Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 544






Chương 549:

“Tuy nhiên ta cũng cảnh cáo ông, ta có thể đưa cho ông tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả, bao hàm cả cái mạng của ông bên trong..!"

Trần Vân Thanh đứng chắp tay sau lưng, không hề quay lại nhìn Dục Vũ một lần, để ra khoảng trống mênh mông cho Dục Vũ đánh lén từ phía sau, thần thái tự tin tuyệt đối, dường như là đã ăn chắc Dục Vũ một dạng.

"Đại nhân..! Dục Vũ xin cáo lui...!" Thiên nhân giao chiến trong một hồi, cuối cùng lấy Dục Vũ quay đầu rời đi chấm dứt.

Trần Vân Thanh quá tự tin, điều này làm cho hắn không dám thử.

Hơn nữa một khi hắn có ý nghĩ manh động, giống như trước đây muốn đánh lén Trần Vân Thanh một dạng, trực giác nguy hiểm trong lòng của hắn không hiểu sao lại sinh ra, hắn có cảm giác, nếu như mình ra tay với Trần Vân Thanh, mình chắc chắn là phải chết trước hắn.

Nghĩ lại cũng phải, có ai lại giao cho kẻ thù của mình nhiều như vậy bảo vật, trong tay lại không có lưu lại thủ đoạn gì kia chứ, lần này xem như hắn chịu thua rồi..

...

"Xẹt..Xẹt..! Keng..! Keng..!"

"A .... A....A..!".

"Ngô cô nương..! Chúng ta lại gặp nhau thêm một lần nữa..!"

"Trần Hàn Xương...?"

Nhìn Trần Hàn Xương như một đại anh hùng xuất hiện đúng lúc đúng chỗ cứu mình thêm một lần nữa, Ngô Tiểu Dung không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm.

Sao lại là Trần Hàn Xương cho được..?

Tên này không phải đã chết tại bên trong Linh Tùng Sơn rồi hay là sao?









Khi đi ra bên ngoài nàng cũng cố tình tìm y, nhưng không có thấy, sao y lại còn có thể sống sót được kia chứ..?

"Hàn Xương công tử..! Cảm ơn anh cứu tôi thêm một lần nữa..!"

Hít sâu vào một hơi, để làm cho mình bình tĩnh lại một chút, Ngô Tiểu Dung nhìn qua xung quanh mình đây hơn mười mấy cổ thi thể của Khái Đao Đạo, khẽ ôm quyền đối với Trần Hàn Xương tạ ân.

Không cần biết Trần Hàn Xương vì sao có thể thoát được Linh Tùng Sơn khu vực kia, có một điều nàng không thể nào phủ nhận được đó là lần này mình sở dĩ có thể sống sót trong vòng vây của Khái Đao Đạo bang chúng, tất cả điều dựa vào Trần Hàn Xương người này, không có y, nàng đã chết trong tay đám người đó từ lâu rồi.

Đây đã là lần thứ hai Trần Hàn Xương ra tay cứu giúp mình trong hiểm cảnh, ấy vậy mà mình trong lòng trước đây vẫn có chút xem nhẹ y hơn cái tên khốn kiếp Hắc Bào công tử kia, nghĩ lại nàng không khỏi giễu cợt mình một cái, cũng thầm hết sức cảm thấy có lỗi với lại Trần Hàn Xương.

"Ngô cô nương..! Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến..!"

Trần Hàn Xương một bộ chính nhân quân tử cứu giúp người khác mà không mong đối phương báo đáp hay mang ân nghĩa gì một dạng.

Không hiểu Trần Hàn Xương làm như thế có mục đích gì, nhưng hiệu quả mang lại rất là vượt trội, chỉ thấy hiện tại Ngô Tiểu Dung cảm động đến phát khóc, muốn nhào vào lòng y để cảm ơn cũng là đủ hiểu.

"À..! Phải rồi Hàn Xương công tử..! Anh sao có thể rời khỏi được Linh Tùng Sơn..?" Cảm động qua đi, nhớ đến một vấn đề, Ngô Tiểu Dung vẫn chưa có lời giải khai.

