Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 99




Edit: Min

“Nói đi.” Đào Nguyện nhìn cậu ta nói, “Vui lòng nói hết trọng điểm trong vòng mười phút. Tôi sẽ không nghe những lời dư thừa.”

“Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi cậu.” Hermin nói với vẻ mặt chân thành: “Tôi biết rõ Cornin đang quen cậu mà còn dùng thủ đoạn để cướp anh ấy khỏi cậu. Tôi thực sự xin lỗi.”

“Ngoại trừ xin lỗi thì còn gì nữa không? Vào thẳng vấn đề đi.” Đào Nguyện nói.

“Sở dĩ Cornin chia tay với cậu và chọn ở bên tôi là bởi vì anh ấy nghĩ rằng mình đã cưỡng hiếp tôi. Anh ấy cảm thấy áy náy nên mới đồng ý quen tôi. Thực tế là tôi đã bỏ thuốc anh ấy, khiến anh ấy mất đi lý trí và tạo ra ảo giác rằng anh ấy đã cưỡng hiếp tôi.”

“Rồi sao nữa?” Đào Nguyện nhàn nhạt hỏi, trong mắt không có bất kỳ dao động nào, bởi vì cậu đã biết những chuyện này từ lâu rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh không lay động của Đào Nguyện, trong lòng Hermin không khỏi lo lắng.

“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi đã sắp đặt để khiến Cornin chia tay với cậu. Trước đó Cornin cũng không biết rằng do tôi bỏ thuốc anh ấy nên anh ấy mới cưỡng hiếp tôi. Cornin nói người anh ấy yêu nhất là cậu, anh ấy không tài nào quên được cậu, vì vậy đã đề nghị chia tay với tôi.”

“Nói xong chưa?” Gương mặt Đào Nguyện vẫn không đổi sắc.

“Tôi đã đồng ý chia tay với anh ấy rồi, và cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, rằng mối quan hệ có được bằng thủ đoạn bẩn thỉu sẽ không thể có được kết quả tốt đẹp, đó là quả báo mà tôi đáng phải nhận. Tôi thật lòng xin lỗi cậu, cậu muốn trách thì cứ trách tôi đi, muốn hận thì cũng chỉ hận tôi là được. Cornin thực sự không biết gì cả, hy vọng cậu có thể cho anh ấy thêm một cơ hội nữa.”

“Cậu rõ ràng biết tôi và Zorley đang quen nhau, còn muốn tôi cho anh ta một cơ hội. Thực ra mục đích chính của việc cậu nói những lời này là hy vọng tôi có thể chia tay với Zorley, tôi nói đúng không?”

Hermin bị cậu vạch trần, mặc dù có chút chột dạ nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài mà tiếp tục chân thành nói: “Vừa rồi, tôi đã lấy hết can đảm để nói cho cậu biết chân tướng sự việc. Sau khi biết được sự thật thì tôi rất đau khổ. Tôi cảm thấy có lỗi với Cornin nên mới tới đây cầu xin cậu, xin cậu hãy cho anh ấy thêm một cơ hội nữa. Anh ấy không biết gì cả, cậu đừng trách anh ấy.”

“Anh ta biết hay không biết thì liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ vì anh ta không biết nên tôi phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hả? Ý tưởng của mấy người buồn cười thật đấy. Tôi đã chia tay với Cornin rồi, và chính anh ta là người đã đề nghị chia tay với tôi, với cả tôi cũng đã có người yêu mới rồi. Chỉ vì một câu xin lỗi của cậu, vì sự áy náy của cậu mà muốn tôi phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó tiếp tục ở bên Cornin á?”

“Tôi……, tôi thực sự xin lỗi, là tôi khiến hai người phải chia tay, nhưng Cornin vô tội, cho nên tôi muốn xin cậu đừng trách anh ấy.”

“Chân tướng là gì, Cornin có vô tội không, anh ta có đau khổ không, liên quan gì đến tôi chứ?” Đào Nguyện nhìn cậu ta hỏi, “Người khiến tôi và Cornin chia tay là cậu, làm Cornin cảm thấy đau khổ cũng là cậu. Nếu như tôi cũng đã từng trải qua quá trình chia tay đau khổ, cớ gì phải vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?"

“Tại tôi nghĩ, nếu cậu còn yêu Cornin…….”

