Chương 759
Vài giây trôi qua, lúc này, gã mặc âu phục đen mới cung kính mở cửa sau xe ra, trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Ông ta mặc một bộ đồ đơn giản, để râu quai nón, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn một lượt tất cả những người của nhà họ Thành, cuối cùng hướng về phía Thành Cực An: “Ông chính là gia chủ Thành Cực An?”
“Vâng, tôi là Thành Cực An, chào mừng tiền bối Lục Phong!”, Thành Cực An năm nay đã gần 60 tuổi, vậy mà phải gọi một người trung niên chỉ khoảng 40 là tiền bối, nếu người ngoài nghe được, chắc hắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc và buồn cười.
Tuy nhiên, không một ai trong nhà họ Thành dám cười, trái lại, họ còn cảm thấy xưng hô như vậy là rất bình thường.
Dù sao thì Côn Luân Hư vốn là nơi mà vô số võ giả muốn đến.
Đối với Côn Luân Hư, ba mươi sáu tộc Địa Sát vốn chẳng là cái thá gì cả, phải nói là cặn bã trong cặn bã.
Mấy trăm năm qua, người của ba mươi sáu tộc luôn xem việc có thể gửi gắm thế hệ sau vào Côn Luân Hư là một việc cực kỳ vinh quang.
Mà Lục Phong… đến từ Côn Luân Hư.
Thử hỏi sao nhà họ Thành không coi trọng cho được?
“Lục tiền bối, xin mời vào!”, Thành Cực An khom người, dẫn Lục Phong đi vào nhà họ Thành.
Còn chiếc Bently kia thì do người của Lục Phong lái đi.
Đại sảnh nhà họ Thành.
Lục Phong thản nhiên ngồi ở vị trí chủ vị, vừa uống trà vừa nói: “Lần này tôi đến là có hai việc. Chuyện thứ nhất, Học viện Vô Song tại Côn Luân sắp tổ chức chiêu sinh mở rộng mỗi mười năm một lần, dự kiến sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa. Đợt này vẫn sẽ hợp tác với Đại học thương mại Vân Bắc. Ba thành phố Vân Bắc, Ninh An và Nguyệt Lạc sẽ do tôi phụ trách, tương tự như trước, tổng cộng có 10 vị trí”.
Những lời này khiến các thành viên của nhà họ Thành thoáng khựng lại.
Đặc biệt là Thành Kỳ Võ.
Ánh mắt gã tràn đầy chờ mong và khát vọng, còn có sự phấn khích.
Cuối cùng cũng đã đến rồi!
Gã đã chờ đợi và cố gắng hết sức vì cuộc tuyển chọn này suốt mười năm qua.
Đến hôm nay, đã tròn mười năm.
Người ở thế tục và các gia tộc lánh đời muốn tiến vào Côn Luân Hư chỉ có hai con đường để lựa chọn.
Một là có được thiên phú kinh người, làm kinh động đến Côn Luân Hư, khiến họ cho người đích thân đến tiếp đón.
Hai chính là thông qua cuộc tuyển chọn vào Học viện Vô Song mười năm một lần.
Côn Luân Hư mới thật sự là thiên đường của võ giả. Ở đó, có thể có được tài nguyên tu luyện cực kỳ tốt. So với Côn Luân Hư thì các gia tộc lánh đời, học viện hay tông phái cũng chỉ là mấy cọng lông trâu mà thôi.
“Nhà họ Thành các người được xưng là gia tộc lánh đời mạnh nhất trong ba thành phố. Thế nên, tin tức này sẽ cho các người công bố. Điều kiện tuyển chọn tương tự như trước, người ứng tuyển đến báo danh tại Đại học thương mại Vân Bắc, yêu cầu tuổi không vượt quá 30. Không biết năm nay, các người có phát hiện người nào nổi bật trong thế tục không?”
Những lúc Lục Phong nói chuyện, cứ như hoàng đế đang căn dặn, phía dưới không có bất kỳ ai dám xen vào, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, e sợ khiến đối phương bất mãn.