Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 32: Mắng To Công Tôn




Theo Công Tôn Phái, tuy rằng thân thể Lâm Dịch cường đại, nhưng dù sao hắn cũng đã giao thủ với đối phương cho nên biết rõ nội tình, Bất tử kim thân của hắn đủ để áp chế đối phương.

Nhưng ngày hôm qua hắn nghe nói một vị tộc nhân đã chết ở trong tay tiểu tử này, hơn nữa còn là ở dưới tình huống có hơn trăm tên tu sĩ vây công. Điều này làm cho Công Tôn Phái rất là khó hiểu, lẽ nào cách biệt ba ngày, người này lại trở nên cường hãn như vậy sao?

Công Tôn Phái suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được manh mối gì cả. Thế nhưng tên đã trên dây không bắn không được.

Lâm Dịch nhìn về phía Công Tôn Cổ Nguyệt, người này mỉm cười, vuốt cằm nói:

- Ngươi có thể xuống dưới tỷ đấu, ta không ra tay. Ta cũng muốn nhìn một chút xem, rốt cuộc là thể chất gì mà dám tranh phong cùng Bất tử kim thân nhà chúng ta.

Tuy rằng khi hắn nói những lời này bình thản không có gì lạ, nhưng lại có từng trận sát khí tản mát ra, ý uy hiếp rất rõ ràng. Các tu sĩ vây xem cảm nhận được cỗ sát ý này đều cảm thấy cả người phát lạnh, huống chi là Lâm Dịch đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, đối mặt với Công Tôn Cổ Nguyệt.

Lúc này Lâm Dịch mới biết được giữa hắn và tu sĩ Kim Đan chênh lệch như thế nào. Mặc dù đây là Thần ma chi địa, song phương áp chế tu vi, cho dù cùng là Ngưng Khí tầng chín, thế nhưng đại thế trên người Công Tôn Cổ Nguyệt dồi dào, đan uy tỏa ra bốn phía. Chỉ bằng một ánh mắt thông thường đã có thể khiến cho người ta cảm nhận được áp lực vô tận, còn chưa chiến thì thực lực đã giảm bớt đi nhiều.

Đây là một loại áp chế trên nguyên thần, tinh thần, ý chí, thân là người có khí thế cao hơn. Không chiến mà đã khuất phục được người ta. Khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác không có lực để chống cự.

Lúc này tu sĩ vây xem nghị luận ầm ĩ, xì xào bàn tán.

- Ngươi có cảm nhận được không, đây là huyết mạch Hoàng tộc Thái cổ, cao quý vô thượng. Quả thực không phải là thứ mà thân thể phàm thai như chúng ta có thể so sánh được.

- Đúng vậy, huyết mạch Hoàng tộc quả thực bất phàm. Các tu sĩ như chúng ta chỉ có thể nhìn lên, Công Tôn Cổ Nguyệt đứng yên ở đó mà cũng đã có uy thế không nói ra được.

- Ta thấy A Ngốc này thực sự là muốn chết, một tu sĩ Ngưng khí kỳ mà lại dám đối kháng cùng Công Tôn Hoàng tộc.

- Cũng không thể nói như vậy đâu, ít nhất bây giờ người ta rất có tiếng. Không phải là người nào cũng có thể làm cho Bất tử kim thân mất mạng, hơn nữa người này có dũng khí bậc này, có lẽ có chỗ ỷ lại. Không thấy người ta đang ở trong trận doanh Yêu Tộc sao.

Mộc Dịch phủi phủi đạo bào, trong nháy mắt đã làm tan ra khí thế của Công Tôn Cổ Nguyệt, hắn khẽ cười một tiếng, nói:

- Cổ Nguyệt huynh hà tất phải như thế, tu sĩ Ngưng Khí tranh đấu, sợ rằng cũng không thể lọt được vào mắt của ngươi đâu.

Công Tôn Cổ Nguyệt mỉm cười, thu liễm khí tức, không nhìn vào Lâm Dịch nữa.

