Bát Gia Tái Thế

Chương 912




Chương 912

Cùng với câu nói của Trần Đức, nhiệt độ bầu không khí cũng tăng lên rất nhiều.

Tại khoảnh khắc bàn tay Trần Đức chạm tới Tống Ngữ Yên, Tống Ngữ Yên bất giác co người thụt về phía sau, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện này, cô đã chuẩn bị một hai giờ để thu hết can đảm đến đây và nói những điều này, nhưng khi thực sự đối mặt với Trần Đức cô vẫn không thể xua tan được sự căng thẳng và ngại ngùng trong lòng.

“Xem ra người không dám ở đây không phải là anh”, khóe miệng Trần Đức khẽ nhếch, cũng không tiến tiếp một bước mà mang theo vẻ bỡn cợt nói: “Muộn quá rồi, nhanh trở về ngủ đi”.

“Hừ!”

Chẳng ngờ giây tiếp theo Tống Ngữ Yên bỗng nhiên nắm lấy tay anh, hành động táo bạo đến mức ngay cả Trần Đức cũng bị dọa cho nhảy dựng.

“Hừ, tới thì tới, ai sợ ai!”

Tống Ngữ Yên không phục bổ nhào cả người lên, hai người ôm lấy nhau, trong phòng tràn ngập hơi thở hân hoan, chỉ là… khi tới một bước cuối cùng, Trần Đức liền dừng lại không tiếp tục làm nữa.

Bởi anh sớm đã quan sát qua Tống Ngữ Yên.

Người phụ nữ này có chút đặc biệt.

Trong di sản anh giành được có rất nhiều công pháp tu luyện, nhưng trong số những môn công pháp đó chỉ có một loại phù hợp cho Tống Ngữ Yên tu hành.

Băng Tâm quyết!

Loại công pháp này trước khi tu luyện tới một trình độ nhất định tuyệt đối không được đụng tới loại chuyện quan hệ nam nữ thân mật kia, một khi ‘vượt rào’ liền không thể tiếp tục luyện võ nữa.

Hoặc là nói, nó sẽ làm tiến độ trên con đường võ đạo chậm đi rất nhiều.

Do đó, vì tương lai của Tống Ngữ Yên, anh nhất định phải kìm lại.

Tống Ngữ Yên vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị nhưng sự dừng lại đột ngột của Trần Đức khiến lòng cô dâng lên hoang mang rối loạn, sau khi biết được nguyên do, mặc dù thất vọng nhưng cô cũng hiểu, chỉ khi bản thân trở thành tu võ giả mới có thể theo kịp bước chân của Trần Đức.

Nếu không khoảng cách với anh trong tương lai sẽ chỉ ngày càng xa hơn mà thôi!

“Được rồi, sau khi anh rời đi tôi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện”, Tống Ngữ Yên nói: “Tôi nhất định sẽ đuổi kịp anh”.

“Hy vọng đi”.

Trần Đức bóp bóp ấn đường ép bản thân phải bình tĩnh lại, châu ngọc ở ngay trước mặt, muốn không đụng tới còn phải hạ quyết tâm rất lớn mà.

“Sau này lại hung ác hành hạ em một trận”.

Trần Đức lẩm bẩm trong lòng, tiếp đó anh bắt đầu đọc từng chữ trong bộ công pháp cho Tống Ngữ Yên nghe, hai người dây dưa một buổi tối, Tống Ngữ Yên cũng nghiêm túc ghi nhớ Băng Tâm quyết vào trong lòng.

Tống Ngữ Yên không uổng với hai chữ tài năng, cô rất nhanh đã nhẹ nhàng thuộc lòng Băng Tâm quyết.

Cô dựa vào vai Trần Đức, cảm nhận cơ thể nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh, Tống Ngữ Yên tưởng rằng Trần Đức rất khó chịu, trong lòng cô cũng sinh ra áy náy, mang theo khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng trò chuyện, nghiên cứu một vài vấn đề võ đạo, ý đồ muốn chuyển hướng sự chú ý của anh.

Mặt trời ló rạng.

Trần Đức được Tống Ngữ Yên, Trương Thiên Dương và những người khác tiễn tới sân bay bay thẳng đến Vân Bắc.