Mông Tiện Ân tên kia bỏ qua cho đám người mình, mở ra Trận Pháp cho mọi người rời đi, nàng cũng có nán lại nơi đó một khoảng thời gian tìm xung quanh xem Trần Hàn Xương có bị lạc bên trong hay là không.

Khi đã không tìm thấy, xung quanh toàn là xác chết, nàng mới chấp nhận Trần Hàn Xương đã bị Mông Tiện Ân giết rồi, liền rời khỏi nơi đó, đến hiện tại nàng cũng chưa hiểu Trần Hàn Xương rời khỏi nơi đó bằng cách nào a.

"Ngô cô nương..! Không giấu gì cô, sau khi chúng ta tách ra, ta gặp phải hai người tự nhận là Hắc Bào công tử, bọn họ hỏi ta một số chuyện bên trong, tuy nhiên ta không biết nhiều về Linh Tùng Sơn nơi này, trong lúc tức giận vị kia Hắc Bào công tử cho người của hắn ra tay đánh ta hôn mê, khi tỉnh lại đã phát hiện xung quanh mình Trận Pháp vây khốn đã không còn, ta liền rời khỏi nơi đó..!"

"Trên đường đi, phát hiện rất nhiều Khái Đao Đạo Phỉ, không hiểu thế nào bọn chúng lại vây giết ta, phải vất vả lắm ta mới có thể chạy được đi ra.. Chuyện sau đó..!"

Sau đó đến đây thì hắn gặp phải Ngô Tiểu Dung, thế nên trùng hợp ra tay cứu cô gái này, nghĩ đến không cần Trần Hàn Xương phải nói tiếp, Ngô Tiểu Dung cũng có thể đoán ra được.







"Hắc Bào công tử..! Lại là Hắc Bào công tử! Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh..!"

Ngô Tiểu Dung nghe đến cái, đôi tay nắm chắc thành quyền, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hết sức phẫn hận, như Hắc Bào công tử kia mà xuất hiện trước mặt của nàng một lần nữa, nàng không phanh thây xẻ thịt y cho chó ăn là không thể.

"Haiz..! Tiếc là thực lực của chúng ta không bằng Hắc Bào công tử..!" Trần Hàn Xương theo sao đó cũng là thở dài một tiếng.

Hắn đương nhiên hiểu quá rõ vì sao Ngô Tiểu Dung lại hận Trần Vân Thanh đến như vậy rồi, đối phương ở trước mặt bao nhiêu người từ chối, làm nhục Ngô Tiểu Dung, còn ép Ngô Tiểu Dung phải đưa ra cấp ba Ám Hỏa Linh Ngọc thì mới có thể tạm thời bỏ qua.

Chưa kể đến chuyện Trần Vân Thanh còn liên quan đến sự mất tích bí ẩn của đại ca Ngô Tiểu Dung là Ngô Mãnh Đạt, cô ta không hận Trần Vân Thanh thấu xương mới là chuyện lạ.

"Không sao..! Tôi có thể giúp anh, nhưng sau khi đem Hắc Bào công tử đánh bại, anh phải giao hắn cho tôi tự tay giết chết..!"

Ngô Tiểu Dung nhìn Trần Hàn Xương một bộ muốn giết Hắc Bào công tử kia để trả thù nhưng không đủ sức một bộ, cảm giác hai người bọn họ thật là đồng bệnh tương liên, nàng quyết tâm phải giúp đỡ Trần Hàn Xương lần này.

Nàng nhìn ra được, Trần Hàn Xương tu luyện công pháp chính là Hỏa Hệ công pháp, chỉ cần có Hỏa Hệ Thiên Tài Địa Bảo, y chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng đột phá.

Hỏa Hệ Bảo Vật thôi mà, Ngô Tiểu Dung nàng không thiếu, đặc biệt là Tam Giai Trung Phẩm Ám Hỏa Linh Ngọc, nàng có càng nhiều, chắc chắn sẽ không làm cho Trần Hàn Xương thất vọng.

