dịch Thời, cảm thấy thật chân thật và hơi nhồn nhột.

“Cậu ôm chặt tớ thêm tí được không?” Hạ Chiêu hỏi.

Dịch Thời ôm siết lấy cậu ấy, cả hai ôm nhau thật chặt.

“Tớ nói lại cho rõ nhé. Tụi mình yêu nhau không phải thử hay hứng thú nhất thời, tớ rất là nghiêm túc đó.” Hạ Chiêu còn nói – “Cho nên là cậu ôm tớ chặt chặt vào, đừng để tớ hở ra rồi lạc mất.”

“Tôi biết.” Dịch Thời nói.

“Tớ không chỉ nghĩ cho hiện tại mà sau này cũng thế. Tớ muốn vào đại học chung với cậu, tuy là có khi tớ không được vào chung trường với cậu nhưng tớ vào trường gần đó vẫn được.” Hạ Chiêu vừa nói vừa thấy hơi buồn phiền.

Họ chỉ mới bắt đầu mối quan hệ này mà thôi. Trong lúc cậu mới nghĩ đến đó thì hình như Dịch Thời đã nghĩ xa hơn nhiều rồi.

Cậu tôn trọng cuộc sống riêng của Dịch Thời. Ở cái tuổi 17 đã có được sự chững chạc và suy nghĩ của tuổi 27 rồi, cậu chỉ muốn Dịch Thời được thoáng hơn một xíu.



“Tôi hiểu rồi.” Dịch Thời thầm thì lần nữa.

“Mặt tớ có nóng không? Những gì tớ nói là lấy hết 10% can đảm của tớ đó. Giờ tớ đang ngại tới nghiến răng luôn nè.” Hạ Chiêu kéo tay Dịch Thời đặt lên mặt – “Tớ thích cậu, thích cậu rất nhiều, cậu là người đầu tiên tớ thích, là tình đầu của tớ. Tớ chả có kinh nghiệm gì cả, còn ngây ngô kích động lắm. Tớ không biết phải làm sao cậu mới tự tin ở tớ được. Nhưng tớ mong cậu cho tớ thời gian chứng minh bản thân, chứng minh tình cảm của tớ.”

Cậu nói thật nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.

Dịch Thời hay nghĩ, đã ém sâu còn thích kìm nén nữa. Cậu khó mà hiểu được hoàn toàn suy nghĩ của Dịch Thời, đành tỏ bày hết con tim mình thôi.

“Tớ cũng sợ lắm chứ, sợ cậu không thích tớ. Có đôi khi tớ khờ lắm, cậu không thể hiện là tớ không cảm nhận cậu thích tớ đâu, cứ đoán mò hoài đó.” Hạ Chiêu dứt những lời đầy đáng thương rồi cố ý lại gần thơm lên khóe môi Dịch Thời một cái, coi như là hôn.

“Thể hiện như thế nào?” Dịch Thời vuốt gáy cậu ấy.

“Trước đây tớ từng luôn muốn người ta yêu thương nhưng chừa lại tí không gian cho tớ theo cách của tớ. Nhưng cậu thì khác, tớ không muốn cậu cho tớ quá tự do, tớ muốn cậu yêu tớ theo cách của cậu; ôm tớ, hôn tớ, giữ tớ lại bên cậu thế nào cũng được. Tớ thích cậu như vậy mà, nếu tớ thấy không thoải mái thì nhất định là sẽ nói với cậu ngay luôn.” Hạ Chiêu thả giọng, vừa như nghiêm túc vừa như xoa dịu cậu ấy – “Không phải vì cậu trả giá nên tớ mới thích, tớ thích cậu vì cậu xứng đáng được thích. Tớ thích cậu vì tớ thương nhiều tớ mê tít cậu, cho nên tớ mới hưởng thụ những gì cậu cho và tình yêu của cậu đó chứ. Cậu cũng đừng coi cho đi hay tình yêu của tớ là gánh vác gì mà càng đừng lấy làm đền đáp gì hết. Chỉ có là tớ thích cậu, cậu thích tớ thế thôi. Tụi mình yêu nhau mà, tình yêu vốn dĩ không phải từ một phía; tụi mình có nhau cùng đón cùng nhận những cái cần về thể chất và tinh thần; chia sẻ những đắng cay ngọt bùi. Chuyện đẹp biết bao; hiển nhiên sẽ có lúc không đẹp lắm nhưng cậu đừng có mà bởi vì không muốn tớ gặp mặt không đẹp ấy mà không cho tớ tận hưởng cái đẹp ấy nhớ.”

Sau một hồi im lặng, Dịch Thời hôn vành tai Hạ Chiêu. Cậu nói nghe trầm thấp hẳn:

“Đúng là giỏi nói ngọt mà.”

