Bất Hủ Thần Vương

Chương 617: Phi Thạch Thành, sinh tử phá vòng vây




- Cái gì? Bảo chúng ta tự phá vòng vây?



Một đầu đà tướng mạo hung ác, hung hăng một quyền nện ở trên bàn, lớn tiếng rít gào:



- Con mẹ nó Bão Thạch Tông, quả thực là không giải thích được, chúng ta đánh sinh đánh chết, bảo vệ xung quanh thánh địa Bão Thạch Tông, thời khắc mấu chốt, đây là muốn chúng ta tự sinh tự diệt sao?



Đầu đà này, là một trong ba đại cao thủ trong Phi Thạch Thành, tên là Thất Sát Đầu Đà, là tán tu của Đông Hoàng Châu, nửa chính nửa tà.



Một nho sinh tướng mạo nho nhã khác, khẽ mỉm cười:



- Thất Sát đạo hữu bớt giận, tiểu sinh đã sớm nói, không phải là Bão Thạch Tông không cứu, mà là bọn hắn căn bản sẽ không mạo hiểm như vậy. Bây giờ Bão Thạch Tông, là rất sợ yêu tộc!



- Hừ, Gia Cát lão nhi, ngươi quỷ kế rất nhiều, ngươi nói một chút, hôm nay chúng ta làm sao bây giờ?



Gia Cát lão nhi trong miệng hắn chính là nho sinh kia, tên là Gia Cát Tĩnh, cũng là một Đại Đạo cấp cường giả nhiều mưu kế.



Chỉ bất quá, Phi Thạch Thành hôm nay, đã đến trình độ sơn cùng thủy tận. Hắn cho dù trí kế thông thiên, cũng là vô kế khả thi a.



Cười khổ một tiếng, Gia Cát Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu:



- Thất Sát đạo hữu, tiểu sinh sớm đã nói, phá vòng vây mà nói, sớm không nên trì hoãn. Hôm nay, chúng ta thân vùi trùng vây, trừ xông ra thì không có cách khác. Nhưng mà, bằng thế cục hôm nay, mạnh mẽ xông phá vòng vây, cũng là cửu tử nhất sinh.



Trước ngực Thất Sát Đầu Đà có đeo một xâu dài bảy sọ người, lộ ra vẻ hung thần ác sát. Nhưng mà một người hung thần ác sát như vậy, giờ phút này mặt xám như tro tàn, hơi tuyệt vọng cảm giác.



- Biết vậy chẳng làm a! Sớm biết như thế, thời điểm ban đầu yêu tộc xâm lấn, nên hướng nam đi Thất Tinh Đạo Tràng. Bắc Đấu Thất Tử mặc dù cổ hủ, nhưng cũng đáng tin hơn Bão Thạch Tông!



Thất Sát Đầu Đà ở ban đầu yêu tộc xâm lấn, cũng chính là nghĩ tìm một nơi trú chân, dù sao, dưới yêu tộc đại thế, một người quả quyết khó có thể chỉ lo thân mình. Chuyện phát vội vàng, hắn không có thời gian suy nghĩ chu toàn. Lại không nghĩ rằng, lên thuyền giặc Phi Thạch Thành, kết quả lại lạc vào sơn cùng thủy tận.



- Thất Sát đạo hữu, bây giờ nói những thứ này đã không dùng được rồi. Tổ chức nhân thủ, chuẩn bị phá vòng vây đi.



Gia Cát Tĩnh đau khổ lâu như vậy, cũng đã không nghĩ tới sinh tử rồi.



Dù sao Bão Thạch Tông đã không thể nào phái viện binh, oán trời oán đất là không dùng được. Đến thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể dựa vào chính mình.



Sống hay chết, là nhìn có thể phá vòng vây hay không.



Thất Sát Đầu Đà nghiến răng nghiến lợi:



- Lão tử không cam lòng a. Long lão đệ, ngươi một chút cũng không sợ sao?



