Chương 807
“Mẹ nó, tên khốn kiếp này vậy mà tự dâng tới tận cửa”, Thành Ngũ Hoa hung ác nhìn chòng chọc camera, sau đó nói với những người xung quanh: “Lập tức triệu tập mọi người đến hoa viên của khách sạn tập hợp, tôi muốn nghiền nát tên nhóc đó thành tro tàn, ấn xuống nền đất mà giẫm đạp!”
“Vâng!”
Đám tay sai bên cạnh lập tức làm theo phân phó, không tới một phút hơn trăm tu võ giả đã tập trung trong hoa viên khách sạn, quanh thân mỗi người đều tràn ngập luồng sát khí tiêu điều.
Kẻ mạnh nhất trong số những người này đã đạt tới cảnh giới Long Tượng trung kỳ!
Có vài kẻ là người của nhà họ Thành, số khác là môn khách được nhà họ Thành dùng số tiền lớn mời tới.
Ở giữa những người này đặt một chiếc ghế rộng rãi, trên ghế là Thành Ngũ Hoa đang uể oải ngả lưng, yên lặng chờ đợi Trần Đức.
Trần Đức chẳng bao lâu đã xuất hiện dưới ánh đèn hoa lệ, bước đi của anh không nhanh nhưng lại cực mang cảm giác cực tiết tấu, nhẹ nhàng giẫm trên gạch lát nền, tiếng bước chân vang lên rõ ràng bên tai từng người.
“Trần Bát Hoang!”
Nhìn thấy Trần Đức, Thành Ngũ Hoa liền quát lớn:
“Gan của mày cũng lớn lắm, lại dám tới khách sạn Quân Hào của nhà họ Thành? Nói đi, mày muốn chết thế nào, năm ngựa xé xác hay là tùng xẻo?”
Thành Ngũ Hoa rất kiêu ngạo, căn bản không coi Trần Đức ra gì.
Chưa kể đến hơn trăm cường giả đang đứng sau lưng hắn.
Mà bản thân hắn cũng chỉ kém một bước nữa liền bước vào cảnh giới Long Tượng đỉnh phong.
Hắn mạnh mẽ như vậy, dựa vào đâu phải để Trần Bát Hoang vào mắt? Địa vị của Thành Bá Đạo cao hơn hắn nhưng xét về thực lực lại thua rất xa.
Theo góc nhìn của hắn ta, Trần Bát Hoang đã là một người chết.
Sinh diệt của anh nằm gọn trong lòng bàn tay hắn!
Trần Đức rất bình tĩnh quét mắt nhìn hơn trăm tu võ giả kia, không chỉ không trả lời câu hỏi của Thành Ngũ Hoa mà còn hỏi ngược lại: “Các người có phải đang coi giữ khối đá màu đỏ kia ở đây không?”
“Phải”.
Thành Ngũ Hoa rất dứt khoát và quyết đoán mà trả lời, căn bản không có chút nào muốn che giấu, bởi vì voi không cần nói dối loài kiến cỏ: “Mày tới để cướp chúng?”
“Ừm, đúng”.
Trần Đức gật đầu.
Tương tự như vậy, anh cũng không cần thiết phải nói dối những người này: “Các người tự mình giao nộp ra hay là để tôi chém giết xông vào?”
“Chém giết đi vào? Mày được tính là cái thá gì mà có thể giết đi vào?”, Thành Ngũ Hoa nói đầy châm biếm và giễu cợt, nhàn nhạt nói với những tu võ giả phía sau:
“Nhìn thấy chưa, tên nhóc này tên là Trần Bát Hoang, một lát nữa ai có thể lấy được đầu của hắn sẽ được thưởng một trăm triệu và thăng chức thành phó tổng giám đốc của Quân Hào”.
Một câu nói đơn giản Thành Ngũ Hoa phun ra khiến hơn trăm tu võ giả trong nháy mắt rục rịch trong lòng, một trăm triệu đối với họ có lẽ không phải là gì quá đáng giá, nhưng vị trí phó tổng giám đốc của Quân Hào lại rất hấp dẫn.
Quân Hào không phải là một khách sạn bình thường, một khi trở thành phó tổng giám đốc, vậy liền có thể hô hào ra lệnh với những người phía dưới, hơn nữa còn có thể đạt được tài nguyên tu luyện phong phú từ nhà họ Thành!