Chương 856
Lục Phong, lão ta đắc tội không nổi!
Mặc dù lão ta rất mạnh, nhà họ Thành cũng rất mạnh.
Nhưng, Lục Phong càng mạnh hơn!
Hơn nữa, phía sau ông ta là học viện Vô Song!
So với học viện Vô Song, nhà họ Thành là cái thá gì? Ngay cả gia tộc mạnh nhất trong 36 gia tộc địa sát cũng muốn cắm rễ ở học viện Vô Song để lấy tiếng của Côn Luân Hư.
Cho nên, lão ta hoàn toàn không dám động thủ, ánh mắt già nua căng thẳng nhìn chòng chọc vào Trần Đức, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lão ta hy vọng Trần Đức không đồng ý. Chỉ cần anh không đồng ý thì lão ta có thể giẫm chết anh, bóp chết anh, tiêu diệt anh!
Chỉ là, hắn biết hy vọng này rất mong manh, cực kỳ mong manh, có thể nói là bằng không.
Côn Luân Hư, có ai không muốn tới đó?
Trong nháy mắt, trên dưới nhà họ Kỳ và cả Chu Hồng Diễu, ai nấy đều nhìn Trần Đức chăm chú, trong lòng mang theo hy vọng, vui sướng, kích động vô cùng, trong mắt bọn họ, Trần Đức thế nào cũng sẽ đồng ý.
Nguy cơ của nhà họ Kỳ rốt cuộc cũng được hóa giải triệt để.
Đã có Lục Phong lên tiếng.
Còn ai dám đụng đến nhà họ Kỳ?
Mọi thành viên nhà họ Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà.
Chỉ một giây sau.
Trần Đức rời mắt khỏi Thành Khuê Phong, quay sang nhìn Lục Phong, thong thả nói: “Xin lỗi, ân oán giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Chu, họ Thành chưa thể kết thúc tại đây được”.
“Hả???”
Anh vừa mở miệng, mấy lời ‘Chào mừng gia nhập’ vốn sắp nhảy khỏi miệng Lục Phong bỗng dưng tắc lại, so với đáp án trong tưởng tượng của ông ta quả thật chênh lệch đến mười vạn tám ngàn dặm.
Không chỉ mình ông ta, ngay cả Chu Hồng Diễu, Kỳ Hàn và mọi người nhà họ Kỳ cũng ngẩn người.
Trần Đức…
Nói vậy nghĩa là sao?
Bọn họ không cần đợi lâu liền hiểu Trần Đức muốn nói gì.
Anh nhún chân, chỉ một bước đã vọt tới trước mặt Lục Phong, ánh mắt lại chuyển sang Thành Khuê Phong, thản nhiên nói: “Ai cũng nói muốn tôi chết, sao có thể cứ vậy mà thôi được? Thành Khuê Phong đúng không? Muốn tôi chết đúng không, tới đi…”
“Tôi, Trần Bát Hoang, muốn chết!”
Tôi, Trần Bát Hoang, muốn chết!
Vỏn vẹn sáu chữ, mỗi chữ thốt ra đều như bom nổ, chấn động vào tim mỗi người, lửa lòng như sóng cuộn trào không dứt.
Lời anh nói lạnh nhạt như nước, sắc mặt, ánh mắt, con ngươi đều cho thấy người nói đã chuẩn bị sẵn sàng, khí thế tự tin không gì so sánh nổi, chính là thái độ bình thản như thế, khiến người khác phải cảm thấy e dè sợ hãi!
Trong thoáng chốc, hai mắt Lục Phong nhíu lại, lông mày khẽ chau, tia nhìn trở nên kỳ lạ, ông ta cảm thấy Trần Bát Hoang có chút kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này làm ông ta không nói nên lời.