Thất Sát Đầu Đà hướng kiếm khách im lặng bên cạnh hỏi. Kiếm khách này thân vận hắc y, nét mặt lạnh lùng, giống như bàn thạch ngàn năm không thay đổi, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như băng cứng.



- Sợ?



Long Phong nhếch miệng cười một tiếng:



- Ta lấy kiếm cầu đạo, đã sớm khám phá sinh tử. Đây chính là cơ hội ta đợi. Hoặc chết, hoặc đột phá kiếm đạo càng cao!



- Người điên, thật là một người điên!



Trong thiên hạ, người đều sợ chết. Giống như Long Phong coi sinh tử tuyệt cảnh là cơ hội, quả thực là phượng mao lân giác. Cho dù là Thất Sát Đầu Đà là người hung hãn, đến tuyệt cảnh cũng sinh lòng tuyệt vọng.



So sánh với dưới, độc hành kiếm khách Long Phong này, ngược lại không thèm để ý nhất.



Gia Cát Tĩnh hỏi:



- Long lão đệ, chúng ta chuẩn bị phá vây rồi. Ngươi có ý kiến gì không?



- Giết!



Long Phong chỉ nói một chữ, cũng chỉ nói một chữ, nói xong hai tay ôm ngực, không hề phản ứng nữa.



Gia Cát Tĩnh đập mạnh bàn:



- Thôi, sinh tử do trời, phá vòng vây đi! Chỉ cần tới thánh địa Bão Thạch Tông, thì không cần lo lắng không có chỗ đi.



- Trở về Bão Thạch Tông?



Thất Sát Đầu Đà buồn bực:



- Các ngươi còn không có ăn đủ thiệt thòi từ Bão Thạch Tông sao?



Gia Cát Tĩnh cười khổ nói:



- Thất Sát đạo hữu, trừ Bão Thạch Tông, ngươi cảm thấy chúng ta có thể đi địa phương nào? Đi Thất Tinh Đạo Tràng? Cách nơi này hai ba mươi vạn dặm, dọc đường này không biết có bao nhiêu cứ điểm yêu tộc. Chúng ta có thể phá vòng vây đi ra ngoài, cũng chưa chắc tới a. Trừ Bão Thạch Tông, còn có thể đi đâu?



- Nhưng mà, đi Bão Thạch Tông, đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Bão Thạch Tông bây giờ là tự thân khó bảo toàn, chúng ta đi nơi đó, nhất định sẽ làm pháo hôi cho bọn hắn.



- Thất Sát đạo hữu, lời nói không dễ nghe, chúng ta có thể phá vòng vây hay không, cũng là một nan đề. Nếu như may mắn có thể phá vòng vây, trừ đi Bão Thạch Tông, căn bản không có lựa chọn khác.



Thất Sát Đầu Đà thấy là đạo lý này, thở dài một tiếng:



- Đã đến một bước này sao?



- Tất cả mọi người nghe kỹ, Phi Thạch Thành này là thủ không thể. Hôm nay, chúng ta phải phá vòng vây rời đi. Yêu tộc thế lớn, có thể phá vòng vây hay không, vậy thì nhìn tạo hóa của bản thân!



Tinh anh Phi Thạch Thành, đã toàn bộ tụ tập. Mặc dù mọi người đều biết, phía bắc Phi Thạch Thành dựa vào Bão Thạch Tông thánh địa, cách thánh địa này cũng bất quá ngàn dặm xa.



Đây chính là phương hướng bọn họ phải đi. Nhưng mà, tất cả mọi người rất rõ ràng, lần đi Phi Thạch Thành ngắn ngủn ngàn dặm đường này, cũng là một đường sinh tử!



Trên đoạn đường này, không biết gặp mặt bao nhiêu đại quân yêu tộc đợi bọn hắn. Sinh tử, đã ở ngay trước mắt rồi.



Ngoài cửa thành, chung quanh đều là đông nghịt một mảnh, trên bay, dưới đất, đem trọn Phi Thạch Thành làm thành thùng sắt, mật mật ghim ghim.