Chuyện diệt Hắc Bào công tử nàng vốn có thể trở lại vận dụng lực lượng của gia tộc đem tên khốn kiếp đó tiêu diệt, không nhất thiết phải nhờ đến tay của Trần Hàn Xương.

Thế nhưng nàng muốn tự tay mình giết y mới giải được hận trong lòng, hơn nữa cũng là muốn trả ân nghĩa của Trần Hàn Xương hai lần cứu mạng. Nàng cũng muốn xem, với thiên tư trác tuyệt của Trần Hàn Xương, một khi có sự trợ giúp của nàng, sẽ có thể đi được đến loại cấp độ nào đây.

"Được..! Không thành vấn đề..!"

Trần Hàn Xương nhanh chóng gật đầu đồng ý, không ai biết hiện tại ánh mắt của hắn cực độ vui mừng, nó giống như âm mưu của mình đã thực hiện được một dạng.

Người con gái Ngô Tiểu Dung này hắn đã chú ý cô ta từ lâu, hắn chú ý không phải là dung nhan cô ta, mà là Ám Hỏa Linh Ngọc trong tay cô ta.







Từ khi nhìn thấy Ngô Tiểu Dung đưa ra một khối không nhỏ Ám Hỏa Linh Ngọc cho Trần Vân Thanh, hắn là đã biết đến, cô gái này trong tay không chỉ có nhiêu đó Ám Hỏa Linh Ngọc.

Bằng bất kỳ giá nào hắn cũng phải tìm được Ngô Tiểu Dung, không ngờ ông trời thật là ra sức, đến hôm nay hắn lại gặp phải cô gái này, còn ra tay cứu cô ta nữa, lần này hắn không phát cũng không được rồi.

"Nơi đây không phải là nơi ở lâu, chúng ta lập tức rời khỏi rồi mới tính sau..!"

Vui mừng quy vui mừng, nhưng Trần Hàn Xương vẫn rất là tỉnh táo, hắn quá hiểu rõ về hoàn cảnh của mình hiện tại, nếu như gặp một đám cao thủ của Khái Đao Đạo đuổi đến, hắn chỉ còn một con đường chết mà thôi.

"Hàn Xương công tử nói rất đúng..! Chúng ta rời khỏi đây ngay thôi..!"

Trải qua mấy lần Khái Đao Đạo đuổi giết, lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, Ngô Tiểu Dung mới thấm thía ở lại Khái Đao Đại Sơn này này là một chuyện nguy hiểu đến dường nào, chừng nào còn chưa rời khỏi nơi đây, khi đó mình vẫn phải sống trong cảnh thấp thỏm bất an.

...

Cách Khái Đao Đại Sơn năm trăm km về hướng Nam một khu rừng nhỏ..!

"Hai vị cô nương..! Bản thiếu gia ta đường đường là Nhị thiếu chủ của Khái Đao Đạo, quyền thế ngập trời, đi theo ta vinh hoa phú quý cùng tài nguyên hai người muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, cần gì phải cố chấp đi theo tên...! Tên gì thế nhỉ..!"

Vụ Thanh Nhàn quay sang hỏi Trì Trọng Kiêm, nói thật hắn rất hay quên, Trì Trọng Kiêm có nói cho hắn biết chồng của hai cô gái này tên gì rồi, nhưng hắn nghe qua rồi quên đi mất tiêu.

Cũng đâu thể trách được hắn đâu, tâm trí cùng trí tuệ của hắn đã dồn hết cả vào Dương Tư Tư cùng Lại Tinh Tinh hai người mất rồi.

Cả hai đều quá đẹp đi một chút, đây là hai người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng được trông thấy qua, không thể nào làm cho hắn không si mê cho được.

"Nhị thiếu gia..! Thằng khốn đó tên là Trần Vân Thanh..!" Trì Trọng Kiêm có chút bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở thêm một lần nữa.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc