Diêu Thẩm lặng lẽ hoảng sợ.
'Điều đó có lợi gì cho tôi?' Tân Hổ Lỗi nói vậy là có ý gì? Có phải anh ta đang cố hối lộ Diêu Thẩm?
Diêu Thẩm thì có thứ gì để cho mà Tân Hổ Lỗi chưa có?
"Ừm, anh muốn gì?" Cậu hỏi, liếc mắt về phía khác.
Đó có thể chỉ là suy nghĩ của cậu nhưng cậu cảm thấy như thể không khí đã lạnh hơn vài độ trong chiếc xe kéo chật chội.
"Tôi muốn chúng ta gần gũi hơn." Tân Hổ Lỗi thản nhiên nói, vẻ mặt không thay đổi. "Nó sẽ tốt cho vai diễn của chúng ta."
"Tôi không biết đó có phải là ý hay không," Diêu Thẩm nói, hy vọng khuôn mặt đỏ bừng của mình không quá đáng chú ý. "...tất cả mọi chuyện đã được xem xét." (Đụ má anh Thẩm tưởng ổng Lỗi gạ chịt =)))))
Đánh giá những gì đã xảy ra vào lần cuối cùng họ 'gần gũi', Diêu Thẩm thà rằng không lặp lại trải nghiệm đó lần nào nữa.
Tân Hổ Lỗi trầm mặc một lát, lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ không hiểu Diêu Thẩm đang muốn ám chỉ điều gì.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra và nói, "Không có gì đâu," với một cái nhún vai bất cẩn. "Chỉ là sự bất cẩn giữa đồng nghiệp với nhau thôi."
Diêu Thẩm khựng lại.
Có thể anh ta là một kẻ đạo đức giả nhưng nghe thấy Tân Hổ Lỗi thản nhiên gạt bỏ điều đó thật sự không giống anh ta.
Cậu nghĩ như vậy thì không sao, nhưng Tân Hổ Lỗi nói thì không được!
Đúng là một tên khốn.
"Đúng," Diêu Thẩm nói, cáu kỉnh. "Tôi thậm chí còn không nhớ nó."
Diêu Thẩm ấp ứng. "Tiếc thật đấy."
Tâm trí cậu đang gào thét đến mức muốn ngừng hoạt động. Vậy ra đó là 'không có gì' và 'sự bất cẩn giữa đồng nghiệp' nhưng đáng tiếc là Diêu Thẩm không nhớ?
Cái quái gì vậy?
Diêu Thẩm có thể cảm thấy tai mình nóng bừng. "Được rồi, vậy anh sẽ nói chuyện với công ty của mình chứ?"
Tân Hổ Lỗi bước ra khỏi quầy, đi về phía cửa. "Được thôi, tôi sẽ nói với họ rằng tôi nghĩ tốt hơn hết là nên bỏ qua nó và đợi cho nó qua đi." Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Diêu Thẩm. "Đổi lại, cậu phải ngừng trốn tránh tôi."
"Tôi không trố-" Diêu Thẩm cố gắng nói, nhưng Tân Hổ Lỗi đã bước ra ngoài xe kéo, đóng sầm cánh cửa sau lưng anh.
Phát ra một tiếng rên rỉ ảo não, Diêu Thẩm thả mình ngảlưng vào cũi. Cậu cầm lấy cái gối úp nó lên mặt. Suy nghĩ tự làm mình ngạt thở trong hai giây ngắn ngủi.
Cậu quyết định ném chiếc gối vào cánh cửa đóng kín. "Ai lại không trốn tránh anh chứ, đồ khốn thô lỗ?"
---
Những cảnh quay tiếp theo trong lịch trình của Diêu Thẩm đều may mắn không có sự góp mặt của Tân Hổ Lỗi. Một trong số cảnh đó là cùng với Cao Ngô, và Diêu Thẩm thực sự rất mong chờ điều đó.
Đây sẽ là một phân cảnh gồm hai phần, cảnh đầu trong đó cậu có cuộc trò chuyện với đệ tử cũ Mai Sương, do nữ diễn viên trẻ Diệp Phương thủ vai -- người bắt đầu buổi quay phim đầu tiên ngày hôm nay, chỉ vừa mới đến Hoành Điếm tối hôm qua -- và cảnh sau đó có sự tham gia của Dung Tử.
Dung Tử và Tạ Huân gia nhập Băng Phong thông qua một cuộc đấu kiếm khi những đệ tử đầy hứa hẹn từ các giáo phái nhỏ hơn hoặc đệ tử của những người tu luyện đơn độc, đều có thể thử sức với Băng Phong và gia nhập nó, nếu một trong những bậc thầy sẵn sàng nhận họ làm đệ tử.
Yến Thư Nghị luôn tham dự các cuộc đấu, nhưng hắn chưa từng nhận bất kỳ đệ tử nào, tiếp tục là sư phụ của một mình Mai Sương, một môn đồ trẻ đầy triển vọng, sinh ra và lớn lên ở trong Băng Phong.