“Tôi không còn chút tình cảm nào với anh ta hết.” Đào Nguyện ngắt lời cậu ta, “Có một người yêu như Zorley, cậu nghĩ tôi sẽ thèm Cornin chắc? Cậu muốn tôi và Zorley chia tay chứ gì, thế đến chỗ Zorley thử đi, chứ còn tôi thì cậu nói gì cũng vô dụng thôi. Cậu có nhiều thủ đoạn lắm mà? Nếu có thể khiến Cornin chia tay với tôi, vậy chi bằng cũng nghĩ cách làm Zorley chia tay với tôi đi. Chỉ cần chính miệng Zorley nói ra hai từ chia tay với tôi, tôi sẽ lập tức chia tay với chú ấy và hứa sẽ không bao giờ liên lạc với chú ấy nữa. Như vậy mục đích của cậu sẽ đạt được.”

Cửa đột nhiên bị mở ra, Rumja đứng ở cửa hỏi: “Đã qua mười phút rồi, còn chưa nói xong hả?”

“Vừa nói xong.” Đào Nguyện nói “Mời tổ trưởng Hermin ra ngoài cho.”

“Xin mời, tổ trưởng Hermin.” Rumja đứng bên trong cửa nói.

Hermin đã nhìn ra từ thái độ của Đào Nguyện, rằng bây giờ Đào Nguyện rõ ràng chỉ muốn giữ chặt Zorley thôi, không có khả năng sẽ nối lại tình xưa với Cornin, nên dù có xin lỗi bao nhiêu cũng vô ích.

Sau khi nhìn Herman đi ra ngoài, Rumja đóng cửa lại rồi hỏi Đào Nguyện cậu ta tới đây để làm gì.

Đào Nguyện cũng không giấu Rumja, nói ngắn gọn mọi chuyện cho cậu ấy nghe.

Rumja nghe xong thì mỉa mai nói: “Đám người này ngộ nghĩnh thiệt, thật sự cho rằng chỉ cần xin lỗi và thừa nhận sai lầm là có thể khiến người khác coi chuyện đã xảy ra như chưa xảy ra hả? Tôi thấy dù có đến xin lỗi cũng không phải thành tâm thành ý nhận lỗi đâu, chắc chắn là có tâm tư cùng mục đích khác.”

“Bị cậu nói trúng rồi.” Đào Nguyện nói, “Mục đích chính của cậu ta là muốn tôi và Zorley chia tay.”

“Bộ cậu ta không biết xấu hổ hả trời?!” Rumja tức giận mắng, “Cornin muốn chia tay với cậu ta, cậu ta thấy không thể chiếm lại trái tim của Cornin tâm nên dứt khoát buông tay, sau đó làm cậu chia tay với Zorley để quay lại với Cornin, cho cậu ta có cơ hội thừa nước đục thả câu? Không phải tôi khinh thường cậu ta, nhưng cho dù Zorley có mắt không tròng cũng không để ý cậu ta đâu.”

"Cậu ta muốn tôi chia tay với Zorley không phải vì bản thân cậu ta.” Đào Nguyện nói.

“Thế vì ai? Chẳng lẽ cậu ta thật sự vì Cornin? Tôi không nghĩ mục đích của cậu ta lại đơn giản như vậy.” Rumja nói.

“Cậu ta có một người anh trai đã từng hẹn hò với Zorley hồi mấy năm trước. Cậu ta muốn tôi chia tay với Zorley chắc là vì anh trai cậu ta.”

“…… Đúng rồi, chuyện này hình như tôi có nghe nói qua, vậy mà tôi hoàn toàn không nghĩ tới. Người yêu cũ của thiếu tướng Zorley chính là anh trai của Hermin.” Rumja vỗ vỗ đầu mình nói, “Tôi thật là, sao lại quên béng chuyện này cơ chứ.”

“Có thể thấy quan hệ giữa hai anh em họ vẫn rất tốt. Nếu không phải vì anh trai mình, cậu ta sẽ không đến xin lỗi tôi và nói ra chân tướng thật sự, đồng thời muốn tôi quay lại với Cornin. Thậm chí còn nói chân tướng cho Cornin biết. Vì anh trai mình, cậu ta đúng là lăn xả thật đấy.”

“Cái này……,” Rumja nói với vẻ lo lắng, “Anh trai Dean của cậu ta là Quân nhân Văn nghệ nổi tiếng nhất năm đó, đến tận bây giờ vẫn có danh tiếng nhất định, rất nhiều binh lính trong lòng vẫn còn nhớ anh ta đấy. Có thể nói anh ta là một nhân vật huyền thoại trong giới Quân nhân Văn Nghệ, và cho đến nay vẫn chưa có ai nhận được nhiều quà hơn anh ta đâu.”

Rumja bước đến ngồi xuống cạnh Đào Nguyện rồi nói: “Ý của tôi không phải là cậu không bằng anh ta. Sau màn trình diễn vừa rồi, tôi thấy cậu là người có khả năng vượt qua anh ta nhất. Tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi, không biết trong lòng thiếu tướng Zorley còn nghĩ về anh ta không nữa.”