Quả thật Hạ Chiêu đã nói thật nhiều những câu tâm tình ngọt ngào. Nói cho Dịch Thời yêu cậu ấy như thế nào bằng những từ ngữ tuyệt nhất, nói cho Dịch Thời hay được yêu là như thế nào; nó tuyệt đến mức Dịch Thời không thể không bị thuyết phục.

Hạ Chiêu thích cậu thôi sao mà đủ cho được?

Cậu đã nhận ra từ rất lâu về trước, rằng trừ phi Hạ Chiêu bảo dừng, muốn cậu dừng yêu Hạ Chiêu là bất khả thi.

Cậu đã ở trong cái trạng thái ấy quá lâu rồi. Cậu đành bất chấp hết mà yêu Hạ Chiêu thôi, đành dâng cả bản thân mình cho mối quan hệ này. Tới nước này rồi còn đắn đó gì nữa là vô nghĩa, không còn cách nào khác.

Chi bằng, cứ theo lời Hạ Chiêu nói đi, đừng nghĩ gì thêm nữa. Cứ ôm thật chặt người trong lòng và hưởng thụ những cái đang có ở hiện tại đi, cho tới khi cậu ấy đẩy mình ra mới thôi.

“Tụi mình bù trừ nhau chứ sao, tớ thì giỏi nói còn cậu thì đa tài.” Hạ Chiêu bắt đầu cười.

Dịch Thời là kiểu người làm nhiều nói ít, cái gì cũng giấu trong lòng hết; làm 10 nói 1. Còn Hạ Chiêu là kiểu người tỏ bày đủ 10, có đôi lúc cậu nhạy cảm nhận ra những điều Dịch Thời chưa nói.

Cuộc trò chuyện tối nay chưa chắc đã có ích gì nhiều cũng như làm thay đổi suy nghĩ của Dịch Thời. Nhưng nó là Mà coi như một lần lời nói từ tim đến tim, ít nhất cậu đã được biết Dịch Thời nghĩ như thế nào và Dịch Thời biết cậu nghĩ ra sao.

Hạ Chiêu nhẹ người hơn nhiều. Cậu nghĩ một cách lạc quan rằng miễn là họ vẫn thích nhau thì không có vấn đề gì lớn cả. Miễn là họ bên nhau thì sẽ có con đường cả thôi.

Dịch Thời thơm một cái lên đầu mũi Hạ Chiêu, đến hôn trán, đôi mắt, cằm, xương đòn, … Những cái hôn nhỏ vụn đáp xuống khắp mọi nơi, như đang tỏ bày tình yêu không thể nói bằng lời. Thấy Hạ Chiêu không nén được nhẹ nhàng ngửa cổ lên theo mình, cậu đặt nụ hôn sau cùng lên gáy Hạ Chiêu.

Ít có khi nào Dịch Thời nói ra lời trong lòng như đêm đó, chứ nói gì đến việc trao đổi cảm nghĩ với người ta. Mỗi một lời bày tỏ chẳng hề dễ dàng. Hạ Chiêu vẫn luôn nằm trong vòng tay của cậu chăm chú lắng nghe, hơi thở ấm áp của cậu ấy nhẹ nhàng phả quanh cổ cậu.

Cảm giác ấy rất kỳ diệu, rất thân mật.

Từ khi sinh ra tới bây giờ đây là lần đầu tiên Dịch Thời gần gũi quá đỗi với ai đó đến thế, gần gũi đến mức trao đổi cảm nghĩ, trao đổi hơi thở.

Cậu đã từng nghĩ mình sẽ cứ một mình mãi chứ.

Không phải chưa từng gặp những người thân thiện, ấm áp, và tuyệt vời từng tỏ ra lấy lòng với cậu hay thậm chí ngỏ lời yêu. Nhưng cứ như thể cậu khó mà thân thiết với ai từng trong trứng rồi. Có bạn có họ hàng nhưng vẫn giữ khoảng cách chẳng xa mà chẳng gần. Cho tới khi gặp Hạ Chiêu rồi dần dà kéo lại gần nhau hơn.

Dịch Thời hay tự ngẫm và quen suy nghĩ sâu. Cậu biết bản thân mình thay vì tốt với ai thì người ta tốt với mình cậu lại càng khó chấp nhận hơn. Cậu đi một mình quen rồi, chẳng muốn nợ ai, nhận bao nhiêu trả bấy nhiêu.

Người ấy đang nằm trong lòng trái ngược với cậu.

Hạ Chiêu giỏi bày tỏ biểu đạt, cũng như nhận lấy yêu thương.

Trong bóng tối yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Hạ Chiêu dần dà thở nhẹ đều đều.

Cậu ấy để đầu ngay cổ Dịch Thời, mái tóc xõa tung mềm mại cọ da cậu ngưa ngứa. Dịch Thời ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cậu ấy; cùng loại với của cậu nhưng hình như mùi trên tóc Hạ Chiêu có hơi khác. Công nhận dễ chịu.

