Chương 787
“Được, lão Hình, làm tốt lắm!”, Trần Đức rất vui mừng, cuối cùng cũng có thêm một manh mối khác liên quan đến thân thế.
“Hoang gia, cậu đến Vân Bắc thì gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đi đón cậu”.
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ông”.
Hình Tông Đài không nói nhiều, Trần Đức cũng không nói gì thêm, hai người trò chuyện ngắn gọn rồi cúp điện thoại. Đúng lúc anh vừa cúp điện thoại, đèn trong toàn bộ căn phòng lập tức tối om.
Đột nhiên, trái tim của Trần Đức như đông cứng lại, một điềm xấu bắt đầu dâng lên.
Những khách sạn cao cấp như này tuyệt đối không bao giờ xảy ra tình trạng mất điện, tất cả đều có hệ thống điện dự phòng riêng, cho dù mất điện thì vẫn có thể hoạt động bình thường.
Rõ ràng là xảy ra chuyện rồi!
“A!”
“A!”
Gần như cùng lúc, có vài tiếng la hét thảm thiết vang lên bên ngoài cửa phòng, sau đó, rầm một tiếng, cánh cửa căn phòng bị đá văng ra cực kỳ thô bạo.
“Rầm!”
Cánh cửa làm bằng thép bị một cước làm biến dạng, bay ra ngoài.
Trong bóng tối, nhãn thông của Trần Đức mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người mặc đồ phục vụ từ cửa xông vào. Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, linh lực tỏa ra mạnh mẽ, ông ta đeo một cái kính đặc biệt có thể nhìn xuyên đêm, trên tay cầm một con dao thép, không nói một lời, trực tiếp ra tay với Trần Đức.
Không chút nương tay, cực kỳ tàn nhẫn!
“Bụp!”
Trần Đức giơ một cú đấm giáng thẳng về phía trước, một đấm đánh nát con dao thép rồi lao thẳng vào ngực đối phương, phá vỡ lục phủ ngũ tạng của ông ta.
“Sao…có thể?”, rõ ràng ông ta không ngờ thực lực của Trần Đức lại mạnh như vậy, sự kinh hoàng lướt qua trong nháy mắt, ông ta nói xong một câu thì lập tức ngã xuống đất cái rầm.
Đồng thời lúc này…
Trong phòng tắm, dưới ánh sáng mờ ảo Âu Dã Thanh Vũ vội vàng từ trong bồn tắm nhảy lên như chuồn chuồn đạp nước, đứng dậy túm lấy khăn tắm quấn quanh người.
Đúng lúc cô ta định đi ra ngoài thì cửa sổ trong phòng tắm đột nhiên mở toang, cùng lúc đó, hai viên đạn phóng thẳng vào phòng với tốc độ ánh sáng.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ trắng bệch, cô ta trốn trong góc, viên đạn làm vỡ một tấm gương và toàn bộ bồn rửa, những mảnh kính thi nhau rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ, hai bóng người đi vào.
Một trong số đó là một ông già ngoài năm mươi tuổi, ánh mắt hung ác nham hiểm, lóe lên sát ý cực kỳ đáng sợ: “Âu Dã Thanh Vũ, cô luôn âm thầm khống chế gia tộc Âu Dã, nếu cô chết, gia tộc Âu Dã nhất định sẽ không rơi vào tình trạng hỗn loạn nữa nhỉ, khà khà!”
Khi ông già nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ, hoàn toàn không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ra tay, người bên cạnh ông ta cũng như vậy, động tác sắc bén, chưa đầy một hơi thở đã đi đến trước mặt Âu Dã Thanh Vũ.
“Trần Bát Hoang, cứu tôi!”
Âu Dã Thanh Vũ kinh hãi, không ngờ đối phương lại to gan như vậy, dám trực tiếp xông vào khách sạn, cô ta có chút hoảng loạn hét lớn.
“Trần Bát Hoang? Cô đang nói thằng nhóc ở bên ngoài đấy à? Bây giờ hắn có lẽ đã chết rồi!”, vẻ mặt ông già hung ác, vô cùng căm ghét Âu Dã Thanh Vũ: “Gia tộc Âu Dã chọn một đứa ranh con như cô làm gia chủ, dựa vào gì, cô thì có tài cán gì?”
“Chết đi!”
Linh lực cuồn cuộn, ông già trực tiếp ra tay.
Khoảng cách quá gần, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không tránh được, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Rầm!”
“Bụp!”
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, hai âm thanh khác nhau lần lượt vang lên, Âu Dã Thanh Vũ bất giác nhíu mày hét lên một tiếng, cuộn mình trong góc.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau, đòn tấn công trong tưởng tượng hình như không hề xảy ra.
Âu Dã Thanh Vũ từ từ mở mắt, trước mặt là một bóng người quay lưng về phía cô ta, bóng lưng rất quen thuộc, cô ta vô thức gọi tên người vừa xuất hiện: “Trần Bát Hoang…”
“Ừm, cô ngoan ngoãn ngồi ở đây, hai lão già này giao cho tôi giải quyết”.