Chương 780
Kỳ Hàn và Âu Dã Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt của Cao Viễn cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn rất phức tạp.
Tại thời điểm này, tầm nhìn của Trần Đức đã chuyển sang phía Cao Viễn.
“Cậu…cậu chủ Trần…”
Trần Đức còn chưa kịp lên tiếng, Cao Viễn đã nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Là tôi có mắt như mù, xúc phạm cậu và Âu Dã…cô Âu Dã, tôi xin lỗi!”
Lời xin lỗi này, hắn không chỉ đổi các xưng hô với Trần Đức, mà ngay cả Âu Dã Thanh Vũ, hắn cũng không còn gọi Thanh Vũ nữa mà gọi là cô Âu Dã, cố tình giữ khoảng cách.
“Mày có thể cút rồi”, Trần Đức nói.
“…”, Trần Đức quá cao lãnh, Cao Viễn bất giác rùng mình một cái, mặt đỏ bừng, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là người thừa kế của nhà họ Cao, là bạn của Âu Dã Thanh Vũ.
Vì Âu Dã Thanh Vũ nên hắn thường xuyên đến Ninh An, ở đây có rất nhiều bạn bè, nếu hắn cứ như vậy mà cút thì sau này đâu còn mặt mũi gặp ai chứ?
Hơn nữa, Âu Dã Thanh Vũ đang ở ngay bên cạnh, hắn thực sự rất thích Âu Dã Thanh Vũ.
Hắn không muốn mất mặt trước mặt người mình thích!
“Cậu chủ Trần, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, tôi ở đây chắc không có vấn đề gì nhỉ?”, Cao Viễn đỏ mặt hỏi.
“Bảo mày cút thì nhanh cút đi, nghe không hiểu à?”
Bất luận là sắc mặt, ánh mắt hay giọng nói của Trần Đức đều vô cùng kiên định, Cao Viễn cảm thấy tim mình run lên, muốn đi nhưng không được, hắn không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, Cao Viễn nghiến răng nói: “Cậu chủ Trần, nhà họ Cao cách xa thành phố Nguyệt Lạc, quả thực không thể làm gì cậu, nhưng…nhưng nhà họ Cao chúng tôi từng có liên hôn với nhà họ Vân, Vân Trần Tùng, còn có Vân Huyền Thương Không, bọn họ và nhà họ Cao chúng tôi là thông gia dấy!”
“Mặc dù tôi không thường xuyên tiếp xúc với bọn họ, nhưng chắc cậu cũng biết bọn họ là gia tộc lánh đời đứng đầu thành phố Ninh An!”
“Cao Viễn, anh vẫn là nên đi đi”, Âu Dã Thanh Vũ thực sự là quá mệt mỏi với Cao Viễn, tên Cao Viễn này vẫn không biết trời cao đất dày gì cả, vẫn còn tiếp tục dáng vẻ ra oai ấy.
Cô ta không nhẫn tâm nói chuyện của nhà họ Vân với Cao Viễn, sợ chuyện này sẽ gây đả kích lớn đối với hắn.
Nhà họ Vân quả thực là gia tộc đứng đầu ở Ninh An.
Nhưng, Vân Huyền Thương Không chết rồi, e là trong vòng chưa đầy ba ngày nữa, nhà họ Vân sẽ lao dốc không phanh và không bao giờ hồi phục được nữa.
“Dùng nhà họ Vân chèn ép tao? Mày muốn chết sao?”, Vẻ mặt Trần Đức cực kỳ mất kiên nhẫn, trong mắt tràn ngập sát ý, lạnh đến thấu cương.
Cao Viễn bất giác rùng mình, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hắn biết Trần Bát Hoang thực sự dám giết hắn nên không dám nói nhảm nữa =: “Tôi đi, tôi đi!”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được hai bước.
Phía sau, Trần Đức lại đột nhiên lên tiếng: “Cao Viễn, tao nói lại một lần nữa, lúc nãy tao nói, là cút!”
Cả người Cao Viễn như đóng băng, hắn ta xoay người một cách cứng nhắc, sắc mặt rất rất rất khó coi: “Cậu chủ Trần, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?”