Sau đó, mọi người đều bị sốc khi hắn nhận không chỉ một mà là hai đệ tử mới. Đặc biệt là khi xem xét đến lý lịch không rõ ràng của bọn họ và thật khó để xác minh câu chuyện họ được nuôi dưỡng trên núi bởi một người chú đã dạy họ võ thuật cho đến khi qua đời.
Nhưng không ai đón nhận tin này tệ hơn Mai Sương.
Cô đã quen với sự chuyên tâm hoàn toàn của Sư phụ, và giờ phải chia sẻ điều đó với hai chàng trai ồn ào, khủng khiếp.
Cô cũng không ngại lên tiếng phàn nàn.
Họ đang ở ngoài sân tập, luyện tập các thế kiếm thì cô ấy một lần nữa gợi nhắc Yến Thư Nghị về bất bình của mình. "Sư tôn, nhóc quỷ Tạ Huân đó lại bị bắt quả tang đột nhập nhà bếp đêm qua," cô nói, ngay cả khi lông mày cô nhíu lại tập trung trong khi nhắm đòn tấn công vào hình nộm luyện tập.
Yến Thư Nghị vừa ậm ừ vừa đi xung quanh Mai Sương và kiểm tra hình dáng của cô. "Ngươi nên gọi hắn là sư đệ," hắn nói, điều chỉnh tư thế của cô bằng một bàn tay lịch thiệp đặt lên vai cô.
Mai Sương không hài lòng với việc cho qua này. "Đệ tử cho rằng bọn họ đều không đủ tư cách làm đồ đệ của sư tôn."
Đúng lúc đó Dung Tử xuất hiện từ phía bên llề, cầm kiếm trên tay. "Đệ tử sẽ cố gắng hết sức để chứng minh sư tỷ sai."
Mai Sương ném cho anh ta một cái lườm giận dữ, nhưng không nói gì thêm, hướng sự chú ý của cô vào hình nộm luyện tập của mình.
Dung Tử đứng cạnh cô và bắt đầu luyện tập trong im lặng, dáng vóc và tư thế của hắn không chê vào đâu được.
Yến Thư Nghị chắp tay sau lưng nhìn hai người, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Đạo diễn ngắt hiện trường, khen ngợi họ đã hoàn thành tốt công việc. "Mười phút trước khi chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Diệp Phương than thở đánh rơi thanh kiếm của mình. "Ai da, thanh kiếm đó nặng thật đấy," cô nói, xoa xoa cổ tay. "Nếu cảnh này còn kéo dài thêm nữa tay tôi sẽ bắt đầu run lên mất."
Tâm trạng cao hứng của cô ấy lan truyền đến mọi người và chẳng bao lâu sau đó cô ấy đã lôi kéo Cao Ngô và Diêu Thẩm vào một cuộc trò chuyện sôi nổi về những chuyện nhức đầu trong chuyến bay của cô cũng như cơn thịnh nộ của người tài xế xe didi.
Cô ấy đột nhiên vỗ tay, quay sang Diêu Thẩm với đôi mắt mở to và nụ cười toe toét. "Đúng rồi! Tôi tình cờ gặp được tỷ tỷ của mình trong bộ phim trước, cô ấy cũng đang quay phim ở Hoành Điếm, cô ấy nói với tôi rằng sẽ có một bữa tiệc hôm nay, hai lão sư cũng đến chứ?"
Cả hai đều đồng ý và sự phấn khích của Diệp Phương càng tăng lên. Cô ấy lên kế hoạch để cả ba cùng đi chơi và chụp ảnh cùng nhau trong bữa tiệc sau đó.
Dành thời gian với một cô gái xinh đẹp và vui tính như Diệp Phương và một chàng tria dịu dàng và tốt bụng như Cao Ngô chính là điều cậu cần để quên đi những chuyện vô vị với Tân Hổ Lỗi.
Diêu Thẩm thực sự mong chờ điều đó.
---
Cậu đang hoàn thiện những công đoạn cuối cùng cho trang phục và mái tóc của mình trước khi rời đi cho bữa tiệc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ngó mình lần cuối trong gương, vuốt mái tóc một cách khéo léo bằng các ngón tay luồn qua những lọn tóc dài trên đỉnh đầu và nhặt điện thoại di động lên từ chiếc bàn bên cạnh.
"Ngô đệ đến đây thật sớm," cậu nói, mở cửa mà không nhìn qua ống nhòm cửa.
Bởi vì vũ trụ đã định sẵn cho cậu người đứng trước cửa không phải là Cao Ngô mà là Tân Hổ Lỗi.
Anh ấy trông thật hoàn hảo trong chiếc quần ống đứng màu đen và chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng rãi, được cài lệch cúc một cách có chủ đích để lộ một phần ngực và xương đòn.
"Tôi nghe nói hôm nay có bữa tiệc nên ghé qua xem cậu có muốn tham gia không," Tân Hổ Lỗi nói, tay đút vào túi quần. "Nhưng tôi thấy có vẻ là cậu đã nghe về nó rồi."