“Đừng lo cho tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được trong lòng Zorley còn nghĩ về anh ta hay không. Nếu trong lòng chú ấy có người khác, tôi sẽ không thể ở bên chú ấy. Ngay cả khi Dean xuất hiện trước mặt chú ấy một lần nữa, chú ấy cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào với anh ta đâu.” Đào Nguyện vẫn rất tự tin về phương diện này.

Trước khi đến thế giới này, Đào Nguyện đã dùng hệ thống xác nhận một cách tỉ mỉ rồi. Sau vài năm trải qua cuộc sống quân nhân bận rộn, trong lòng nguyên chủ Zorley đã không còn cảm giác hay tình cảm nào với Dean nữa. Huống chi, hiện tại trong cơ thể của Zorley là linh hồn của người yêu cậu, đến cả nguyên chủ cũng không có cảm giác, hắn dẫu thế nào cũng sẽ không nảy sinh tình cảm với Dean.

Cornin biết mình vì bị Hermin bỏ thuốc nên mới cưỡng hiếp cậu ta, mọi chuyện đều là âm mưu và kế hoạch của Hermin. Gã rất tức giận cũng rất đau đớn. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, ngoại trừ bảo Hermin đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, gã cũng chẳng thể làm gì cậu ta.

Tuy nhiên, Hermin nói rằng sẽ giúp gã nói rõ với Đào Nguyện và cầu xin Đào Nguyện tha thứ cho gã, điều này làm lòng gã dễ chịu hơn chút. Gã nghĩ sau khi Đào Nguyện biết sự thật, khả năng được ở bên cậu một lần nữa cũng sẽ lớn hơn.

Nhưng chờ mãi đến khi tới căn cứ của một hành tinh nào đó trong chòm sao biên giới, gã cũng không chờ được Đào Nguyện chủ động hồi âm.

Bởi vì căn cứ đóng quân tương đối nhỏ, không thể chứa nhiều binh lính như vậy, hơn nữa bọn họ có thể bị điều động đến tinh cầu khác bất cứ lúc nào, cho nên bọn họ vẫn sinh hoạt ở trên tàu. Có điều, ở trên tàu lâu nhất định sẽ nhàm chán, vì vậy miễn là ở trong thời gian quy định, binh lính và Quân nhân Văn nghệ có thể rời tàu, tự do hoạt động trong phạm vi quy định.

Tư tưởng của người ở thế giới này chính là tận hưởng niềm vui trước mắt. Ngay cả những binh lính, khi đến lúc chiến đấu, họ tự nhiên sẽ chiến đấu hết mình, còn những người cần phải bảo vệ tốt cương vị của mình, tự nhiên sẽ tập trung vào việc bảo vệ cương vị của mình. Nhưng khi đến lúc thư giãn và vui chơi, họ cũng sẽ thư giãn và tận hưởng hết mình, bọn họ có thể tự do chuyển đổi giữa hai trạng thái này.

Tuy rằng bọn họ đã tới biên giới chòm sao, nhưng chỉ cần không có chiến tranh, trên tinh cầu nơi bọn họ đang ở vẫn rất an toàn, không cần binh lính nào cũng phải sẵn sàng đón quân địch, miễn là những binh lính đang thi hành nhiệm vụ bảo vệ tốt cương vị của mình là được.

Các Quân nhân Văn nghệ đều kết bạn xuống tàu hít thở không khí, Đào Nguyện chỉ muốn nằm trên giường thôi, không muốn ra ngoài hoạt động, nhưng lại bị Rumja lôi ra ngoài.

“Được ra ngoài hít thở không khí trong lành tốt biết bao, mắc gì cứ ở ru rú trong căn phòng nhỏ hẹp ngột ngạt đó vậy.” Rumja nói.

“Tôi không muốn ra ngoài để bị cả đám binh lính nhìn, thà ở trong phòng còn hơn.” Đào Nguyện quay đầu lại liếc nhìn những người lính đang nhìn chằm chằm vào họ.

“Chỉ nhìn thôi cũng không mất miếng thịt nào. Dù sao thì công việc của Quân nhân Văn nghệ chúng ta vốn dĩ là cho họ nhìn mà. Ngay cả khi không phải lúc biểu diễn, bị bọn họ nhìn cũng có sao đâu.” Rumja dùng sức hít sâu một hơi, đoạn nói: “Hoàn cảnh của căn cứ này thật sự không tệ, không khí cũng khá tốt nữa. Tiếc là không thể rời khỏi căn cứ, nếu có thể đến nơi khác chơi thì tốt rồi.”

Đào Nguyện click mở tin nhắn trên máy liên lạc và nhìn thoáng qua, sau đó hít sâu mấy hơi, nói: “Tôi hít đủ không khí trong lành rồi, về tàu trước đây, cậu hít tiếp đi.”