Lâm Dịch có hơi ngẩng đầu, cất cao giọng nói:

- Công Tôn Cổ Nguyệt, ta hỏi ngươi, nếu ta thắng Công Tôn Phái thì chúng ta sẽ phải nói gì đây?

Công Tôn Cổ Nguyệt thu lại nụ cười, thản nhiên nói:

- Thắng thì ta sẽ đích thân ra tay giết ngươi, giữ lại cho ngươi toàn thây!

Lâm Dịch giận dữ cười cười, từ phía xa xa chỉ vào Công Tôn Phái, lớn tiếng nói:

- Vừa rồi ngươi nói không xuất thủ, hiện tại lại lật lọng, lời nói giống như đánh rắm vậy! Công Tôn Hoàng tộc cũng chỉ là hạng tiểu nhân không biết xấu hổ mà thôi!

Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, các tu sĩ ồ lên. Tên A Ngốc này muốn tìm đường chết sao, năm tháng trôi qua, đã rất lâu rồi không ai dám lớn lối chỉ vào Công Tôn Hoàng tộc chửi ầm lên như vậy.

Các tu sĩ nhìn ánh mắt của A Ngốc, ánh mắt giống như nhìn một người chết vậy, không có gì khác nhau.

Mộc Dịch nghe được câu này, chân mày cũng hơi nhíu lại, thầm nghĩ:

- Người này thật là ngốc nghếch, lời nói này quá là ngoan độc. Một khi nói ra lời này, song phương đã xé rách da mặt, cũng không có đường sống vẹn toàn nào nữa.

Mộc Tiểu Yêu là người sợ thiên hạ không loạn, cho nên cũng hô theo:

- Nói rất hay! Mắng rất thống khoái!

Cùng là huyết mạch Hoàng tộc. Hạ Hận Thủy của Hạ gia khen ngợi, lớn tiếng nói:

- Người này gan lớn có hùng tâm. Nếu như có thể tránh được kiếp nạn này, nhất định có thể tạo ra một phen uy danh.

Khương Sí của Khương gia cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt, nói:

- Ta thấy chưa hẳn, con kiến hôi vọng tưởng lên trời. Hừ hừ, không biết tự lượng sức mình.

Hạ Hận Thủy cũng không thèm cái nhau với hắn, chỉ cười cười, nghiêng đầu hỏi:

- Phong huynh thấy thế nào?

Phong Vong Trần của Phong gia lạnh nhạt, dường như không có bất kỳ chuyện gì trong thiên hạ có thể khiến cho hắn đặt vào trong lòng. Hắn cũng không đáp lời mà chỉ là cúi đầu nhìn vào một cái sáo ngọc trong tay.

Hạ Hận Thủy biết tính tình của hắn cho nên chỉ cười khổ một tiếng, nhìn về phía Lâm Dịch đang ở giữa.

Công Tôn Cổ Nguyệt bị mắng như xối máu chó, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt hắn lập lòe nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, có chút sâu kín nói:

- Ta thật sự rất ngứa tay rồi đó.

Lâm Dịch lại không sợ hãi một chút nào, thản nhiên nói:

- Sao nào, đâm vào chỗ đau của Công Tôn gia các ngươi sao? Nếu như ngươi không biết xấu hổ thì có thể đi tới tỷ thí, ta tiếp đón là được chứ gì?

Cả người Công Tôn Cổ Nguyệt đột nhiên bắn ra từng đạo kim quang, khí thế tăng lên nhiều, tản ra từng trận uy áp ngập trời không thể chống cự, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, lạnh giọng nói:

- Ngươi đang tự mình tìm chết!

Trong thức hải của Lâm Dịch, thanh âm từ pháp quyết hơn trăm chữ của Tử vi tinh thuật quanh quẩn không dứt, ngôi sao màu tím thần bí ở phía sau Nguyên thần chậm rãi chuyển động, trong nháy mắt đã làm tan rã ý chí uy áp của Công Tôn Cổ Nguyệt.

- Chẳng biết hươu chết về tay ai, thử qua mới biết được!