- Chúng ta tụ tập binh lực, xông lên bắc môn. Mượn ưu thế nhân số, nhất cử xông lên!



- Xông lên!



Đột nhiên, cửa thành bắc môn mở rộng ra, Thất Sát Đầu Đà, Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong ba người, đứng mũi chịu sào, mang theo nhóm lớn tinh anh Phi Thạch Thành, xung phong liều chết đi ra.




Nhóm tinh anh này, cũng là quần thể trọng yếu phá vòng vây lần này. Về phần những người khác trong Phi Thạch Thành, đó chính là sinh tử do thiên mệnh rồi.



- Giết, giết, giết!



Thất Sát Đầu Đà, Long Phong cùng Gia Cát Tĩnh, ba người này đều là Đại Đạo cấp cường giả, bọn họ cũng rất rõ ràng, muốn phá vòng vây thành công, ba người bọn họ phải ôm đoàn, tuyệt đối không thể làm một mình.



Một khi đơn độc, sẽ bị yêu tộc tiêu diệt từng bộ phận! Ba người này tạo thành một trận thế hình chữ phẩm, hướng ra ngoài xung phong liều chết.



Yêu tộc bên kia, hiển nhiên đã bố trí tốt trận thế, chờ bọn hắn chui qua.



Khi đại quân Phi Thạch Thành phá vòng vây lao ra, đại quân yêu tộc lập tức bằng ưu thế gấp năm ba lần, từ bốn phương tám hướng vọt tới, tốc độ cực nhanh, nhân số nhiều, quả thực giống như châu chấu tai ương.



Hai giới đao trong tay Thất Sát Đầu Đà bay múa, ánh đao bá đạo giống như cầu vồng, xỏ xuyên qua trường không, yêu tộc rối rít rớt xuống, thi thể chia lìa.



- Giết!



Thất Sát Đầu Đà giết đỏ cả mắt rồi, đầu tàu gương mẫu. Một khi bắt đầu phá vòng vây, Thất Sát Đầu Đà liền không có bất kỳ nghi ngờ, luôn hướng phía trước xông lên.



Ai cũng biết, lao ra chính là đường sống. Xông không ra, bị đại quân yêu tộc ngăn cản, kia đó là một con đường chết. Cho dù không bị giết chết, cũng sẽ bị mệt chết!



Kiếm của Long Phong nhanh như sao rơi, đại đạo khí tràng tản ra bốn phương, sát khí lạnh thấu xương cực kỳ, mỗi một kiếm đều nhanh như tia chớp, Yêu Vương cường giả yêu tộc, căn bản không cách nào tới gần.



Tương đối mà nói, lực sát thương của Gia Cát Tĩnh kém nhất, nhưng đại đạo khí tràng của hắn tứ bình bát ổn, phương diện phòng ngự ngược lại rất tốt.



Sưu, sưu, sưu!



Trong trận địa Yêu tộc, yêu mang kinh người phóng lên cao.



Yêu tộc Đại Thánh hiển nhiên là nhận thấy được Phi Thạch Thành phá vòng vây, lại có Đại Đạo cảnh cường giả, cho nên yêu tộc Đại Thánh cũng xuất động rồi!



- Mọi người dựa vào chút, yêu tộc Đại Thánh đi ra!




Gia Cát Tĩnh âm thầm truyền thức, báo cho Long Phong cùng Thất Sát Đầu Đà. Trên thực tế, lần này phá vòng vây, ba người bọn họ mới thật sự là trọng yếu.



Về phần những người khác, đều là làm nền cho đẹp.



Dưới loại tình huống này, trừ Đại Đạo cảnh cường giả có một đường sinh cơ ra, những người khác, tất nhiên sẽ trở thành pháo hôi.



Thất Sát Đầu Đà mặc dù hung hãn, nhìn thấy yêu tộc Đại Thánh ra tay, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Gia Cát Tĩnh co rút lại chung một chỗ.



