Mỗi lần nhìn đứa con bé nhỏ của mình Vương Vĩnh Bình không khỏi cảm thấy tự trách mình. Anh ước giá như có mẹ nó ở đây thì tốt biết bao. Hai người ly hôn khi anh phát hiện ra vợ mình không còn chung thủy với mình nữa. Cô ta đã dẫn theo con gái của hai người bỏ trốn cùng người tình. Hai cha con sống từ đó đến giờ cũng hơn chục năm rồi mà anh vẫn không biết nấu cho con một bữa cơm ngon. Dù anh làm theo y như trong sách hướng dẫn.
Đã có thời gian anh phải thuê đầu bếp để nấu cơm cho con vì sợ con bị thiếu dinh dưỡng ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng rồi vì kinh tế không cho phép anh không đủ tiền để chi tiêu huống hồ là trả cho đầu bếp. Nhưng không hiểu sao con trai anh lớn lên vẫn cao tới một mét tám hai.
Rồi con trai anh cũng đến lúc phải lên đại học đó là lúc anh lo lắng cho con nhất. Dù lớn nhưng đối với anh nó vẫn là một đứa trẻ trong mắt anh. Chắc có lẽ vì từ bé không được chăm sóc ân cần từ mẹ, không nhận được tình cảm của mẹ nên con trai anh trở nên lạnh lùng với tất cả mọi người kể cả anh. Có khoảng thời gian nó rất ghét anh, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn thấy anh. Liệu cậu con trai bé bỏng của anh có nhận ra tình cảm của anh dành cho mình?