Việc này đã không còn đường sống để quay lại nữa, Lâm Dịch cũng muốn thử xem. Khi cùng là Ngưng khí kỳ, rốt cuộc chênh lệch giữa hai người sẽ lớn bao nhiêu. Một khi ra khỏi Thần ma chi địa này, sợ rằng đối phương chỉ cần dùng một chỉ là có thể nghiền ép được hắn.

Công Tôn Cổ Nguyệt không để ý tới Lâm Dịch mà nhìn Mộc Dịch của Yêu Tộc, lại chậm rãi nói:

- Mộc Dịch huynh, Yêu Tộc ngươi nhất định muốn bảo vệ người này sao?

Mộc Dịch hơi do dự, thở dài một tiếng, vừa muốn nói thì đã nghe Công Tôn Cổ Nguyệt lớn tiếng nói:

- Việc này không đơn giản như vậy, cũng sẽ không kết thúc từ đây. Tôn nghiêm của Công Tôn Hoàng tộc không cho khiêu khích, huyết mạch Bất tử kim thân không được nghi hoặc!

Sau đó hắn thở dài một tiếng, âm trầm nói:

- Nhân tộc và Yêu tộc đã đình chiến vạn năm, ta không muốn bởi vì người này mà lại khơi mào chiến loạn giữa hai tộc. Trong Hồng hoang đại lục khó có được nghênh đón một thịnh thế phát triển mạnh, ta không muốn tạo ra nhiều giết chóc hơn nữa...

Nói vậy đã có ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, trong lòng Mộc Dịch hiện lên vẻ không thích, hắn khẽ nhíu mày.

Các tu sĩ vây xem cũng quá sợ hãi. Ở thời đại viễn cổ, Nhân Tộc và Yêu Tộc đã bạo phát ra một trận đại chiến có một không hai, cũng duy trì liên tục vạn năm thì song phương mới tuyên bố đình chiến. Sau đó mặc dù không ngừng ma sát, nhưng khi đại năng của song phương lánh đời không ra cho nên cũng không có bạo phát ra xung đột kịch liệt, lẽ nào hôm nay bởi vì một tên tu sĩ Ngưng Khí nho nhỏ mà hai tộc nổi lên tranh chấp sao?

Nếu thật sự là như thế, như vậy tên A Ngốc này cũng đủ để lưu danh sử sách a.

Mộc Tiểu Yêu nghe vậy rất là căm tức, dịu dàng nói:

- Đánh thì đánh, ngươi hù dọa ai chứ?

Sau đó nàng kéo ống tay áo của Mộc Dịch, hơi nũng nịu nói:

- Huynh, A Ngốc là muội tìm về giúp cho huynh, chúng ta không thể nhìn hắn bị bắt nạt nha. Như vậy sau này tiểu Yêu sẽ hổ thẹn cả đời.

Mộc Dịch bị Công Tôn Cổ Nguyệt nói một phen làm cho phiền não, hắn không khỏi cau mày nói:

- Tiểu muội, muội không nên náo loạn, việc này ta tự có phán đoán.

- Huynh...

- Được rồi!

Mộc Dịch tức giận, sau đó nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ủy khuất của Mộc Tiểu Yêu, hai mắt lã chã như khóc, trong lòng lập tức mềm nhũn, hắn thấp giọng nói:

- Trước tiên xem tình huống một chút, không cần phải gấp.

Mộc Tiểu Yêu nín khóc thành cười, dịu dàng nói:

- Muội biết mà, ca ca hiểu rõ muội nhất.

Lâm Dịch thản nhiên nói:

- Công Tôn Cổ Nguyệt, ngươi đừng có nhắc tới phân tranh giữa hai tộc, ngươi không đại biểu được cho Nhân Tộc, đừng đặt mình cao như vậy. Nếu muốn chiến, cứ xông tới chiến, không cần nhiều lời vô ích!

Từ lâu Công Tôn Phái đã không nhịn được, quả thực tiểu tử này quá kiêu ngạo, cho nên hắn không khỏi đứng ra, nói:

- Giết gà dùng dao mổ trâu làm gì. Công Tôn đại ca, để đệ đi chém hắn, không cần huynh xuất thủ!

Công Tôn Cổ Nguyệt im lặng không nói, xem như đã cam chịu.