Ngược lại là Long Phong kia, diện mục lãnh khốc, trường kiếm ngăn cản, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng hướng một gã yêu tộc Đại Thánh nhào tới.



Kiếm động như sao rơi, một kiếm cắt đứt âm dương.



Một kiếm này của Long Phong, chính là một kiếm hắn hiểu ra sinh tử. Một kiếm này, nhanh chóng, đột nhiên, chính là một kiếm áp súc tinh hoa thiên địa.



Hơn nữa Long Phong xuất kiếm cực kỳ đột nhiên, một kiếm đến, tên yêu tộc Đại Thánh kia mặc dù kịp phản ứng, nhưng chưa kịp chống đỡ, bị một kiếm này chém ở trên cánh tay.



Một cánh tay nhất thời bay lên trời.



Mất đi một cánh tay, Long Phong kia còn có thể cho phép người này thoát đi, đuổi theo một kiếm, nhanh chóng hạ xuống, đem thủ cấp yêu tộc Đại Thánh kia chém rơi.



- Tiểu Linh!



Một gã yêu tộc Đại Thánh bên ngoài thấy thế, tê tâm liệt phế kêu thảm một tiếng, cả người phảng phất như điên cuồng.



Hai mắt bắn ra vẻ điên cuồng:



- Tiểu tử, ngươi giết Tiểu Linh, ngươi giết Tiểu Linh. Ngươi nhất định phải chết, ngươi thật sự chết chắc rồi!



Tên Đại Thánh kia, diện mục hung lệ, cả cái đầu dài lông bờm tung bay, nhưng mà khẩu khí của hắn giờ phút này, giống như một hài tử mất đi cha mẹ.



Hiển nhiên, Tiểu Linh này đối với hắn mà nói, ý nghĩa thập phần trọng đại.



Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng:



- Tiểu Linh bị giết rồi, Tiểu Linh bị giết rồi. Các ngươi còn không ra, chờ cái gì a?



- Cái gì?



- Tiểu Linh bị giết?



Trong trận địa Yêu tộc, có một ít Đại Thánh cường giả không có xuất động, nhưng vừa nghe đến tin tức "Tiểu Linh bị giết ", trong lòng cả đám đều co rúm một trận, phảng phất nghe được tin dữ kinh thiên, sắc mặt cả đám đều đại biến, rối rít từ trận địa vọt ra.



Một người, hai người, ba người, bốn người...



Đầy đủ bảy tên yêu tộc Đại Thánh, ngăn ở trước đường Thất Sát Đầu Đà phá vòng vây. Bảy Đại Thánh này, nhìn thi thể Tiểu Linh chia lìa rơi xuống bụi bậm, sắc mặt đều đại biến, thật giống như tận thế đến.



- Giết bọn họ, giết!



Một gã yêu tộc Đại Thánh gào thét một tiếng, bảy tên Đại Thánh cơ hồ là đồng thời khởi động, từ bảy phương vị hướng Thất Sát Đầu Đà bọn họ đánh tới.



Bảy đạo yêu khí đáng sợ! Giống như bảy đạo cầu vồng xẹt qua trường không, nhanh chóng đem vòng tròn vây giết không ngừng áp súc, từng bước tới gần.



- Không tốt.



Sắc mặt Thất Sát Đầu Đà đại biến, bảy Đại Thánh cấp cường giả, hơn nữa có hai ba cái lại là cấp ba Đại Thánh, thực lực cực mạnh, coi như là đơn đả độc đấu, cũng hơn xa ba người bọn họ.



Gia Cát Tĩnh cũng là mặt xám như tro tàn, trận thế như vậy, ba người bọn họ cho dù bố trí một chiến trận nho nhỏ, nhưng căn bản chống đỡ không được bao nhiêu thời gian.



Thực lực của hai bên, xê xích thật sự quá cách xa rồi!



- Chẳng lẽ hôm nay thật sự là tử kỳ của chúng ta sao?



Thất Sát Đầu Đà cùng Gia Cát Tĩnh, nội tâm cũng tràn đầy tuyệt vọng.