Hôm sau là Chủ nhật nên ngay khi vừa tan học, sinh viên trong lớp đã chạy hết.
Chu Khinh Nghiên đi tới trước mặt tôi, chống tay lên mặt bàn rồi cúi người xuống.
“Sao cậu lại chặn tớ?”
“Muốn chặn thì chặn thôi, còn cần phải lý do lý trấu?”
Tôi quay đầu nhìn Hứa Đào, “Đi nào, ăn cơm thôi.”
Kết quả là Chu Khinh Nghiên lại sải một bước dài qua đây, chặn đường ra của tôi.
Cậu quay sang nhìn Hứa Đào khẽ gật đầu, bảo: “Cậu đi trước đi, tớ muốn nói chút chuyện riêng với Khương Vọng.”
Hứa Đào chỉ do dự một chút rồi ngay lập tức cầm cặp lên, cười lịch sự với Chu Khinh Nghiên.
“Vậy Khương Khương à, hai cậu cứ nói chuyện thoải mái đi nha, tớ về ký túc xá trước đây!”
Kẻ phản bội kia!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang chạy trốn với tốc độ ánh sáng kia.
Hiện giờ phòng học đã trống không, trước khi rời đi Hứa Đào còn rất “tận tâm”, đóng cửa phòng lại.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng hồng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, bao phủ trên mặt Chu Khinh Nghiên, khiến cho khuôn mặt như băng vĩnh cửu của người đó có thêm một chút ấm áp.
Thấy tôi buồn bực không nói lời nào, Chu Khinh Nghiên tiến lại gần hơn, gần tới độ tôi có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cậu ấy.
Mẹ kiếp, da người này đẹp vãi chưởng.
Tôi ganh tỵ nghĩ vậy, rồi chợt nghe giọng cậu ta vang lên: “Cậu thực sự ghét tớ tới vậy sao?”
Trên người Chu Khinh Nghiên thoang thoảng mùi hương linh sam.
Mặt tôi không hiểu sao lại đỏ lên. Tôi hoảng hốt lùi lại một chút.
“Đúng vậy, cậu đã biết tớ ghét cậu mà vẫn còn muốn bám lấy tôi, có phải cậu ――”
Còn chưa kịp nói xong, chuông điện thoại của Chu Khinh Nghiên đã vang lên.
Bầu không khí mập mờ lập tức biến mất.
Chu Khinh Nghiên liếc tôi, cầm chiếc điện thoại lên và nhấn nút nghe trước mặt tôi, còn bấm cả loa ngoài.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Trình Vi vang lên, vẫn dịu dàng như mọi khi.
“A Nghiên, hôm nay tớ đạt được giải nhất trong chương trình, tối nay có một bữa tiệc ăn mừng, bố mẹ tớ và thầy đều ở đây, cậu cũng tới đi. Tớ sẽ gửi địa chỉ khách sạn tổ chức tiệc cho cậu qua WeChat.”
Nói rồi, Trình Vi cúp máy.
Tôi nhếch môi cười lạnh rồi gằn: “Thì ra những lúc không có người, các cậu thân mật như vậy ha.”
Chu Khinh Nghiên rũ mắt nhìn tôi, không nói gì.
Tôi tiếp tục giở giọng quái gở: “Sao còn không mau đi đi, đừng để cho vị nhạc công đại tài của chúng ta phải sốt ruột ngóng trông chứ, đây là tiệc mừng giải nhất của người ta đó.”
Chu Khinh Nghiên xoay người rời đi.
Tôi sụt sịt mũi, cúi đầu nhét giáo trình môn tự chọn vào cặp sách.
Nhưng Chu Khinh Nghiên vừa mới bước vài bước đã quay về, nắm cổ tay tôi thật chặt.
Cậu ấy dùng lực vừa phải, kéo tôi đứng dậy.
Tôi lại càng hoảng: “Cậu làm gì đó?!”
“Dẫn cậu đi cùng.”
Sau khi ngồi vào xe taxi, tôi cố gắng kiềm chế, nhưng rồi vẫn không thành công: “Chu Khinh Nghiên, tớ rất ghét cậu ta.”
Chu Khinh Nghiên quay đầu nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Ừ, tớ biết.”
Tôi ngẩn cả người: “Vậy mà cậu còn dám dẫn tớ theo? Không sợ tớ phá tiệc của cậu ta hả?!”
“Phá đi, có tớ bảo kê.”
Chu Khinh Nghiên đổi tính rồi à?
Trước khi tôi kịp đoán ra tên này đang ủ mưu gì, chiếc taxi đã dừng trước cổng khách sạn.
Chiếc thang máy chạy thẳng sáu mươi tám tầng lầu. Ở lối vào rực rỡ ánh đèn, Trình Vi mặc một bộ lễ phục đơn giản màu trắng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng đặc trưng.
Nhưng ngay khi thấy tôi và Chu Khinh Nghiên đi chung, vẻ mặt tươi cười của cậu ta liền biến mất.
Vài giây sau Trình Vi mới có thể điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, mỉm cười hỏi tôi: “Khương Vọng, sao cậu cũng tới vậy?”
Tôi cũng cười: “Tới ăn tiệc cậu chứ sao.”
Cậu ta trầm mặc một lát rồi không thèm để ý tới tôi nữa, quay đầu nói chuyện với Chu Khinh Nghiên: “A Nghiên, thầy đang chờ cậu ở trong.”
Tôi vừa theo sau Chu Khinh Nghiên vào trong, vừa tự hỏi trong lòng, rốt cuộc vị thầy giáo này là ai?
Tôi chưa kịp đoán kết quả, Chu Khinh Nghiên ở phía trước mặt tôi đã dừng chân.
Tôi chưa kịp dừng chân nên trán bị đập vào lưng cậu ấy.
Tôi xoa xoa cái trán rồi ngẩng đầu, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Chu Khinh Nghiên vang lên: “Bố.”