Cậu khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mái tóc cậu ấy, giọng cậu mềm nhẹ hết sức tựa như không có bất cứ âm thanh nào:

“Ngủ ngon, cưng nhé.”

Hạ Chiêu bỗng mở mắt ra ngước mặt lên:

“Heh, tớ nghe rồi nhé. Cậu gọi tớ là cưng.”

Dịch Thời ngạc nhiên một lúc rồi hôn một cái giữa chân mày cậu ấy, giục:



“Mau ngủ đi.”

Hạ Chiêu vươn tay ôm rồi đè hết lên người cậu ấy:

“Gọi nữa đi.”

“Cậu nghe mẹ mình gọi chưa đủ à?” Dịch Thời nói.

“Sao mà giống được. Mà làm gì lại gọi lén cơ? Không dám gọi ngay mặt hở?” Hạ Chiêu không tha, hơi xíu khích – “Cậu gọi cái nữa rồi tớ tha.”

“Ngủ đi cưng.” Dịch Thời hơi bất đắc dĩ.

“Có lệ quá, nghe không hay mà cũng không tình cảm như hồi nãy gì hết.” Hạ Chiêu nói rồi nằm lại – “Nhưng mà tớ thích gọi tớ như vậy. Sau này gọi thế luôn đi.”

Hạ Chiêu buồn ngủ thật, thấy được rồi thôi không nhây Dịch Thời nữa. Cậu ôm Dịch Thời như ôm gối và nhắm mắt.

Ngay khi Dịch Thời tưởng cậu ngủ rồi thì cậu lên tiếng:

“Cậu từng hôn ai chưa? Ở nước ngoài mấy cậu hay hôn nhau hở?”

Trước khi Hạ Chiêu nói đã hơi hơi nhếch miệng, Dịch Thời biết ngay cậu ấy lại tính nói tiếp đi mà. Ban đầu cậu tính vờ không nghe thấy nhưng hai câu này thì không thể không đáp.

“Ai khác nào cơ?” Dịch Thời hỏi.

“Ai khác cũng được. Nói vậy đây là nụ hôn đầu của tớ với cậu luôn ư?” Hạ Chiêu đổi cách hỏi. Cậu hỏi rồi dịch dịch khỏi lòng Dịch Thời chút ít.

Dịch Thời kéo cậu về:

“Tôi với ai?”

“SAo tỚ bIẾt ĐưỢC! Dù sao thì tớ là nụ hôn đầu nhé!” Hạ Chiêu hơi lên giọng.

Thấy Hạ Chiêu kích động thiệt, Dịch Thời cười khẽ một tiếng xoa tóc cậu ấy:

“Không có ai cả, chỉ có cậu thôi.”

“Thế sao cậu hôn giỏi vậy?” Hạ Chiêu nghĩ nghĩ rồi chêm thêm một câu – “Không như tớ chỉ biết cắn bừa thôi. Nhất là tối nay ấy, tớ thích lắm đã cực kỳ, mềm hết cả chân…”

Cái hôn của Dịch Thời lúc nào cũng dịu dàng khiến người ta thoải mái. Khi Hạ Chiêu trong cơn đắm chìm dễ bối rối nhẹ lắm, quýnh quáng theo phản xạ không thôi. Mà cậu ấy vẫn kiên nhẫn dẫn dắt mình.

Dịch Thời chả biết cái đầu Hạ Chiêu bị chập chỗ nào mà mới rồi còn bảo mình ngại mặt đỏ; bây giờ thì da mặt dày như nghỉ giải lao ấy. Cậu chả nhịn nữa che miệng cậu ấy lại:

“Im nào, rồi có ngủ hay không?”

Hạ Chiêu “Ưm ư” không chịu.

Dịch Thời thấp giọng bảo:

“Tri thức không nhất định phải thực hành mới ghi nhớ đâu.”

Hạ Chiêu nghe vậy hưng phấn hơn, kéo tay cậu:

“Cậu còn tra cứu luôn ư? Cậu đọc sách chữ, tranh ảnh hay là xem phim đấy? Cậu tìm hiểu bao giờ thế? Không phải cậu toàn đọc… Ứm.”

Dịch Thời hôn ngay chóc môi cậu không cho nói nữa, thấp giọng bảo:

“Ngủ đi, hôm nào dạy cậu.”

Hạ Chiêu như chỉ chờ cậu ấy nói câu này, cậu cong cong mắt trong tối:

“Mai ư?”

“Ừm.” Dịch Thời đáp một tiếng, nhắm mắt lại và quyết định mặc kệ Hạ Chiêu có hỏi cái gì cũng không để ý nữa.

Cơ mà, Hạ Chiêu không nói gì thêm nữa, dựa cậu chưa được bao lâu đã ngủ mất.