“Ê, cậu…….” Rumja nhìn bóng lưng cậu bước nhanh đi, nghĩ thầm cậu chắc chắn là đi hẹn hò nên không đuổi theo.

Sau khi Đào Nguyện lên tàu, vì không để người khác nhìn thấy cậu đến phòng của Zorley, cậu định về ký túc xá trước, sau đó mới đến phòng của Zorley bằng lối đi bí mật.

“Roche…….”

Đào Nguyện nhìn thấy Cornin đang đứng ở phía trước cách đó không xa, liền dừng lại, tự hỏi tại sao mình lại trùng hợp gặp được gã chứ.

Cornin nhìn Đào Nguyện với vẻ mặt kích động, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm, gã sải bước về phía Đào Nguyện.

Đào Nguyện theo bản năng lùi lại vài bước, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

“Roche!” Cornin tăng nhanh tốc độ và ngăn Đào Nguyện lại.

Đào Nguyện nhìn xung quanh, song chẳng thấy ai cả, đây là nơi thường ngày người qua lại nhiều nhất, nhưng vì các binh lính rảnh rỗi đều đã xuống hóng gió hết rồi nên giờ vắng tanh.

Đào Nguyện đành nhìn Cornin nói: “Theo quy định của quân đội, anh không được đến gần tôi. Giờ anh chặn đường tôi như thế này, tôi có thể kiện anh đấy.”

“Anh chỉ nói mấy câu thôi, nói xong sẽ để em đi liền.” Cornin vội nói.

“Nực cười.” Đào Nguyện lạnh lùng nói, “Tôi có nghĩa vụ gì mà phải nghe anh nói mấy câu chứ?”

Đào Nguyện lại lần nữa xoay người định bỏ đi.

“Roche!” Cornin lại ngăn cậu lại, đứng trước nguy cơ sẽ bị xử phạt, gã cũng muốn nói với cậu mấy câu: “Làm ơn, anh chỉ nói mấy câu thôi, xin em hãy nghe anh nói hết.”

“Cậu muốn nói gì với em ấy?”

Giọng nói từ phía sau Cornin truyền đến, Cornin quay đầu lại nhìn, sững sờ gọi: “…… Chú Đường.”

Zorley không đi một người, phía sau hắn còn đi theo một vài binh lính, bọn họ mới ra khỏi phòng huấn luyện bắn súng, tình cờ đụng phải hai người họ.

Đào Nguyện đi đến bên cạnh Zorley, ôm lấy tay Zorley nói: “Anh ta cứ khăng khăng muốn nói gì đó với em, em không muốn nghe, anh ta liền cản không cho em đi. Anh ta làm vậy có phải đã vi phạm quy định của quân đội không?”

Hành động của Đào Nguyện không chỉ khiến mấy binh lính choáng váng mà Cornin cũng sững người vì sốc, chỉ có Dịch Bân là cúi đầu nắm tay ho khan.

“Cậu là phân đội trưởng mà lại không nhớ hết quy định của quân đội sao?!” Zorley nhìn Cornin với ánh mắt sắc bén, dạy cho gã một bài học.

“Cháu……” Cornin nhìn Zorley, rồi nhìn Đào Nguyện đang ôm tay Zorley, đầu óc trống rỗng.

“Tự mình đến gặp quân pháp trưởng nhận hình phạt đi! Có nghe thấy không!” Zorley ra lệnh với giọng điệu nghiêm khắc.

“Vâng!” Cornin hoàn toàn phản ứng theo bản năng của một người lính, sau khi đứng nghiêm, gã lập tức quay người lại và chạy bước nhỏ đến văn phòng của quân pháp trưởng.

“Ờ thì, đại đội trưởng, bọn em về ký túc xá nghỉ ngơi trước nhé.” Dịch Bân xin chỉ thị từ Zorley, tuy anh hay thích đùa giỡn với Zorley, nhưng cũng biết khi nào có thể nói giỡn khi nào không.  Anh ta có thể làm đội phó của đội hành động đặc biệt, đương nhiên phải biết nhìn sắc mặt của người khác.

“Đi đi.” Zorley nói.

Dịch Bân dẫn đầu đang định rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy mấy phân đội trưởng kia đều nhìn Đào Nguyện, anh lập tức hạ giọng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Sao còn chưa đi nữa?!”

Mấy phân đội trưởng đó cũng không dám làm càn khi thấy sắc mặt của Zorley rõ ràng không tốt. Mặc dù lòng hiếu kỳ của họ sắp bùng nổ rồi, nhưng họ chỉ có thể rời đi cùng Dịch Bân thôi.

............